Chương
“Chuyện này… làm sao có thể?”
Hoàng Mạnh sắc mặt trắng nhợt, cả người liền lảo đảo suýt chút nữa là đã ngã ra mặt đất!
Không chỉ có mỗi ông ta, tất cả mọi người trong nhà họ Hoàng, nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mắt ánh mắt đều trở nên đỏ bừng lên!
Vốn dĩ cái lạnh như băng của núi Bạch Tuyết này, chỉ có duy nhất một chỗ ấm áp mà giờ phút này đều biến thành địa ngục trần gian!
Xác chết ở khắp mọi nơi nói lên thảm cảnh đã xảy ra tại đây!
Hoàng Mạnh run rẩy đi tới trước mặt một người đàn ông, trên người của người đàn ông này trúng ít nhất là mười viên đạn, một viên thẳng vào giữa trán chết ngay tại chỗ!
Ông mở to hai mắt, hai tay vẫn hướng về phía cửa như tràn đầy không cam lòng!
Một giọt nước mắt già nua chảy xuống từ mắt của Hoàng Mạnh, ông run rẩy vuốt hai mắt của người đàn ông xuống, giọng nói tràn đầy sự đau khổ: “Đây là cháu trai của tôi, con trai của Hoàng Tuấn em trai tôi!”
Diệp Phùng khẽ nhướng mày!
“Thái Tuế là việc cực kỳ quan trọng.
Nếu là do người bên ngoài phụ trách, tôi có chút không yên tâm!”
“Vì thế tôi đã để người cháu này là sự lựa chọn tốt nhất!”
“Suốt ba năm này, nó cũng không hề ghét bỏ núi Bạch Tuyết gian khổ này, luôn xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ! Thậm chí tôi đã từng nghĩ tới, sau khi có được Thái Tuế, tôi sẽ cho nó một phần nhỏ xem như là phần thưởng!”
“Vậy mà… Sao lại như thế này, vì cái gì mà lại như thế này!”
“Aaaaaaa!”
Hoàng Mạnh đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn, tiếng hét mang theo tất cả sự không cam lòng cùng nỗi tức giận của một ông già: “Rốt cuộc là ai?!”
“Con tôi không có, hiện giờ cháu của tôi cũng không còn chẳng lẽ muốn tôi đời tiếp theo của nhà họ Hoàng phải đoạn tử tuyệt tôn thì mới bằng lòng sao?!”
“Nhà họ Chu! Các người là đang ép tôi cũng là ép nhà họ Ái Tân Giác La, nhất định sẽ không cho các người được chết yên thân!”
Đúng vậy, chính là nhà họ Chu, Hoàng Mạnh không nghĩ được những dấu chân trên núi Bạch Tuyết này, ngoại trừ nhà họ Chu ra, không có ai có thể đủ khả năng làm ra loại chuyện như này!
Trong lúc mọi người trong nhà họ Hoàng đang tức giận, Diệp Phùng mới cẩn thận xem xét mọi thứ trong căn nhà gỗ, nhìn vị trí của tất cả các xác chết, chạm vào lò sưởi vẫn còn ấm, nhìn hình ảnh đau khổ trong mắt, nhẹ nhàng thở dài nói: “Ông Hoàng hiện tại không phải là lúc để đau lòng!”
“Chỉ sợ chuyện xảy ra ở đây có không ít ẩn tình!”
Khi câu nói này dứt, Hoàng Mạnh nhất thời sửng sốt: “Thầy Diệp, ý của anh là gì?”
“Chẳng lẽ cái này là không phải do nhà họ Chu làm ra?” “Không!”
Diệp Phùng trầm giọng nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chắc chắn là sát thủ của nhà họ Chu, nhưng ông Hoàng, chẳng lẽ ông không cảm thấy có chuyện gì kì lạ sao?”
“Nhà họ Chu làm sao có thể tìm kiếm được nơi này?”
Hoàng Mạnh trong lòng đột nhiên có chút động!
Đúng vậy!
Tuy rằng cả hai nhà đều ở núi Bạch Tuyết để tìm kiếm tung tích của Thái Tuế, nhưng cả hai đều không biết được hành tung của nhau, có nghĩa là nhà họ Hoàng không biết trạm giám sát của nhà họ Chu ở đâu trên núi Bạch Tuyết, cũng như nhà họ Chu cũng không dễ dàng tìm ra được nơi để trạm giám sát của nhà họ Hoàng!
Diệp Phùng nhẹ nhàng gõ nhẹ lên cái bàn, tiếp tục nói: “Ông Hoàng, người ở trạm giám sát này đều được trang bị đầy đủ hết đúng không?”
Hoàng Mạnh lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, ở đây ngoại trừ nhà họ Chu ra, thú dữ cũng rất nhiều!”
“Cho nên để bảo vệ chính mình an toàn, ở trạm theo dõi này đều được trang bị vũ trang, tất cả là do tôi dùng rất nhiều tiền để mua vũ khí!”
“Nhưng mà…”
Ngón tay Diệp Phùng chậm rãi đảo qua một vòng: “Ông xem mọi người ở đây hành động lúc tử vong, tất cả đều mặc quần áo đơn giản, trong lò sưởi gỗ vẫn còn hơi ấm, trên bàn vẫn còn trà chưa uống xong!”
“Thậm chí còn có người chết ở trong tay còn có miếng bánh mì ăn dở!”
“Ông Hoàng, nếu nhà họ Chu thực sự đánh tới cửa, chẳng lẽ người nhà họ Hoàng lại muốn ăn uống xong mới chuẩn bị vũ khí để chiến đấu với địch sao?”
Sắc mặt Hoàng Mạnh càng lúc càng trắng, một cái ý tưởng bất an không thể ngăn chặn xuất hiện trong đầu.
Diệp Phùng liếc nhìn ông ta một cái đầy ẩn ý, để tay sau lưng, ánh mắt sâu xa: “Ông Hoàng, ông có biết điều này có nghĩa là gì không?”
Hoàng Mạnh theo bản năng run run một cái, nhẹ giọng nói: “Có… Có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là có một người làm cho trạm giám sát này buông lỏng cảnh giác! Có nghĩa là có một người đi vào căn nhà gỗ này được mọi người trong nhà họ Hoàng nhiệt tình chiêu đãi!”
“Không một ai trong đó nghĩ tới, người này sẽ mang đến cho họ sự nguy hiểm. Ngay lúc bọn họ nghĩ không có sự nguy hiểm nào trong ngày hôm nay, thần chết ngày một đến gần!”
“Vô số viên đạn được bắn ra, làm bọn họ có chết cũng không nghĩ tới, kẻ địch này lại là người một nhà. Cho nên, bọn họ không hề có chút phòng bị nào, vì thể vẻ mặt mọi người khi chết là vì kinh ngạc chứ không phải là sợ hãi!”
“Ông Hoàng, ông hiểu được lời của tôi có ý gì chưa?”
Bịch!
Hoàng Mạnh rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa, ngồi lên cái ghế bên cạnh, vẻ mặt vô cùng tái nhợt!
Ông hiểu được, ông làm sao mà lại không hiểu nữa?! Ý của Diệp Phùng rất rõ ràng đó chính là nhà họ Hoàng có gián điệp!
Người đó dẫn theo người của nhà họ Chu, đi tới trạm giám sát, trong lúc mọi người buông lỏng cảnh giác, sát thủ nhà họ Chu lao vào, lúc này mới có thể chứng mình, tại sao hơn mười người ngay cả một tia chống lại cũng không có!
Cũng không phải nhà họ Chu có sức chiến đấu quá mạnh mẽ, mà đây là một cuộc tàn sát đơn phương không hề chuẩn bị trướ!
c “Không! Không thể nào có chuyện đó!”
Hoàng Mạnh vẫn không cam lòng tin: “Những người biết vị trí giám sát đều là con cháu thuộc nhà họ Hoàng của tôi. Bọn họ không thể phản bội gia tộc như thế được!”
“Không! Ông già này không tin!”
Nhìn bộ dạng có chút điên cuồng của Hoàng Mạnh, Diệp Phùng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhưng không nói, dù sao thì nhà họ Hoàng đang bị lụi tàn, giờ lại bị chính người thuộc dòng họ của mình phản bội, có thể hình dung ra tâm trạng của Hoàng Mạnh vào lúc này.
Vừa lúc anh định để cho Hoàng Mạnh bình tĩnh lại cảm xúc, đột nhiên Diệp Phùng như nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi!
Có gì đó không đúng!
Cái chết của mọi người trong trạm giám sát ngay lúc mà tất cả bọn họ đến, sao có thể trùng hợp như vậy được?
Nếu đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì ý đồ của bên kia đã muốn là…
Nghĩ vậy, Diệp Phùng vội vàng hét to lên một tiếng: “Rút lui! Mau ra khỏi căn nhà này!”
“Nhanh nhanh nhanh!”
Sau ba tiếng nhanh, không kịp giải thích cái gì, anh nhanh chóng đứng dậy ôm lấy Hoàng Mạnh, giống như một tàn ảnh, nhanh chóng thoát ra khỏi căn nhà gỗ.
Mặc dù những người còn lại cũng sửng sốt nhưng dù sao bọn họ cũng đều là lính tinh nhuệ của nhà họ Hoàng, phản ứng cũng không chậm không nghĩ nhiều lập tức theo hướng Diệp Phùng thoát ra!
Ngay khi người cuối cùng lao ra khỏi nhà gỗ, liên nghe thấy một tiếng nổ lớn, một quả cầu lửa bùng lên phía sau, áp lực của vụ nổ cực lớn trực tiếp nâng nóc nhà gỗ lên cao hơn hai mét phát ra âm thanh chói tai làm vang vọng cả núi rừng chim chóc và thú rừng chạy tán loạn.
Mọi người chật vật bò ra khỏi tuyết, nhìn thấy cảnh tượng thình lình xảy ra trước mắt, trong lòng mọi người đều sợ hãi!
Thiếu chút nữa, chỉ kém một chút nữa thôi!
Nếu Diệp Phùng không kịp thời nhắc nhở, chỉ sợ vụ nổ mạnh ở ngay trước mắt kia nếu vẫn còn ở trong căn nhà gỗ chắc chắn không còn một ai có thể sống sót!
Mà Hoàng Mạnh lúc này cũng quên đau lòng, trợn mắt há hốc mồm: “Diệp…
Thầy Diệp, vừa rồi… Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Phùng còn chưa nói chuyện, đột nhiên ở phía sau truyền đến những tiếng bước chân ồn ào, theo sau đó một giọng nói hung ác cất lên: “Lão già này, ông quả thật là mạng lớn…”
Lên tiếng nhìn lại trả lời, thấy rõ được bộ dáng của người vừa nói, Hoàng Mạnh sắc mặt nhanh chóng tái xanh, thốt ra: “Sao lại có thể là cô?”