Chương : Thời khắc ấy như một vị thần.
Cố Trọng Cung cuối cùng cũng đã chết.
Nhưng không có gì hối tiếc.
Trên chiến trường mà anh ta tha thiết nhất, không để cho bất cứ kẻ thù bước một bước vào lãnh thổ Thiên triêu, trước mặt người sư phụ mà anh ta tôn kính nhất, đã bái lạy bày tỏ lòng kính trọng mà cả đời này không bao giờ quên, Cố Trọng Cung mỉm cười mãn nguyện.
Vào thời khắc này, học trò thứ hai mươi lăm của Đế Sư, chủ soái đội lang ky phương nam của Thiên triều Cố Trọng Cung đã hy sinh.
“Hừ, làm mất trò vui của tôi.”
Trương Thanh hừ lạnh một tiếng, xua tay nói: “Coi như hôm nay mấy người may mắn, tôi sẽ tha mạng cho mấy người.
Cuối cùng, cho dù võ sĩ có mạnh đến đâu cũng không thể đấu lại bộ máy nhà nước khổng lồ này, giết Cố Trọng Cung là mệnh lệnh của nước Đại Phong, nhưng nếu muốn giết bọn người của Diệp Phùng, e rằng cục võ thuật của Thiên triều sẽ tự chuốc lấy phiền phức.
Ngay khi Trương Thanh chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên, hệt như tiếng gọi từ địa ngục vang vọng bên tai.
“Tôi cho phép ông đi sao?”
Vừa quay đầu lại, gương mặt Diệp Phùng âm u nhìn ông ta, toàn thân tỏa ra mùi sát khí nồng nặc.
Trương Thanh hừ giọng khinh bỉ: “Tôi muốn rời đi, một tên nhãi ranh như cậu lại muốn…”
Lời còn chưa nói xong, trước mắt ông ta xuất hiện một bàn tay vô hình hung hăng siết chặt yết hâu ông ta: Một cơn gió lạnh vút qua, cách đó không xa, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Phùng bay vụt lên.
Sát khí tỏa ra dày đặc trên người Diệp Phùng.
Giờ khắc này, anh cao ngạo như một vị thần thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Sư phụ, cuối cùng đã ra tay SA + “
rOI…
Không ai biết rằng, lúc này ở một góc khuất cách đó ngàn mét là một thân hình tràn đầy tinh thần chiến đấu ngước nhìn Diệp Phùng, hơi thở trở nên chậm rãi.
“Sao có thể?”
Trương Thanh cao cao tại thượng, ngông nghênh lúc này đã lộ vẻ hoảng sợ.
Tứ đại cảnh giới võ sĩ, mỗi bậc đều có tượng trưng riêng.
Hậu thiên võ sĩ, một cú đấm nặng tựa ngàn cân.
Tiên thiên võ sĩ, võ nghệ cao cường, một cú đấm nặng tựa mươi nghìn cân.
Tông sư võ sĩ, một bước ngàn mét.
Còn đại tông sư trong truyên thuyết, một đạp đã bay vút lên trời, chỉ cần một chiêu có thể chẻ đá phá núi, chặt đứt dòng sông.
Mỗi cảnh giới võ sĩ, đều có khoảng cách rõ ràng, Trương Thanh đã hơn năm mươi tuổi, mới có thể đạt tới tiên thiên võ sĩ, đã là một hiện tượng hiếm có rồi, nhưng Diệp Phùng thì bao nhiêu tuổi ?
Mới không quá hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới đại tông sư.
Điều này… làm sao có thể chứ.
Biết rằng, cả phương đông này, võ sĩ đạt cảnh giới này chỉ có một ^ thôi.
Hơn nữa, những thứ này được tích lũy từ thời xa xưa của các môn phái cổ.
Nhưng mà Diệp Phùng bây giờ với tâm thế bất khả chiến bại, bay lên hiện ra trước mặt ông ta.
Trương Thanh sợ hãi từ tận đáy lòng.
Ông ta khẽ tự trách bản thân, dùng toàn bộ sức lực dồn vào chân, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chạy thục mạng vê phía xa.
Mà thời khắc này, Diệp Phùng tựa như một vị thần, nhìn bóng lưng của ông ta, ánh mắt hiện lên tia chết chóc: “Bản Đế Sư, cho phép ông chạy sao?”
Nói xong, liên biến mất trong tích tắc.
Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm, cơ thể của Trương Thanh văng ra đập vào các vách núi của Cửa Lạc Thần, thân thể bị Diệp Phùng nhấc lên nện vào một cái hố lớn.
Nhìn thấy trước mặt ông ta là một hình dáng đang từ từ tiến tới, Trương Thanh đột nhiên phun ra ngụm máu, trong mắt là sự kinh hãi ˆ^ tf tột độ: “Đừng, đừng giết tôi, đừng ^s”
giết tôi.
“Tôi sai rồi, thật sự đã sai rồi.”
“Diệp… Đế Sư Diệp, tôi là cao thủ tiên thiên, hãy tha mạng cho tôi, từ nay vê sau, tôi sẽ làm chó cho cậu, tùy ý sai khiến.”
Chỉ mới hưởng thụ thế giới này một ít, sao Trương Thanh có thể cam tâm chết như vậy chứ.”
Diệp Phùng dừng chân, hai tay chắp sau lưng, nhìn xuống, trong giọng mang theo sự lạnh lẽo.
“Bán tổ cầu vinh, là hành động bất trung.”
“Là người tu luyện, mà tham lam thế tục, làm trái đạo nghĩa, chính là hành vi bất hiếu.”
“Sát hại đồng đội, là hành vi bất tP “
nghĩa.
“Kẻ bất trung, bất hiếu, bất nghĩa như ông, đáng chết.”
Nói xong, Diệp Phùng từ từ đưa tay lên, hướng mũi kiếm vào trán của Trương Thanh.
Ị”
“Đừng… đừng Tốc độ của Diệp Phùng rất chậm, chậm đến mức chỉ cần nghiêng đầu là có thể tránh được.
Nhưng toàn thân của Trương Thanh như bị một thế lực vô hình khống chế khiến ông ta bất động.
Trương Thanh trợn tròn hai mắt, tay Diệp Phùng thì đặt trên đỉnh đầu ông ta, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của Diệp Phùng, hai mắt Trương Thanh lập tức tối sâm lại, toàn thân không còn một chút sinh khí nào.
Trương Thanh, cao thủ tiên thiên, chết đi.
Cảnh tượng này, chỉ diễn ra trong tích tắc, nhưng trước mặt binh sĩ hai nước đã tạo nên một trận sóng to gió lớn.
Họ không thể tưởng tượng được rằng, cảnh tượng thường thấy trên truyền hình lại đang diễn ra trước mắt, có tác động rất lớn đến họ.
Còn ánh mắt của Khảm Nhĩ, Đế Sư của Đại Phong cũng trở nên sâu thẳm, vô cùng kiêng nể nhìn bóng dáng của Diệp Phùng.
I”
“Tướng quân Đột nhiên, một binh sĩ cường tráng xuất hiện trước mặt anh ta, trong mắt sấm chớp cuồn cuộn nổi lên, đây là một người có tài năng hệ sấm.
“Tình báo đã sai, lực lượng của kẻ địch gấp mấy lần chúng ta, tôi khuyên anh nên rời đi càng sớm càng tốt,”
Trong mắt Khảm Nhĩ hiện lên tia bất mãn: “Khó khăn lắm mới có được cơ hội như lần này, thành Hồng Nham chỉ còn kề trong gang tấc, chẳng lẽ từ bỏ dễ dàng như vậy sao?”
“Tướng quân!”
Tên siêu năng lực hệ sấm nghiêm nghị nói: “Dựa vào cấp bậc phân chia người có năng lực siêu nhiên của chúng ta, người thanh niên kia có sức mạnh tương đương với người siêu nhiên cấp bốn của ^s”
TỐI.
“Với sự hiểu biết của anh, hiểu rõ người siêu nhiên cấp bốn đáng sợ như thế nào!”
Nói đến đây, ánh mắt tướng quân Khảm Nhĩ đột nhiên ngưng lại.
Anh ta đương nhiên hiểu rất rõ, hơn nữa đã tận mắt chứng kiến.
Người có năng lực siêu nhiên hệ lửa cấp bốn của Đại Phong, dưới sức mạnh của anh:ta khiến đất đai khô căn, cây cỏ chết khô, lửa bùng lên khắp nơi, thậm chí đến súng bắn thủy lực cũng không thể dập tất.
Với mức công phá này, một người liên có thể thiêu rụi cả một thành.
Bên kia, sau khi xử lý Trương Thanh xong, Diệp Phùng đưa mắt nhìn hướng đối diện.
Vách đá cao mười mấy mét, giống như một lạch trời mới, cao chót vót.
Sức mạnh thật phi thường, Diệp Phùng nhẹ nhàng nói, âm thanh không lớn, nhưng rõ ràng từng chữ một vang bên tai của mọi người: “Giặc xâm lược mấy người, ai dám bước qua ranh giới này, chém.”
Nhìn thấy ranh giới mới vừa hình thành này, vẻ bất mãn trong ánh mắt của tướng quân Khảm Nhĩ cuối cùng cũng trở thành tiếng thở dài.
“Quân Đại Phong, rút lui.”