Chương
Tưởng Huy lại đưa tầm mắt về trên người Diệp Phùng lần nữa, tạm thời đè xuống cơn tức trong lòng, hít sâu một hơi, nghi ngờ mở miệng nói: “Ngài Diệp, tôi rất cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi!”
“Nhưng mà, bất cứ việc gì đều có nhân có quả, tôi rất hiếu kỳ mục đích thật sự mà cậu xuất hiện ở đảo Thanh Loan, tiếp cận con gái tôi, rốt cuộc là gì?”
“Ông thật sự chỉ là một người đại diện nhà họ Khúc cử đi thôi sao?”
Nếu như lúc này còn không ý thức được điểm đặc biệt của Diệp Phùng, thì Tưởng Huy đây cũng không xứng là người giàu nhất thành phố này. “Gia chủ Tưởng, chẳng lẽ ông chưa từng điều tra tôi sao?”
“Tất nhiên là có rồi!”
Tưởng Huy vô cùng thẳng thắn thừa nhận: “Là cận vệ của con gái tôi, những chuyện liên quan đến sự an nguy tính mạng của con bé, tôi là người làm cha, sao có thể không điều tra được?”
“Thế nhưng, cho dù tôi điều tra từ bất kỳ phương diện nào, lý lịch của cậu rất trong sạch, không có bất cứ khuyết điểm nào.”
“Nhưng đó là trước kia, bây giờ đã xảy ra chuyện trước mắt, tôi thật sự không thể tin tưởng tất cả những gì mình đã điều tra được!”
“Ha ha…”
Diệp Phùng nở nụ cười, anh không để lộ dấu vết quét mắt nhìn trong căn phòng, Tưởng Huy liền ngầm hiểu, phất phất tay, những người không liên quan toàn bộ rời khỏi, trong đại sảnh chỉ còn lại cha con họ Tưởng và Diệp Phùng ba người!
“Ngài Diệp, cậu là ân nhân cứu mạng của con gái tôi, cho dù Tưởng Huy tôi có hám lợi tới đâu, cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện bản đứng ân nhân.”
Tưởng Huy mơ hồ cảm thấy, những lời Diệp Phùng sắp nói ra, nhất định vô cùng kinh hãi, cho nên mới nói lời cam đoan ra trước!
“Gia chủ Tưởng, thực ra không sao cả, tôi chưa từng che dấu thân phận thật sự của mình!”
“Tôi đã từng nói, tôi là Diệp Phùng!”
Tưởng Huy nhíu chặt lông mày, khó hiểu nói: “Ngài Diệp, tôi biết cậu tên là Diệp Phùng, mà còn biết cậu đến từ thủ đô, thế nhưng, chuyện này…
Bỗng nhiên, tiếng nói của ông ta đột ngột dừng lại.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông ta, một thân phận không thể tưởng tượng nổi bỗng xuất hiện!
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Phùng, con người của Tưởng Huy co rút lại thật sâu, không khỏi đứng lên, mang theo sự kinh ngạc khó tin: “Ngài… chẳng lẽ ngài là… Để sư?”
Trong ánh mắt khiếp sợ của cha con hai người, Diệp phùng bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi!”
Phịch!
Tưởng Huy nặng nề ngồi xuống lại ghế sofa, một lúc lâu sau, trên mặt mang một nụ cười khổ: “Tôi sớm nên nghĩ tới, có thể dùng sức một người, nhìn thấu âm mưu của nhà họ Vu, mà còn có thể mang theo Anh toàn thân trở ra, có bản lĩnh như vậy, sao có thể là người bình thường?”
“Ngay từ đầu ngài đã không che giấu thân phận, thế nhưng toàn bộ người của đảo Thanh Loan không một ai nghĩ tới, lúc này, ngài vậy mà lại xuất hiện tại đây!”
Tưởng Huy nói không sai, không ai biết được cụ thể chuyện gì đã xảy ra trong chiến dịch cửa Lạc Thần, nhưng sau chiến tranh, nước Đại Phong đã lấy danh nghĩa của nhà nước, thêm Diệp Phùng vào danh sách đen
Mà đảo Thanh Loan lúc này, tình thế phức tạp, sau lưng khắp nơi rẫy kẻ sai vặt của nước Đại Phong, nếu như lúc này bị bọn chúng phát hiện Diệp Phùng xuất hiện ở đây, thì những tên hám lợi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời để lấy lòng nước Đại Phong này!
“Cậu… cậu vậy mà lại là Đế sư!”
Tưởng Anh bên cạnh, nhìn về phía Diệp Phùng, từ sự khiếp sợ ban đầu biến thành lòng ngưỡng mộ nồng đầm!
Đế Sư môn thống trị thế giới, có một trăm học trò thân truyền, đều tài giỏi hơn người.
Tưởng Anh đã sớm hướng về những người thầy đã một tay dạy dỗ nên bọn họ, ngay cả trong mơ cũng ao ước.
Nhưng cô tuyệt không nghĩ tới, kinh hỉ vậy mà sẽ tới một cách bất ngờ như vậy, không chỉ gặp được thần tượng mà mình vẫn luôn nghĩ đến, mà người đó lại còn đích thân cứu mạng mình.
Tâm tư của cô gái nhỏ, nhất thời nở rộ trong lòng, không khỏi đỏ mặt.
Rất nhanh, Tưởng Huy từ trong khiếp sợ khôi phục như cũ, không khỏi cười khổ một tiếng!
“Đế sư Diệp, chuyện xảy ra tối nay, đã quá nhiều!”
“Ngài có cần nhà họ Tưởng trợ giúp chỗ nào cứ việc nói đi, bệnh tim này của tôi vẫn có thể chống đỡ được!”
“Chỉ cần Tưởng Huy tôi có thể giúp được, tuyệt đối sẽ không từ chối!”
Thời khắc này ông há có thể không hiểu, Diệp Phùng cố ý che giấu thân phận, xuất hiện ở bên người Tưởng Anh, nếu nói là anh không có mưu đồ, quỷ cũng không tin.
Nhưng hôm nay thân phận Diệp Phùng nhạy cảm như vậy, chuyện dính dấp quan hệ với anh, sợ rằng đều không phải là chuyện nhỏ!
Nghe được Tưởng Huy đánh đòn phủ đầu, Diệp Phùng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ông chủ Tưởng, không cần cẩn thận như vậy, Diệp mỗ lần này tới, chỉ có một chuyện nhỏ!”
Giọng nói ngừng một lát, nhìn Tưởng Huy, con người đột nhiên thoáng qua tia sáng: “Mời nhà họ Tưởng cùng với thành phố Đại Hùng, hết sức ủng hộ, Quách Khể Minh được chọn làm người nắm quyền nhiệm kỳ kế tiếp của đảo Thanh Loan!”
Yên ắng!
Yên ắng đến lạ!
Sau hồi lâu, khỏe miệng Tưởng Huy, cứng rắn kéo ra một nụ cười: “Đế sư Diệp, ngài… ngài không phải đang nói đùa chứ?”
Diệp Phùng đáp lại: “Ông chủ Tưởng nhìn tôi giống như là đang đùa giỡn sao?”
Tối nay, gió khá lạnh, nhưng trên trán Tưởng Huy đã xuất hiện từng tầng mồ hôi!
“Đế sư Diệp, không phải tôi không muốn giúp cậu, chẳng qua là điều thỉnh cầu này của cậu, thật sự là có chút khó mà tuân theo được, thứ lỗi cho tôi!”
“Ông chủ Tưởng có chỗ nào khó khăn, cứ nói đừng ngại!”
Nhìn nét mặt chân thành của Diệp Phùng, Tưởng Huy khẽ cắn răng, tiếp tục mở miệng nói: “Nếu Đế sư Diệp hỏi, vậy Tưởng Huy tôi, cũng sẽ không nói lời dối trá gì!”
Dứt lời, Tưởng Huy đứng thẳng người, trên mặt lại lần nữa khôi phục thành một thương nhân thành công khôn khéo: “Hôm nay đảo Thanh Loan, tuy là chia làm ba, nhưng coi như một dân chúng bình thường đều biết, người nắm quyền tương lai, chỉ có thể là Cao Tuấn Hùng hoặc là Vu Khôn!”
“Quách Khế Minh người này, mặc dù ở có tiếng nói trong dân chúng bên dưới, nhưng Đế sư Diệp chắc hẳn cũng biết, trên cái thế giới này, kẻ có tư cách nói chuyện, chỉ có một số nhỏ!”
“Không có vốn liếng ủng hộ, Quách Khể Minh, căn bản không có bất kỳ tư cách gì tranh với hai người đó!”
“Thị trưởng thành phố Đại Hùng và tôi, là sống chết có nhau, cậu có thể cho là, thái độ của tôi cũng đại biểu cho thái độ của toàn bộ thành phố Đại Hùng!”
“Sở dĩ tôi chậm chạp không đứng về phe nào, chính là bởi vì tôi sẽ chịu trách nhiệm với toàn bộ thành phố Đại Hùng, chịu trách nhiệm với toàn bộ nhà họ Tưởng!”
“Một khi đứng sai phe, đó đúng là vạn kiếp bất phục!”
“Lấy tình thế trước mắt mà xem, bất kể là Cao Tuấn Hùng hay là Vu Khôn, đều có một sức cạnh tranh nhất định, chỉ có Quách Khể Minh, anh ta nhất định là vai phụ!”
“Đế sư Diệp, nếu như đem số mạng toàn bộ nhà họ Tưởng cột vào một người nhất định là vai phụ trong cuộc bầu cử, thật xin lỗi, tôi quả thực không cách nào đáp ứng!”
“Ông chủ Tưởng, tôi rất cảm ơn ông có thể nói thật những lời này với tôi!”
“Sau lưng Cao Tuấn Hùng có sự ủng hộ của nước Đại Phong, sau lưng nhà họ Vu có vô số nhà tư bản ủng hộ, so sánh với bọn họ, Quách Khể Minh có thể nói là không có chút bối cảnh nào!”
“Lúc này, coi như toàn bộ nhà họ Tưởng đánh cuộc ở trên người cậu, nhưng bất kể là so với Cao Tuấn Hùng hay so với Vu Khôn, các người vẫn là phe yếu nhất!”
“Thậm chí có thể sẽ còn bởi vì hành động này, chọc giận hai phe còn lại, dẫn đến bọn họ hợp tác lại ra tay với nhà họ Tưởng!”
Tưởng Huy gật đầu một cái: “Ở trước lợi ích, không có kẻ địch vĩnh viễn!”
“Nếu như nhà họ Tưởng thật dám đứng về phe Quách Khể Minh, tôi dám cam đoan, Cao Tuấn Hùng và Vu Khôn, nhất định sẽ đứng chung một phe, diệt hết chúng ta trước!”
“Sư tử vô thỏ, cần xuất ra toàn lực, lấy sự hiểu biết của tôi về họ, hai người bọn họ cho tới bây giờ đều không phải là dạng người tự cao tự đại!”
“Ông chủ Tưởng, ông nói không sai, nếu như tôi là ông, lựa chọn của tôi nhất định sẽ giống như ông. Dẫu sao, thân là đứng đầu một nhà, không chỉ phải chịu trách nhiệm với bản thân, càng phải chịu trách nhiệm với cả gia tộc!”
“Nhưng mà…”
Giọng nói của Diệp Phùng ngừng một lát, khỏe miệng hơi cong lên: “Sau lưng Quách Khể Minh, cũng không phải giống như lời mà ông nói, không có chút bối cảnh nào để ủng hộ…”