Chương
Nhìn thấy người đàn ông đang quỳ trước mặt, Diệp Phùng khẽ nhíu mày: “Anh là… học trò của tôi?”
Nghe giọng điệu hờ hững này, Lý Hồng Phúc không những không có biểu hiện bất mãn, mà vẻ mặt càng thêm hưng phấn: “Thầy có thể không nhớ tới học trò, nhưng học trò chưa bao giờ dám quên đại ân đại đức của thầy!”
“Bảy năm trước, làm ăn thất bại, học trò muốn tự tử bên sông, tình cờ gặp thấy đi ngang qua, nếu không có người khai thông cho học trò lúc đó, thì không bao giờ có học trò ngày hôm nay!”
“
“Học trò biết rằng với thành tích hiện tại, học trò không xứng làm đồ đệ của thầy!”
“Nhưng trong lòng thâm tâm của Lý Hồng Phúc, người chính là thầy, người như thể sinh ra Lý Hồng Phúc một lần nữa, học trò nửa đời cũng không dám quên!”
Nghe xong lời anh ta nói, trong đầu Diệp Phùng mơ hồ hiện lên một hình bóng, cả đời này của anh truyền dạy cho cả thiên hạ, người quý trọng anh không hẳn là ít.
Nhưng nghe Lý Hồng Phúc nói như vậy, trong lòng có chút ấn tượng, liền nhìn về phía trung tâm mua sắm quy mô lớn phía sau, nhẹ nhàng gật đầu: “Xem ra mấy năm nay anh làm việc rất chăm chỉ, quả không tệ!”
Nghe được Diệp Phùng tán thưởng, Lý Hồng Phúc vẻ mặt hưng phấn, người bí ẩn đứng sau thành phố Hạng Vương lúc này mới kính cẩn cúi thấp người: “Thầy! Học trò có được ngày hôm nay đều do thầy chỉ giáo!”
“Thầy xin mời, học trò xin phép đưa thầy đi thăm quan một vòng!”
Nhìn thấy Lý Hồng Phúc mời Diệp Phùng vào văn phòng với vẻ mặt kính cẩn, lại còn sai thủ hạ lấy cho bản thân anh một bộ quần áo tử tế, Hạng Thiếu Quân trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, do dự rồi nói: “Diệp Phùng, mấy năm qua có lẽ cậu đã bươn trải không ít?”
Diệp Phùng cười nhạt: “Nếu như hồi đó không có anh trai giúp đỡ, làm sao có thể có Diệp Phùng của ngày hôm nay!”
“Phần tình cảm này Diệp Phùng luôn ghi lòng tạc dạ!”
Nghe Diệp Phùng nói, Hạng Thiếu Quân bật cười, đúng là không cần biết Diệp Phùng hiện tại đã đạt được những thành công gì, chỉ biết cậu vẫn coi mình như anh trai, vậy là đủ rồi!
“Lý Hồng Phúc!”
“Có học trò!”
Lý Hồng Phúc vội vàng hạ thân cung kính xuống đáp.
“Nói một chút về gia thế của nhà họ Hạng!”
“Vâng, thầy!”
Lý Hồng Phúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Quyền lực của nhà họ Hạng ở thành phố Hạng Vương này có thể được ví như một tay che trời!”
“Gần % tài nguyên trong thành phố được quản lý trực tiếp hoặc gián tiếp bởi nhà họ Hạng.”
“Người đứng đầu nhà họ hạng đã tám năm nay không ra ngoài, bây giờ vợ ông ta là Thẩm Tuyết Lan đang nắm quyền điều hành toàn bộ nhà họ Hạng!”
“Bốn người con, Con trai trưởng nhà họ Hạng con của vợ cả, suốt ngày bị chèn ép, khá thương tâm!”
“Con thứ hai nhà nắm toàn bộ quyền lực tài chính của nhà họ Hạng, còn con thứ ba nhà họ Hạng thì điều khiển thế lực ngầm. Cô gia chủ họ Hạng thì kết hôn với một hậu duệ của nhà họ Tần ở thành phố Hàm Dương. Học trò nghe nói rằng cô ấy hiện đang ở thành phố Hạng Vương!”
Cập nhật nhanh chương mới nhất tại truyen.one
Họ Tần cũng là một gia tộc cao quý ngàn năm không thua gì nhà họ Hạng!
“Haha… một cây không đổ, vậy thì phải đốn toàn bộ rồi…”
Diệp Phùng ánh mắt lóe lên, một tia lạnh lẽo vụt qua liền biến mất!
“Diệp Phùng.”
Hạng Thiếu Quân nói giọng điệu lo lắng: “Tôi biết cậu đang cảm thấy tôi đáng thương, nhưng họ Hạng giờ đây không còn là họ Hạng trước kia nữa!”
“Thẩm Tuyết Lan một tay che trời, Hạng Hòa và Hạng Bân hai anh em nhà họ, một người nắm quyền, một người phụ trách tài sản, toàn bộ nhà họ Hạng đều do bọn họ quản lý!”
“Tôi là con trai trưởng của nhà họ Hạng, nhiệm vụ của tôi là nắm lấy cơ nghiệp của gia tộc, nhưng không cần cậu phải dính vào vòng xoáy này!”
Nghe xong câu nói của anh ta, khóe miệng Diệp Phùng khẽ giật giật, anh nói: “Theo em biết, Thẩm Tuyết Lan là con gái của nhà họ Thẩm cũng thuộc dòng dõi ngàn đời. Tuy đã được gả đi, nhưng tại nhà họ Thẩm cũng rất được lòng người. Hơn thế giờ đây lại là người nắm quyền cả nhà họ Hạng, nếu chưa tính quyền lực tại nhà họ Thẩm thì cũng là người phụ nữ có tiếng nói nhất trong xã hội lúc này.”
“Còn nhà họ Thẩm kế thừa sản nghiệp của Thẩm Vận Cương. Với hơn mười năm xây dựng đã tạo nên một đế chế tiền bạc khổng lồ. Cả nước, e rằng chỉ có danh gia vọng tộc như nhà họ Trần mới có thể so sánh được, không phân cao thấp!”
“Nếu muốn đoạt lấy tài sản của nhà họ Hạng, Thẩm Tuyết Lan nhất định sẽ không đứng ngoài. Đến lúc đó, một mẻ thu lưới, nhà họ Thẩm cũng sẽ không được yên!”
“Hơn thế nữa con gái của họ được gả vào nhà họ Tần. Sợ rằng, đến lúc đó, cũng phải liên lụy một chút đến nhà họ Tần!”
Diệp Phùng gõ nhẹ lên bàn, nhưng trong mắt lộ ra ý chí chiến đấu: “Anh trai, không phải em khăng khăng muốn xen vào. Với tình huống hiện tại của anh, sao có thể đối phó với những gia thế danh gia vọng tộc có lịch sử lâu đời như vậy?”
Với ánh mắt của Diệp Phùng có thể nhìn ra anh đang muốn thôn tính cả nhà họ Hạng cùng với nhà họ Thẩm. Một gia tộc trang nghiêm ngàn năm, cho dù nhà họ Hạng bây giờ đã xế chiều, thì cũng là gia tộc ngàn năm!
Vì vậy, cuộc hôn nhân của Thẩm Tuyết Lan với gia đình Hạng có lẽ là một âm mưu!
Chỉ là, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đột nhiên lại đúng lúc này ra tay, kẻ đứng sau, liệu có phải là Nhạc Trọng Bính!
Tuy tỷ lệ này là rất nhỏ, nhưng không thể không đề phòng!
Sau khi nghe Diệp Phùng phân tích, Hạng Thiếu Quân im lặng, dù không muốn thừa nhận nhưng phải thừa nhận rằng Diệp Phùng nói đúng, anh giờ đây lo thân mình chưa xong, huống chi là đối phó với ba gia tộc lớn. Thẩm Tuyết Lan giờ đây không còn là thứ mà anh có thể tự mình đối phó được nữa!
Nếu không có Diệp Phùng đến, e rằng đường đường là một đại cậu gia chủ họ Hạng như anh sẽ trở thành một kẻ ăn mày đầu đường xó chợ rồi.
“Diệp Phùng, cậu dự định làm gì?”
Khóe miệng Diệp Phùng hiện lên một vòng cung tự mãn: “Rất đơn giản, nếu như đã là đồ của mình, chắc chắn nó sẽ là đồ của mình “Anh có thể không cần, nhưng cậu nhất định phải cẩn trọng!”
“Ai dám ngăn cản chuyện này, thì đem hắn hỏa thiêu là được rồi!”
Tuy rằng anh nói thấp giọng, nhưng sự tự tin trong lời nói lại tràn đầy đe dọa.
Nghe xong lời này, Lý Hồng Phúc trầm xuống, đối phó với một gia tộc ngàn năm trải qua hàng ngàn năm phá triển, tích lũy qua các thế hệ, một khi phát tiết ra, cũng đủ để lật đổ cả một quốc gia, triều đại!
Nhưng trong lời nói Diệp Phùng, việc phá hủy một gia tộc ngàn năm lại đơn giản nhẹ nhàng như vậy!
Thân là học trò của Diệp Phùng, mặc dù chỉ là học trò tu vi thấp nhất, nhưng anh ta cũng không có một chút nghi ngờ, bởi vì trong lòng mỗi học trò, thây của bọn họ chính là vị thân toàn năng!
“Trần Huấn!”
“Học trò có mặt!”
Một vị cường giả xuất hiện ngay lập tức, chính là học trò thứ bốn mươi bảy của Diệp Phùng, Lang Vương Trần Huấn!
“Gửi thiệp, buổi trưa ngày mai, nhân danh Đế Sư, đích thân tới nhà thăm hỏi!”
“Những gì đã làm với anh trai tôi, cân một lời giải thích rõ ràng “Vâng!”