Thiên Sư Tái Xuất

chương 390

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tần Thanh chưa hiểu câu nói của Diệp Phùng có ý gì, nhưng Tần Thịnh lại hiếm mà có dịp thông minh đột xuất, nháy mắt hắn ta lập tức hiểu ra, liền lập tức quay sang nói với Hạng Tiêu Mẫn: “Từ giờ trở đi cô và nhà họ Tần chúng tôi không còn bất cứ quan hệ gì nữa!”

“Sau hôm nay luật sư sẽ gửi đơn li hôn cho cô! Cô biết điều một chút, nhanh chóng kí tên, nếu không có sẽ không có lợi lộc gì cho mình đâu!”

Hạng Tiêu Mẫn như bị sét đánh trúng người, cô ta ngơ ngác nhìn Tần Thịnh: “Chồng… Anh ơi, sao anh có thể đối xử với em như vậy được?”

Khuôn mặt Tần Thịnh vô cùng ghét bỏ: “Đm chứ ai là chồng của thứ xui xẻo nhà cô ?”

“Hôm nay suýt thì tôi bị cô hại chết rồi, nếu sau này ở chung lâu dài với cô thì ông đây không chừng phải toi mạng vì cô mất!”

Khuôn mặt Hạng Tiêu Mẫn vô hồn, cô ta chân năm ngồi sụp xuống đất. Cô ta biết, một khi không còn là vợ của cậu ấm nhà họ Tần, những vinh quang và cao quý trong quá khứ sẽ không còn nữa l “Anh cả, anh xem em làm vậy đã khiến anh hài lòng chưa?”

Làm xong hết thảy, Tần Thịnh ninh nọt nhìn Tấn Thanh, Tần Thanh quay lại nhìn Diệp Phùng, trên mặt Diệp Phùng không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng thấy vậy cũng đủ khiến Tần Thanh thở phào nhẹ nhõm, anh ta quát lớn: “Mau quay về nhà họ Tần tự đóng cửa ngẫm lại tôi của mình đi, không có lệnh của tôi mà dám bước ra khỏi cửa nửa bước thì tôi cắt đứt chân chó của cậu!”

“Vâng! Vâng! Tôi lập tức về nhà!”

Tần Thịnh vào một tiếng, mang theo người mình vừa dẫn đến chạy trối chết, Tần Thanh nhìn Diệp Phùng, cười nói: “Thưa thầy, lần vào em đến đây là do có nhiệm vụ của gia tộc cần xử lí, biết được thầy đang ở đây nên cố ý qua thăm thầy. Lần này thời gian có hạn, không tiên ở lâu, chờ đến khi làm xong việc công rồi, nhất định em phải say sưa một chầu với thầy!”

Diệp Phùng cười gật đầu: “Được thôi! Để thấy tiền cậu đi Tân Thanh không từ chối, hai người nói chuyện vui ve suot doar đi xuống hầm để xe, nhưng vừa rẽ qua một khúc quanh thì đột nhiên ngọn đèn tối sám lại, một loạt tiếng bước chân vô cùng ấm vọng tới, sau đó một nhóm đàn ông vạm vỡ cấm súng chán trước mặt đám người Diệp Phùng “Mày chính là Diệp Phùng?”

Tên trọc dẫn đầu cả đám người ngắng khuôn mặt kiêu căng lên hỏi, trong miệng hắn ta còn ngậm một cây tăm.

Tần Thanh đứng bên cạnh đôi mắt lạnh lẽo, anh ta định bước lên trước thì Diệp Phùng đã vươn tay ra cản lại, vẻ mặt vô cùng hài hước đối diện hắn ta: “Là tôi đây, chuyện gì?”

“Khà khả… Đã dám thừa nhận thì mọi chuyện dễ dàng rồi!”

“Có người thuê chúng tôi đến mời anh đi một chuyển, anh nên biết điều một chút, ngoan ngoãn mà đi theo chúng tôi, còn nếu mà không biết điều thì khả khà… Vậy thì đừng chút anh em chúng tôi phải hoạt động gân cốt rồi!”

Diệp Phùng vừa định cất lời thì đột nhiên có ai đó quát lớn thì phía sau: “Mấy người định làm gì đấy?”

Tiếng thét vang vọng khắp khu hầm, một chàng trai trẻ mặc đồng phục bảo vệ từ phía sau nhóm người tiến lại chỗ này! Thấy quần áo mà cậu ta mạc, tên đầu trọc này lên sát ý: “Thắng bảo vệ quên kia, y không có chuyện mày, không muốn chết thì nhanh chóng cút sang một

Cậu bảo vệ da ngăm đen, gương mặt lại có vẻ non nốt, cậu chàng đối diện với sự uy hiếp của tên trọc không chỉ nhanh chóng chạy đi mà còn chắn ngay trước mặt hai người Diệp Phùng và Tần Thanh, gương mặt tràn đầy sự kiên định vào chính nghĩa: “Hai anh là người thuê ở khu nhà này phải không?”

“Tôi là bảo vệ khu này, tên La Bằng, hai anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo đảm cho sự an toàn của hai anh!”

Nói cong, cậu ta liền quay người lại dũng cảm nói với đám người của tên trọc: “Mời các anh mau rời khỏi đây. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát ngay!”

“Ái chà! Mẹ cha mày, không biết sợ chết đấy!”

Tên trọc bật cười: “Thằng bảo vệ kia, mày có biết ông đây là người của ai không mà nói?”. “Ông trùm thế lực ngầm ở cái thành phố Hạng

Vương này, Khôn gia, có nghe đến tên đại ca tao chưa?”

La Bảng vẫn vô cùng chính trực: “Tôi không cần biết các anh là gia hay già gì, nơi này thuộc khu vực tôi quản lí, tuyệt đối không cho phép có bất kì khách hàng nào gặp chuyện không may”

“Tôi lặp lại lần nữa, mời các anh lập tức rời địn “Thằng ranh con, nể mặt mày mà máy còn lác á?” Tên trọc bắt đầu nổi giận rồi: “Các anh em, xông lên làm thịt nó cho tôi!”

Mấy kẻ mà tên trọc dẫn đến đều là đảm liều mạng, cả nhóm cầm chắc súng trong tay hùng hổ xông lên. Tần Thanh cảm thấy khá có hảo cảm với cậu bảo vệ nảy, vừa định ra tay hỗ trợ lại bị Diệp Phùng cần lại, anh nói: “Từ từ!”

La Bằng không hề sợ hãi, đôi chân giống như cây to cắm sâu vào đất, đến khi một tên lưu manh bước lại gần mình thì nhanh chóng ra tay, một tên đàn ông lực lưỡng hơn trăm cân bị cậu ta vung tay đánh bay xa ra hơn ba mét, giống như vừa bị một chiếc ô tô đụng bay người.

Tần Thanh nhíu mày: “Cậu ta biết võ ?”

Diệp Phùng mìm cười: “Bát cực quyền, thiếp sơn hao!”

“Đôi chân như ngọn núi vững chắc không thể lay chuyển, đôi vai mạnh như gánh được cả cột trụ trời Với võ nghệ như vậy cậu ta không học dưới mười năm là không thể nào

Cả đám đàn ông trồng thì mạnh mẽ nhưng không có một ai có thể đánh lại được La Bằng, điểm quan trọng của Thiếp sơn hạo là dùng một đấu mười, đứng trước lực lượng tuyệt đối, tất cả đều là vô nghĩa!

Nhìn động tác thuần thục của La Bằng, đôi mắt Diệp Phùng dâng lên một nét cười thầm kín, nhẹ nhàng gật đầu tán thưởng. Anh không ngờ rằng ở nơi này lại có thể gặp được một hạt giống tốt như vậy!

Bộp!

Đột nhiên, thân hình của La Bằng sững lại, một họng súng lạnh như băng chỉ thằng vào trán cậu ta. “Đánh đi! Đánh tiếp xem nào!”

“Không phải mày giỏi đánh đấm lắm à?”

Tên trọc cầm súng kiêu ngạo nâng cằm khiêu khích La Bằng.

Dù có võ công giỏi đến đâu nhưng bị súng di vào đầu ở cự li gần như vậy, La Bằng vẫn không dám họ he một câu “Đết chứ. Một thắng bảo vệ mạt hạng mà tưởng mình là anh hùng cứu thế à?”

“Ông đây mà muốn giết mày thì đó chỉ là chuyện nhỏ như nghiến chết một con kiến mà thôi!”

“Hiện tại, quỳ xuống ngay cho ông mày!” khuôn mặt La Bằng đã lên vì tức giảng “ói dà, đậu má mày chứ còn dám trợn mắt lên trừng tao à, có tin bây giờ tao giết mày luôn không

La Bằng âm thầm cắn răng, cậu ta từ nhỏ tập võ, ý thức làm việc nghĩa đã ăn sâu trong đầu, nếu chỉ có một mình cậu ta thì không sao, dù chết cũng sẽ không chịu nhục. Nhưng nghĩ đến còn mẹ giả đang đau ốm ở nhà vẫn phải dựa vào đống lương ba cọc ba đồng của cậu ta mà sống, cậu ta không phải là không dám chết, mà không thể chết

Nghĩ kĩ rồi, trên mặt cậu ta dần hiện lên vẻ đau khổ và nhục nhã, hai chân dần dần khuỵu xuống.

Ngay khi cậu ta sắp chạm hai đầu gối xuống đất, có một đôi bàn tay to nằm chặt bờ vai cậu. Khuôn mặt của Diệp Phùng in hằn trong con người của La Bằng: “Nhóc con, đầu gối của đàn ông có thể quỳ lạy cha me, lạy trời đất, còn kẻ hèn như kia sao xứng được câu quy lay!”

La Bằng kịt mũi, xém chút thì rơi lệ, cậu ta là một tên bảo vệ hèn kém, ai đến đây cũng khinh thường cậu, nhưng một câu nói hết sức đơn giản của Diệp Phùng lại khiến lòng cậu như nổi ngàn bọt sóng!

Bởi vì Diệp Phùng xem cậu là một con người, cũng dạy câu rằng một người đàn ông thì cần có danh dự của mình. “Tao đất Tháng khốn kia mày nói ai hàn?”

Tên trọc nghe vậy nổi giận đùng đùng, hắn ta lập tức quay súng chĩa vào Diệp Phùng.

Đôi mắt Diệp Phùng lạnh lẽo: “Tôi xin khuyên anh một câu, đừng có dại mà chĩa súng về phía tôi!”

“Tao chia súng vào mặt mày đấy, mày làm gì được tao nào?”.

Tên trọc ỷ vào bản thân có súng lên không sợ chết gào lên:

Bop!

Một bóng người bỗng nhiên lóe lên, tên trọc chỉ nhìn thấy có một cái bóng vụt qua trước mắt mình, sau đó trong tay hắn ta nhẹ bẫng, khi hồi hồn được thì súng đã nằm trong tay Tần Thanh, còn đang chia thẳng vào đầu hắn ta

Học trò mà Diệp Phùng dạy dỗ, có ai không là người nhiều tài nhiều nghệ đâu. “Thưa thầy, có cần làm thịt hắn ta không?”

Đôi mắt Tần Thanh lạnh lẽo.

Tuy các học trò của Đế Sư đa số đều không biết mặt nhau, nhưng họ luôn có một quy luật bắt thành văn:

Kẻ nào bất kính với Đế Sư, giết không thai

Trong mắt Diệp Phùng hiện lên ánh sáng lạnh: “Tôi không đến mức phải chết, chỉ cần trừng phạt nhẹ thoi”

“Tuân lệnh!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio