Chương
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu rồi biến mất, sau đó cô ta tự cười nhạo bản thân, đừng lộn xộn nữa, chỉ là một giá trị không tới sáu trăm nghìn, có xe hay không có xe là hai chuyện khác nhau!
“Cậu chủ Ngô đã ra ngoài rồi, có lẽ sẽ quay lại ngay, xin anh chờ một lát.”
Thật ra, nữ nhân viên lễ tân cũng không biết lúc nào Ngô Hiền sẽ quay lại câu lạc bộ, cô ta chỉ cảm thấy Diệp Phùng không đáng để ý tới, có lẽ cũng không có việc gì quan trọng, vậy nên mới qua loa vài câu cho có.
Nói xong, nữ nhân viên lễ tân lại cầm một cái gương nhỏ lên, tự dặm lại phấn.
Đi làm ở câu lạc bộ Khải Việt phải ăn mặc trang nhã, tinh tế, lỡ may được hội viên giàu có nào đó nhìn trúng thì có thể một bước lên mây rồi.
Lúc này, lại có thêm một cô gái mặc đồng phục giống lễ tân đi tới, rõ ràng cũng là nhân viên ở câu lạc bộ.
Hai cô gái sáp lại, tám chuyện với nhau.
“Cô đã nghe nói gì chưa, gần đây trong câu lạc bộ có một chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn, nghe nói còn là phiên bản Rồng trong bộ mười hai con giáp nha, đúng là ngầu chết người luôn mà!”
“Không biết là xe của ông chủ nào, ôi, nếu bạn trai tương lai của tôi có thể lái một con xe như vậy thì tốt biết bao!”
Trong mắt nữ nhân viên lễ tân tràn ngập vẻ hâm mộ.
Cô gái còn lại trêu ghẹo nói: “Nếu như là một ông vừa xấu vừa già thì sao!”
“Vậy… Vậy thì tôi cũng lấy!”
“Có thể ngồi một con xe như vậy thì dù là gả cho một ông già tôi cũng tình nguyện!”
“Đây chính là dòng Rolls Royce phiên bản đặc biệt mười hai con giáp nha! Toàn thế giới chỉ có tổng cộng mười hai chiếc, hơn nữa chiếc này lại còn là phiên bản Rồng, phiên bản đắt nhất đấy!” Cô gái mới tới nói.
“Vậy chắc chắn là xe của Cậu chủ Ngô rồi, thật muốn có một người bạn trai vừa trẻ, vừa nhiều tiền lại còn vừa đẹp trai như Tổng giám đốc Ngô!” Nữ nhân viên lễ tân lại cảm thán một lần nữa.
Nghe thấy hai cô gái tám chuyện, Diệp Phùng không muốn tham gia, anh chỉ lẳng lặng ngồi xuống, lấy điện thoại trong túi quần ra. Mặc dù bây giờ điện thoại thông minh đã rất phổ biến, nhưng anh vẫn dùng chiếc điện thoại nhái đã tróc sơn, bộ dạng giản dị này của anh khiến cô gái vừa đi qua có chút đau lòng.
Nhưng Diệp Phùng lại thấy không quan trọng, đối với anh, điện thoại di động chỉ cần có thể gọi được là được, không cần phải so sánh làm gì.
“Anh trai kia nhìn cũng có vẻ đẹp trai, chỉ là ăn mặc giản dị quá rồi đấy.”
Nữ nhân viên lễ tân bĩu môi, vẻ mặt thương cảm, nhỏ giọng nói: “Đẹp trai để làm gì, có thể ăn được sao? Cô cứ nhìn cái điện thoại di động của anh ta đi, cũng chỉ có giá một triệu năm trăm nghìn thôi, ôi, người nghèo trăm chuyện buồn thương!”
Hai mươi phút trôi qua, ngoài cửa câu lạc bộ Khải Việt chợt vang lên tiếng ô tô gầm rú.
Sau đó, một anh chàng trẻ tuổi mặc vest chỉnh tề bước ra khỏi xe.
“Cậu chủ Ngô đến rồi!”
Vẻ mặt đưa đám của nữ nhân viên lễ tân lập tức trở thành khuôn mặt đầy sức sống, cô ta vội vàng đánh lại má hồng.
Sau khi xuống xe, Ngô Hiền bước tới sảnh tiếp tân của câu lạc bộ Khải Việt.
Thân phận của Ngô Hiền rất cao quý, anh ta không chỉ là ông chủ của câu lạc bộ Khải Việt, mà ba của anh ta còn là ông trùm bất động sản nổi tiếng thủ đô, trong giới chơi xe sang nhỏ bé này có rất nhiều người say mê, ngưỡng mộ anh ta, đặc biệt là loại con gái bình dân như nữ nhân viên lễ tân này.
Ngô Hiền gật đầu, sau đó chuyển sang nhìn Diệp Phùng.
Lúc này, Diệp Phùng cũng ngẩng đầu, đối mặt với Ngô Hiền.
Ngô Hiền có thể nhìn ra, người này có phong thái hơn người.
Trong ánh mắt dịu dàng dường như ẩn giấu một tia sắc bén.
Ba phần trầm tĩnh, ba phần cao quý, ba phần hung ác, còn có một phần tự cao tự đại nhàn nhạt.
Nhưng bộ quần áo rẻ tiền chỉ nhìn qua là có thể thấy không hề phù hợp với khí chất của anh.
Điều này đã gợi lên sự tò mò rất lớn ở Ngô Hiền.
Ngô Hiền đi tới chỗ Diệp Phùng, nữ nhân viên lễ tân và bạn của cô ta đứng ở phía sau lén nhìn bóng dáng cao lớn, đẹp trai của Ngô Hiền, trong mắt ngập tràn tim hồng.
“Ôi! Cậu chủ Ngô đẹp trai quá “Muốn lấy một ông chồng như vậy quái”
Ngô Hiền đi tới trước mặt Diệp Phùng, hỏi: “Anh tìm tôi? Có chuyện gì sao?”
“Nói ngắn gọn, tôi tên Diệp Phùng.”
Diệp Phùng tích chữ như vàng, đi thẳng vào chủ đề, không hề nói nhảm.
Chính vào giờ phút này, Ngô Hiền nhướn hẳn mày, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Một Cậu chủ Ngô dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể giữ bình tĩnh, giờ đây lần đầu tiên thất thế.
“Diệp… Thây Diệp!” Yết hầu Ngô Hiền lên xuống, hai mắt mở to.
Anh ta vừa nhận được điện thoại của Hứa Phi nên mới vội chạy tới đây, nhưng không ngờ, nhân vật mà Hứa Phi coi trọng như vậy lại là một chàng trai trẻ bình thường tới mức này!