Chương “Lời ấy có thật không?”
Hoàng Phúc Định có chút khó tin nhìn cậu ta. Nhiều năm như vậy, cũng không phải không có người bằng lòng thuê ông ta. Chỉ là tất cả những người đến thuê, đều vì lợi mà đến khiến lòng ông lạnh buốt.
“Đương nhiên là thật!”
“Thật là, tại sao cậu lại muốn làm như vậy?”
Hoàng Phúc Định thật sự không hiểu lắm, nếu đúng là như vậy thì Diệp Phùng đừng nói là kiếm tiền, thậm chí còn bị lỗ vốn nữa là đằng khác. Dù sao, ông ta cũng là một người đang sống sờ sờ đó, ví dụ theo lời của Diệp Phùng vậy trong cái quán đó của anh, bất luận là thuốc hay là trang thiết bị thì ở Khuyết Danh thảo đường phải cần nhiều hơn nữa.
Điều đó là đương nhiên, chắc sẽ lỗ nhiều lắm.
Nhưng Diệp Phùng có quan tâm đến việc này không?
Đương nhiên không phải, cậu ta quan tâm đến Thám Hoa mà thôi. Chỉ có điều những lời này không thể cùng Hoàng Phúc Định nói rõ được. Hà Sâm ở phía bên kia với một khối óc tinh tế, đối mặt với câu hỏi chính đáng của Hoàng Phúc Định, ngay lập tức giải thích: “Bởi vì ngày nay có rất nhiều người giàu, hơn thế, họ lại càng trân quý mạng sống của mình hơn!”.
Diệp Phùng gật gật đầu: “Không sai, dùng lợi nhuận của người giàu bù đắp cho phần thiệt của người nghèo. Ở Khuyết Danh thảo đường này của ông, dù là nhân lực hay môi trường cũng cũng không thiếu để phục vụ người bệnh, bất kể là người giàu hay người nghèo!” “Với danh tiếng của ông, cũng sẽ có nhiều người đến đây mà học nghề và phương pháp chữa bệnh của ông sẽ không bị thất lạc, lại vừa có thể phục vụ cho người bệnh tốt hơn. Như vậy, chẳng phải là tốt nhất cho cả đôi đường hay sao?”
Diệp Phùng của hiện tại giống như một cố vấn và hướng dẫn.
Hoàng Phúc Định bị tác động bởi những lời nói của Diệp Phùng nên không có gì phản bác.
Hơn nữa, ông ta là một bác sĩ bởi vì năng lực có hạn và một số loại thuốc hết sức đắt giá khiến ông chỉ có thể ham muốn mà không để với tới. Nhưng sự xuất hiện của Diệp Phùng có thể thỏa mãn ước mơ của bản thân. Nên thật sự ông ta không có lý do gì để từ chối.
“Cái này…”
Hoàng Phúc Định quay đầu nhìn lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng của con gái mình trong lòng có chút chua xót. Không phụ người ngoài mà chỉ phụ người thân nhất của mình sao…
“Hy vọng, cậu có thể nói được làm được!”
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Diệp Phùng: “Đương nhiên”.
Hoàng Phúc Định đã chính thức về với phe của Diệp Phùng.
“Bác sĩ Hoàng Phúc Định! Không ổn rồi! Bên ngoài có người… rất nhiều người đã tới!”
Diệp Phùng đứng lên huýt sáo. Đám người này cứ tiếp tục như thế mãi sao?
“Anh Hoàng, chuyện này cứ giao cho em”
“Nhưng họ… nhìn không giống như người thường”.
Hoàng Phúc Định vẻ mặt lo lắng, trước đây vì tính khí ngang ngạnh, cứng rắn, không biết đã đắc tội bao nhiêu thanh niên nhà giàu có rồi. Giờ cũng không biết là ai bảo bọn họ đến đây”.
“Không sao.” Diệp Phùng vừa cười vừa nói sau đó bước khỏi phòng.
“Đệch! Bảo hắn ra đây cho tao!”. Một thanh niên ăn mặc bảnh bao đang ôm một cô gái quyến rũ trong tay, giọng nói hống hách, không xem ai ra gì.
“Có gì thì cứ nói với tôi là được”. Diệp Phùng bước đến trước mặt và nói với người thanh niên.
Người thanh niên nhìn lên nhìn xuống, mặt lộ vẻ khinh thường nói: “Nói cho mày biết à? Mày là ai? Mày giải quyết được không?”
Diệp Phùng gật đầu: “Tất nhiên là được!” Người thanh niên cười haha: “Được thôi. Mày quả quyết nói là có thể giải quyết, vậy tao đây sẽ nói đạo lý với mày”.
Hắn ta chỉ chỉ vào ngực cô gái quyến rũ kia, kiêu ngạo mở miệng: “Ba ngày trước, ba của bạn gái tao đến tìm Hoàng Phúc Định xem bệnh, cái tên thối Hoàng Phúc Định kia đã không để tâm đến ông ấy đã vậy còn khám cho những người bệnh nghèo khổ kia trước khiến ba vợ tao bệnh càng lúc càng nặng hơn, mày nói khoản nợ này nên tính như thế nào hả?”
Diệp Phùng bình tĩnh nói: “Vậy anh nghĩ, nên tính làm sao?”
“Này… Tao đây cũng là người biết điều, gọi Hoàng Phúc Định ra đây, tao gõ vào đầu hắn ba cái chuyện này xem như bỏ đi!”
“Ô, vậy nếu như tôi không gọi thì sao?”. Diệp Phùng hừ nhẹ một tiếng, ngạo nghễ mở miệng.
“Này này..” Người thanh niên nghiêng đầu nhìn Diệp Phùng: “Thằng ranh này, người dưới tay tao là mày đánh phải không?”
Diệp Phùng gật đầu thừa nhận.
“Mày rất biết đánh đó..”. Người thanh niên cười nhếch môi sau đó vòng tay ra sau lưng lấy ra một cây súng chĩa vào trán Diệp Phùng. Tất cả mọi người như chết lặng, đặc biệt là những dân làng bình thường, thấy cảnh này lập tức lui về phía sau mấy bước.”
“Anh định làm gì?”
Hà Tố Nghi hét lên một tiếng, người thanh niên nghiêng đầu trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ôi! Không ngờ ở chỗ nghèo khó như thế này mà lại có một cô em gái xinh đẹp đến thể”.
“Em gái xinh đẹp, làm quen một chút nhé!”.
Cô gái quyến rũ mà hắn ta đang ôm trong vòng tay đột nhiên không vui, nhỏ giọng nói: “Anh Quỳnh, anh đang làm gì thế?”
“Tránh ra chỗ khác”. Người thanh niên dửng dưng đẩy cô gái ra, liếc mắt nhìn Hà Tố Nghi: “Em gái nhỏ, anh đang nói chuyện với em đó, thế nào, tối nay mời em đi xem cá vàng nhé… haha”
“Tên lưu manh thối tha này!” Tố Nghi đỏ mặt giận dữ.
“Lưu manh? Này này… Hôm nay anh sẽ cho em thấy thế nào là lưu manh”. Nói xong lập tức muốn đến sờ vào mặt của Tổ Nghi rồi. Lúc này, Hà Tố Nghi bắt chéo rồi giữ cổ tay hắn ta. “Thằng ranh này! Thả tao ra! Tao cho mày một phát bắn nát đầu mày đó, mày có tin không?”
Người thanh niên ra sức chỉ khẩu súng vào đầu Diệp Phùng, Diệp Phùng ánh mắt dần dần trầm xuống rồi bảo với người thanh niên kia: “Lấy khẩu súng ra”
“Tao không lấy, mày có thể làm gì được tao!”
Khóe miệng Diệp Phùng dần dần nhếch lên, bất thình lình ra tay giật khẩu súng từ trong tay người thanh niên khiến hắn ta cảm thấy đau, Diệp Phùng lấy khẩu súng trong tay ra chơi sau đó hướng về phía người thanh niên quơ quơ: “Tôi đã nói rồi, đừng lấy khẩu súng chĩa vào tôi”
Dứt lời, ánh mắt đột nhiên run lên một cái, ngón tay bấu vào cò súng trực tiếp chỉ vào đầu người thanh niên kia!
Thời khắc này thời gian dừng như dừng lại, mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán hắn ta, hắn hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Mày… Mày muốn làm gì?”
“Tao nói cho mày biết, ba tao là Khương Long Đào, mày dám động đến tao, ba tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Khương Long Đào?
Nghe thấy cái tên này trong lòng Diệp Phùng khẽ động!
Hoàng Phúc Định vừa lúc đi tới, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Khương Long Đào ở thành phố Hữu Thiên lăn lộn nhiều năm nay, thế lực của ông ta thật sự đáng gờm.
Nghe được những lời này của Hoàng Phúc Định, nét mặt của Khương Quỳnh thoáng qua có vẻ đắc ý: “Đã nghe thấy chưa? Mau bỏ súng xuống!”
“h?”
Diệp Phùng nhíu mày, miệng nhếch lên thành hình vòng cung: “Người có thể khiến Diệp Phùng tôi hối hận có lẽ có.
Nhưng với câu thì không xứng!”
Lời vừa dứt, bỗng có tiếng bước chân ồ ạt bước đến từ phía sau lưng, quay đầu lại nhìn thì thấy vô số những thanh niên cao to, khí thế hung hăng đang tràn đến. Cầm đầu là một người đầu trọc khiến người nhìn thấy không thể coi thường đượ!
c Khi thấy rõ mặt mũi của ông ta, Khương Quỳnh mừng rỡ: “Haha… Ba tao đến rồi, tên khốn này, mày chết chắc rồi!”
Sau đó, Khương Long Đào bước đến trước mặt Khương Quỳnh rồi đứng lại, hắn ta vội vàng cầu cứu: “Ba đến quá đúng lúc rồi!”
“Tên khốn nghèo khổ này lại dám lấy súng chĩa vào con, ba nhất định phải giúp con dạy dỗ nó một trận, con muốn hắn phải quỳ trước con…”
Còn chưa nói xong, Khương Long Đào nhấc chân lên. Đối mặt với đứa con trai mà mình yêu thương nhất, không niệm tình mà đá hắn bay xa hơn năm mét khiến hắn bay thẳng vào tường.
Một màn kịch vừa diễn ra hết sức bất ngờ. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngẩn người ral Khương Quỳnh mặt càng kinh ngạc, thậm chí còn quên mất cả sự đau đớn trên người lắp ba lắp bắp nhìn ông ta: “Ba, sao ba lại đánh con?”
Trên thân hình cao to với vẻ mặt hung ác này bất ngờ rơi lệ. Trước mặt của tất cả mọi người, ông ta quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng, nghẹn lời: “Con là Khương Long Đào, xin được ra mắt thầy.”