Chương
“Cậu chủ Vũ, rõ ràng là đã xếp hàng ngay ngắn như vậy, anh không thấy sao?”
Giọng nói mỉa mai của Kiều Chấn Nam vang lên, vào lúc này ngoại trừ càng ngày càng thấy hiếu kỳ với Diệp Phùng ra thì ngược lại ông ta càng ngày càng chán ghét đối với Vũ Thiếu Bảo
Mọi người thuận theo thanh âm quay lại nhìn. Tại nơi dễ thấy nhất, thứ đập vào mắt đầu tiên là đống tiền mặt, cuối cùng là các loại giấy chứng nhận bất động sản, sau đó là chìa khóa của những chiếc xe sang và các loại trang sức vàng bạc vô cùng xa xỉ!
Vũ Thiếu Bảo đi tới nhàn nhạt liếc nhìn một chút, khóe miệng nhếch lên một tia chế nhạo: “Những thứ này là thứ Diệp Phùng có thể chuẩn bị sao?”
Lông mày Tưởng Huy nhíu lại, hơi có chút không vui mở miệng nói: “Cậu chủ Vũ! Câu này của anh là có ý gì?”
“Tiền quà tặng đều ở đây. Có thể có sai sót gì sao?”
“Ha ha ha ha.”
Vũ Thiếu Bảo cười đầy ẩn ý, dù đó có thật sự là quà của Diệp Phùng chuẩn bị hay không thì lúc này đã không còn quan trọng nữa rồi, dù sao nhà họ Tưởng chắc chắn sẽ không thừa nhận, những vật này là chính bọn họ tự chuẩn bị.
Trong mắt Vũ Thiếu Bảo lóe lên một tia ranh mãnh, đột nhiên nhìn về phía Diệp Phùng, nói: “Chỉ bằng những vật này mà cũng muốn cưới được Anh Nhi sao?”
“Chú Tưởng, tha thứ cho tôi nói thẳng, nhà họ Tưởng mấy người bây giờ đều đã tùy ý đến loại trình độ này rồi sao?”
“Diệp Phùng ơi là Diệp Phùng, người nghèo thì đừng nghĩ lấy con cóc ăn thịt thiên nga!”
“Đem lễ hỏi mà tôi đã chuẩn bị lên đây!”
Vừa dứt lời, một nhóm người đột nhiên xông vào, hai người một nhóm, tay cầm một chiếc rương lớn bước vào, đầy đủ năm mươi chiếc rương lớn tương đương với kích thước của chiếc vali xếp trước mặt mọi người!
Vũ Thiếu Bảo cười ngạo nghễ, cất cao giọng nói: “Mở ra!”
Xoạt!
Tất cả các rương được mở cùng một lúc và khi có thể nhìn thấy rõ đồ vật bên trong, mọi người ở đây đều hít sâu một hơi!
Bên trong hộp, tiền giấy màu xanh chất thành đống!
“Dùng rương hành lý để đựng tiền? Còn một lúc năm mươi cái? Trời đất, chỗ này không biết là bao nhiêu tiền đây!”
“Ba mươi tỷ đồng tiền giấy nặng khoảng một trăm cân, rương hành lý lớn như thế, hoàn toàn có thể đem một trăm cần tiền giấy đặt vào, cộng với hai người phải xách một rương. Số tiền trong đó chắc chắn sẽ không dưới ba mươi tỷ đâu!”
“Một cái ba mươi tỷ, mười cái ba trăm tỷ, năm mươi cái là một ngàn năm trăm tỷ!”
“Một ngàn năm trăm tỷ tiền mặt! Đây thực sự không hổ danh là nhà của người giàu nhất đảo Thanh Loan, tùy tiện vừa ra tay một cái thì liền lấy tiền tỷ làm đơn vị t
Mọi người hít một hơi thật sâu và nhìn Tưởng Anh, trong ánh mắt bọn họ đều lóe ra tia ước ao lẫn ghen tị “Diệp Phùng!”
Vũ Thiếu Bảo đắc thắng nhìn anh: “Mấy trăm triệu của anh mà cũng gọi là lễ hỏi sao?”
“Anh lấy cái gì để so với tôi đây.
Lúc này, sắc mặt Tưởng Huy cũng trở nên có chút âm trầm.
Nghi thức hôn lễ chỉ là một cái hình thức mà thôi, lễ hỏi này chỉ là vì cam đoan tính chân thực của cuộc hôn nhân mà thôi nên cũng không có chuẩn bị quá nhiều, nhưng…
Không nghĩ tới Vũ Thiếu Bảo đột nhiên làm ra một màn màu mè như thế để người nhà họ Tưởng có chút trở tay không kịp!
Đó không phải là vấn đề nhiều tiền hay ít tiền mà là vấn đề thể diện!
“Ha ha ha.”
Diệp Phùng bất giác mỉm cười nhìn Vũ Thiếu Bảo còn đang đắc ý cười: “Một ngàn năm trăm tỷ là nhiều lắm sao?”
Vũ Thiếu Bảo bị anh làm cho nghẹn họng ánh mắt phát lạnh: “Một ngàn năm trăm tỷ không nhiều nhưng anh có sao?”
“Cho dù là anh có, bây giờ có thể cầm ra được sao?”
“Diệp Phùng! Đây là những thứ đại biểu cho thành ý chân thật nhất của tôi dành cho Anh Nhi, anh có không?”
“Ai nói anh ấy không có?”
Ngay lúc này ột giọng nói lớn vang lên, một người đàn ông nước ngoài với bộ râu lớn quấn khăn xếp màu trắng xuất hiện ở đây!
Chỉ thấy anh ta nhìn vào năm mươi chiếc rương được Vũ Thiếu Bảo đặt trên mặt đất, cong môi nói bằng tiếng phổ thông thuần túy “Cầm có một chút đồ vật keo kiệt này tới rồi còn ở đây không biết mất mặt xấu hổ sao?”
“Lái xe của bản vương tử vào đây!”
Sau đó mọi người nghe thấy tiếng gầm của xe và móc theo một chiếc xe chở hàng tới!
Đám người nhao nhao né tránh, cũng may cánh cửa trang viên của nhà họ Tưởng đủ lớn, xe chở hàng đi đến giữa sân liền vững vàng dừng lại!
Đám người bên dưới bắt đầu nghị luận ầm ĩ, không biết tại sao đột nhiên xuất hiện người ngoại quốc này, trong hồ lô bán là thuốc gì đây.
Chỉ thấy người đàn ông nước ngoài đang nháy mắt với Diệp Phùng và mỉm cười: “Người bạn à, tôi không đến muộn chứ?”
Diệp Phùng cười đáp: “Đến vừa đúng lúc!”
Khóe miệng A Minh Hãn cong lên cười ha ha một tiếng rồi nói: “Vậy là tốt rồi! Tiếp theo liền để cậu xem, người bạn đẹp trai nhất và vĩ đại nhất của cậu, A Minh Hãn, chuẩn bị quà lễ hỏi gì cho cậu nhé!”
“Mo!”
Xoạt
Ba mặt của xe chở hàng đồng loạt được mở ra và một thùng thủy tinh hình chữ nhật có kích thước bằng thùng hàng lớn chứa đầy tiền giấy màu xanh lá cây!
Trời đất.
Không hẹn mà cùng một tiếng thanh âm hít khí lạnh vang lên!
Rung động!
Quá con mẹ rung động!
Dùng xe chở hàng đựng tiền mặt sao?
Trước mắt cái xe chở hàng này dài mười bốn mét, rộng ba mét, cao hai mét, chuyển đổi thành dung tích chính là không gian bảy mươi mét vuông!
Nói cách khác, thứ đặt trước mặt họ không phải là so một tờ giấy hay so một cái rương mà là tiền mặt chứa đầy đủ trong bảy mươi mét vuông!
Và vấn đề ở đây là con mẹ nó đây toàn bộ là tiền đô la!
Người đàn ông ngoại quốc khẽ liếc nhìn Vũ Thiếu Bảo đang há hốc mồm sửng sốt, khẽ cười một tiếng. Sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác chắp tay với Tưởng Huy một cách đàng hoàng.
“Thưa ông, hôm nay là ngày mà bạn tốt của tôi Diệp Phùng đính hôn với cô Tưởng!”
“Tôi, Tam hoàng tử nước Ả Rập, A Minh Hãn, đại diện cho bạn của tôi, tôi tôn trọng tập tục thiên triều cổ xưa nhất của mọi người, đặc biệt vì cô Tưởng mà đưa tới lễ hỏi!”
Sau khi nghe A Minh Hãn tự giới thiệu, mọi người không khỏi bất ngờ!
Ả Rập!
Có phải là nước xây dựng nhà máy in tiền không?
Ôi trời!
Đây là Tam hoàng tử của Ả Rập. Làm sao Diệp Phùng lại có thể làm bạn với một nhân vật đẳng cấp như vậy được chứ?
Hơn nữa, xem ra cũng không đơn giản chỉ là một người bạn bình thường! Bằng không lại có thể vừa ra tay chính là một xe chở hàng toàn đô la mỹ?
Nhìn phản ứng của mọi người, Diệp Phùng khẽ cười!
Diệp Phùng dạo quanh thiên hạ, ngoài việc thu thập đệ tử ở khắp Thiên Triều, mà anh còn có rất nhiều bạn bè trên khắp thế giới!
A Minh Hãn này là một trong số ít người bạn của anh mà anh có thể nhận ra Đính hôn cần có sự phô trương, loại lễ hỏi này sao có thể ít được?
Và khi chỉ có một ngày để chuẩn bị. Nếu ai trên thế giới này có thể huy động được nhiều tiền mặt như vậy chỉ trong một ngà ngoại trừ ngân hàng liên trữ của nước Đại Phong thì chỉ có một người!
Tam hoàng tử của Ả Rập, A Minh Hãn, danh xưng coi tiền như mạng!