Chương
Nghe Tưởng Anh đột nhiên hỏi, Tưởng Huy hơi sửng sốt: “Lời này của con là có ý gì?” Tưởng Anh khẽ lắc đầu: “Không có nghĩa gì cả, con đi trước đây.” Nhìn bóng lưng con gái rời đi, Tưởng Huy khẽ thở dài. “Ông chủ, ông thật sự đã nghĩ kỹ chưa?” Lúc này, có một giọng nói truyền đến, là dì Vân đi tiễn Diệp Phùng rồi trở về.
Thân là quản gia của nhà họ Tưởng, mặc dù là người ngoài, nhưng địa vị trong nhà họ Tưởng lại không hề thấp.
Bà nhìn bóng lưng rời đi của Tưởng Anh, trên mặt tràn ngập sự quan tâm nồng đậm, mở miệng nói: “Ông chủ, tôi nhìn ra được, cô chủ, căn bản cũng không thích cậu cả nhà họ Vũ, cuộc hôn nhân này, ngài thật sự không hề lo lắng một chút sao?”
Trên mặt Tưởng Huy cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Con gái tôi, làm sao tôi có thể không rõ ràng cho được?”
“Nhưng, với tình hình hiện tại, không phải là tôi không muốn lựa chọn, mà là không thể lựa chọn!”
“Trong mắt người ngoài, nhà họ Tưởng tôi là người giàu nhất thành phố Đại Đô này, rất cao quý, nhưng có ai biết trong cái tầng lớp này, có một số việc không thể tự mình làm chủ được!”
“Mấy ngày nay, hãy chăm sóc cô chủ cho tốt đi!”
Đúng lúc này, trong biệt thự nhà họ Vũ, Vũ Thiếu Bảo vắt chéo chân, uống cạn ly rượu đỏ!
“Người đã chết chưa?”
Vũ Thiếu Bảo sâu kín mở miệng.
Một người đàn ông mặc áo đen cúi người, cung kính nói: “Đã chết rồi!”
“Hừ! Thật sự là đồ vô dụng!”
Vũ Thiếu Bảo khinh thường, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu bên trong lộ ra vẻ lạnh lùng: “Nhưng mà, dù sao thì chuyện cũng đã làm xong, không phí công nhà họ Vũ chúng ta đã cẩn thận nuôi dưỡng ả ta lâu như vậy!”
“Thái độ của nhà họ Tưởng bây giờ như thế nào?”
“Tìm ra bức thư với điện thoại di động trên người Liễu Mai mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn cho ả ta trước, hiện tại Tưởng Huy đã xác định chính Cao Tuấn Hùng ra tay với bọn họ!”
“Trước mắt nhà họ Tưởng đã bắt đầu công kích thế lực của Cao Tuấn Hùng, hơn nữa, Tưởng Huy đã đồng ý, năm ngày sau, lễ đính hôn của ngài với Tưởng Anh!”
“Đồng ý rồi sao?”
Vũ Thiếu Bảo nhẹ nhàng nhấm nuốt bốn chữ này, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, người đẹp như vậy mà ông đây lại không có phúc hưởng dụng rồi…”
“Khà khà… Cậu dùng không được thì tôi có thể thay cậu nha!”
Một giọng nói bỉ ổi vang lên, đáp lại câu vừa nãy, chính là thanh niên bí ẩn bên cạnh Vũ Thiếu Bảo.
Có lẽ đã quen với thái độ nói chuyện của gã ta, Vũ Thiếu Bảo cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Anh thích phụ nữ, tôi không ngại, nhưng nếu vì phụ nữ mà làm hỏng chuyện, thì đừng trách ông đây đây không cho anh mặt mũi!”
“Yên tâm, tôi vẫn còn phân biệt được chuyện nặng chuyện nhẹ mà.”
“Vậy là tốt rồi!”
Trong mắt Vũ Thiếu Bảo chậm rãi ngưng tụ thành một ánh nhìn giết người: “Đi chuẩn bị một chút đi, ba ngày sau ra tay!”
Ánh mặt trời chiếu rọi xuống trái đất, vô số mạch nước ngầm, từ từ bắt đầu khởi động.
Ba ngày sau, thành phố Đại Hùng, ngân hàng Đại Đôi!
Trong phòng bảo hiểm VIP độc quyền, Diệp Phùng nhìn toàn bộ tủ vàng chói mắt trước mắt, tim đập thình thịch!
Người ta bảo thủ ước tính rằng giá trị của những thỏi vàng này đủ gần tỷ đồng!
“Cậu có chắc không, những thứ này là cho tôi?”
Diệp Phùng nhíu mày nhìn người quản lý bên cạnh.
Sáng sớm nay, anh nhận được một tin nhằn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, ngân hàng, két sắt, mật khẩu!
Hơn nữa còn kèm theo một câu “Ở đây, có một món quà được chuẩn bị đặc biệt cho ngài Diệp!”
“Tất nhiên. Chủ thuê đã ra lệnh rằng tất cả những thứ này đều dành cho ngài Diệp mà!”
Người quản lý nở một nụ cười chuyên nghiệp, cung kính nói: “Hơn nữa chủ thuê còn nói, sau đó, sẽ có hậu lễ ” Khóe miệng Diệp Phùng nhẹ nhàng nhếch lên!
Vũ Thiếu Bảo, quả nhiên nhịn không được muốn ra tay sao? “Nói đi, cần tôi làm chuyện gì?”
Người quản lý đưa một phong bì vào tay anh.
Diệp Phùng mở ra nhìn, phía trên chỉ có một câu: “Chín giờ tối, mời hai vị nhà ngài Diệp, tụ tập ở vườn vọng viên ngoại ô phía bac!”
“Vũ Thiếu Bảo này, thật đúng là cẩn thận mà!”
Diệp Phùng nhẹ nhàng lẩm bẩm!
Tuy rằng không có gọi ra tên Tưởng Anh, nhưng hai vị nhà ngài Diệp thì ngoại trừ Tưởng Anh, còn có thể là ai?
Hơn nữa lời mời nhắn tin của Vũ Thiếu Bảo từ đầu đến giờ, đầy vàng trong két sắt ngân hàng, tất cả mọi thứ, không có bằng chứng rõ ràng gì thể hiện nó có liên quan đến anh ta.
Nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì cũng không hề dính dáng tới cậu chủ nhà họ Vũ này.
Cậu chủ nhà họ Vũ này, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Diệp Phàm xem xong phong bì, đưa nó vào tay người quản lý, người quản lý cũng không nói gì, trực tiếp lấy ra một cái bật lửa, châm lửa đốt tờ phong bì đó, nhìn toàn bộ hành động của người kia, Diệp Phàm cũng không có ngạc nhiên, ngân hàng Đại Độ, vừa nghe cái tên này đã biết, đây nhất định là sản nghiệp liên kết của nhà họ Vũ, vậy người quản lý này, tất nhiên cũng chính là người của Thiếu Bảo!
“Nói với chủ thuê, tôi biết rồi!”
“Nhân tiện, đi tìm một cái bao tải rồi đổ đầy cho tôi tất cả số vàng này!”
Đống tiền này dâng lên tận cửa, không lấy thì uổng.
Mà giờ phút này, bên trong ngân hàng, ở trong một văn phòng sang trọng, Vũ Thiếu Bảo đang thông qua một cái máy camera bí ẩn, âm thầm chú ý đến mọi động thái của Diệp Phùng.
Lúc nhìn thấy anh lấy đi rất nhiều vàng, khóe miệng của anh ta từ từ mỉm cười. “Tác Thiên, vào buổi chiều anh có thể chuẩn bị ra tay!”
Người đàn ông tên Tác Thiên, hơi ngẩng đầu lên, sâu trong đáy mắt lặng lẽ hiện lên một tia sáng: “Cậu chủ Vũ, lấy tiền của người ta, tiêu tại với người khác, theo lý thuyết, chúng ta không nên quan tâm nhiều chuyện như vậy!”
“Nhưng vì sự hợp tác của chúng ta vẫn luôn rất vui vẻ, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, thắng nhóc này, thực sự đáng tin cậy như vậy sao?”
“Vũ Thiếu Bảo tôi nhìn người vẫn luôn rất chuẩn!”
Trong mắt Vũ Thiếu Bảo còn hiện lên một chút tự tin mạnh mẽ: “Hơn nữa, anh cho rằng, tiền của Vũ Thiếu Bảo tôi rất dễ cầm sao?”
Mặt khác, Diệp Phùng rời khỏi ngân hàng, sau khi giao vàng cho Lăng Tuyết Ngân xử lý thì đến chỗ của Tưởng Anh.
Tưởng Huy đồng ý hôn ước với nhà họ Vũ, hiện tại toàn bộ thành phố Đại Đô, mọi người đều biết, ngày mốt, chính là ngày lễ đính hôn của cậu chủ nhà họ Vũ với cô chủ nhà họ Tưởng!
Vì vậy, hai ngày nay Tưởng Anh chỉ ở trong nhà cũng không có đi ra ngoài. “Anh Diệp, anh đã đến rồi!”
Chỉ khi nhìn thấy Diệp Phùng, trên mặt
Tưởng Anh mới lộ ra một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, trong lòng Diệp Phùng khẽ thở dài.
Một cô gái ngây thơ với đáng yêu như vậy, lẽ ra nên được hưởng hết muôn vàn yêu thương của thế giới này, nhưng vì vô số lợi ích đan xen mà bị đẩy vào vực sâu của những âm mưu! Vũ Thiếu Bảo muốn mạng của cô, mà bản thân, sao không phải là lợi dụng cô, để đạt được mục đích của mình chứ?
Đêm nay, dù có chuyện gì, anh cũng phải chăm sóc cô thật tốt, có thể coi như một khoản đền bù nhỏ khi lợi dụng cô… “Anh Diệp, anh bị sao vậy?”
Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Diệp Phùng, cô gái nhạy cảm này tò mò hỏi. “Không có gì.”
Diệp Phùng cười nhẹ, sau đó nhìn cô, nói: “Cô Tưởng, tối nay cô có thời gian không?”
“Tôi muốn đưa cô đến một nơi!”