Chương
Có kế hoạch của A Minh Hãn, trong lòng Vũ Thiếu Bảo vốn đã có dự tính tất cả, giờ đây toàn bộ đều bị đánh bại!
“Cậu chủ Vũ, còn có cái gì để so sánh không?”
“Nếu có thì lấy ra một lần luôn đi!”
Lời nói nhàn nhạt của Diệp Phùng nghe vào trong tai anh ta giống như đang trần trụi châm chọc, gò má anh ta đỏ lên, thấp giọng hét: “Diệp Phùng! Đính hôn là chuyện đại sự cả đời người, nếu không tìm một người đức độ và danh vọng cao làm người làm chứng cho cuộc hôn nhân này thì làm sao có thể coi là hoàn mỹ được?”
“O?”
Sắc mặt Kiều Chấn Nam đứng một bên có chút khó coi, chậm rãi mở miệng: “ý anh là thị trưởng thành phố tôi đây không xứng làm người làm chứng cuộc hôn nhân này sao?”
Ngay cả Tưởng Anh vẫn luôn im lặng không nói gì cũng tức giận nhìn anh ta: “Vũ Thiếu Bảo! Chú Kiều không chỉ là thị trưởng của thành phố Đức Hùng mà còn là bạn thân của ba em, lấy thân phận này của chú ấy đương nhiên là có tư cách nhất làm chứng cuộc hôn nhân ngày hôm nay!”
“Hừ! Dựa theo tập tục hôn lễ ở đây của chúng tôi, thị trưởng Kiều chỉ có thể đại diện người chứng hôn đẳng gái, còn đằng trai có phải cũng nên có một người chứng hôn hay không nhỉ?”
Giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng vẫn mang theo hàm ý uy hiếp, tựa như lời ông nói ra là lời vàng ý ngọc, không ai dám nghi ngờ nửa phần!
Đám người tách ra, một ông lão tràn đầy tinh thần chậm rãi đi tới!
Trên mặt Vũ Thiếu Bảo lập tức nở nụ cười, đi tới đỡ ông lão, nhẹ giọng nói: “Ông nội Liên, lúc này làm phiền ông rồi!”
Liên Hiền Vũ cười: “Không phiền không phiền!”
“Ông và ông nội Vũ của cháu cũng là bạn thân, ba cháu đích thân tới thăm hỏi ông, hôm nay nhóc con đính hôn, ông mà không ra mặt thì ai sẽ ra mặt giúp cho cháu đây?”
Sau đó ánh mắt ông nhìn về phía Kiều Chấn Nam, mở miệng nói: “Thị trưởng Kiều, anh nói xem, ông già này nói có đúng không?”
Thấy Liên Hiển Vũ xuất hiện, cho dù là Kiều Chấn Nam hay Tưởng Huy đều mang sắc mặt âm trầm đến cực điểm!
Ngay cả khách khứa ở sảnh đường cũng nhìn ông lão này bằng ánh mắt cung kính tôn sùng, không ai là ngoại lệ t
Diệp Phùng đứng ở một bên cũng đưa mắt nhìn ông lão, mặc dù tuổi tác đã hơn bảy mươi nhưng cả người vẫn lộ ra khí thế khác biệt với người bình thường, khiến người khác không dám nhìn thẳng!
“Ông già này là ai vậy?”
A Minh Hãn rõ ràng không bị dáng vẻ của
Liên Hiền Vũ dọa, trong giọng nói của anh ta mang ba phần kinh thường, bảy phần tò mò hỏi.
Lời vừa dứt thì giọng nói nặng nề của Tưởng Huy vang lên: “Liên Hiển Vũ chính là người hiện tại nắm quyền đảo Thanh Loan!”
Nghe thấy thân phận của ông ta, Diệp Phùng khẽ nhíu mày: “Người nắm quyền?”
“Không sai, mặc dù còn có một người nữa, nhưng nhiệm kỳ của người đó đã đến gần, nhưng trong một tháng này, trên danh nghĩa ông ta vẫn là người nắm quyền cao nhất của đảo Thanh Loan này!”
“Đáng chết, nhà họ Vũ che giấu sâu thật, ngàn lần không nghĩ tới bọn họ cũng có thể leo đến quan hệ với Liên Hiển Vũ được!”
Liên Hiển Vũ xuất hiện khiến trong lòng không ít người gợn sóng, mà trong góc bên này, Triệu Phi Hổ thay thế chỗ của Cao Tuấn Hùng đến trước, giờ phút này trong mắt anh ta đầy vẻ nặng nề, lặng lẽ lui ra khỏi đám người.
Trước tiên anh ta phải đem tin tức này nói cho chủ nhân mình biết mới được, nếu như Liên Hiển Vũ có quan hệ hợp tác với nhà họ Vũ thì kế hoạch sau đó sợ rằng sẽ phải thay đổi một chút rồi!
Mà khi Liên Hiển Vũ xuất hiện cũng lập tức thay đổi tình hình lúc này!
Không ít người than thở trong lòng, lúc nãy lấy lý do đấu tranh vì tình yêu, cuối cùng vẫn là nhà họ Tưởng thua rồi!
Từ xưa đến nay, dù có nhiều tiền hay thống trị một phương thì đều không đấu lại được hai chữ quyền lực!
Mặc dù Liên Hiển Vũ sẽ phải lui xuống, nhưng dù sao ông ta cũng quản lý đảo Thanh Loan mười mấy năm, nằm giữ quyền lực cao nhất, người thân kế thừa rộng rãi khắp nơi trong đảo!
Người đã từng dựa vào ông ta mà lớn lên, sợ rằng bây giờ đều là người nắm quyền ở các khu vực, một người như vậy chỉ cần tuỳ tiện nói một câu là có thể làm thay đổi cả đảo Thanh Loan rồi!
Trước mắt, Liên Hiển Vũ tự mình ra mặt, nếu như nhà họ Tưởng còn muốn từ chối, như vậy tương đương với việc đánh thẳng vào mặt mũi của Liên Hiển Vũ rồi!
Lấy thân phận cao quý của ông ta thì cho dù bây giờ không làm gì nhưng chuyện sau này chắc chắn sẽ trả thù, sợ rằng toàn bộ nhà họ Tưởng trong nháy mắt sẽ tiêu tán thành tro bụi mất.
Tưởng Huy có chút lo lắng nhìn Diệp Phùng, mặc dù ông ta biết thân phân để sư vô cùng tôn quý, nhưng rồng mạnh cũng không áp chế được rắn địa phương, nơi này lại là đảo Thanh Loan, là sân nhà của Liên Hiển Vũ!
Đắc tội với Liên Hiển Vũ ở ngay trước mặt, nếu như ông ta muốn âm thầm ra tay đổi phó với nhà họ Tưởng thì Diệp Phùng có thể bảo vệ được sao? . Hơn nữa, Liên Hiển Vũ đích thân ra mặt, nếu như ông ta chỉ là người chứng hôn thì cũng không vấn bất kỳ vấn đề gì! Dù sao lấy thân phận của ông ta có thể vì
Tưởng Anh làm người chứng hôn là vinh dự của nhà họ Tưởng!
Nhưng mấu chốt là câu nói kia của Liên
Hiển Vũ!
Ông ta lại nói với Vũ Thiếu Bảo, hôm nay là ngày vui của Vũ Thiếu Bảo và Tưởng Anh
Có một câu nói này, nếu Tưởng Anh vẫn tiếp tục cử hành lễ đính hôn với Diệp Phùng thì không thể nghi ngờ chính là đánh vào mặt mũi của ông ta ngay trước mặt mọi người!
Nhìn Kiều Chấn Nam và Tưởng Huy không có phản ứng gì, Liên Hiển Vũ được Vũ Thiếu Bảo nâng đỡ đi lên sân khấu, nhìn họ cười: “Nhà họ Tưởng các người còn lời gì muốn nói sao?”
“Nếu không có thì giờ lành cũng sắp đến rồi, nhanh chóng tổ chức nghi thức cho hai đứa trẻ đi!”
“Ông đã từng cùng ông nội của Thiếu Bảo là bạn tốt, cho nên ngày vui của nó hôm nay, ông cũng coi như lại đại diện đẳng trai ra mặt, đảm nhiệm làm người chứng hôn cũng hợp tình hợp lý rồi phải không?”
Chẳng lẽ Liên Hiển Vũ không biết hôm nay người tổ chức lễ đính hôn với Tưởng Anh là Diệp Phùng sao?
Ông ta dĩ nhiên biết
Nhưng ông ta giả vờ hồ đồ thì ai có thể làm gì được?
Ở địa bàn đảo Thanh Loan, tất cả mọi người có ai dám phản đối lời của Liên Hiển Vũ chứ?!
Mặt Vũ Thiếu Bảo đắc ý nhìn Diệp Phùng, sau đó nhìn Tưởng Anh nói: “Anh Nhi, ông nội Liên cũng đã đến đây vì chúng ta chứng hôn rồi, chúng ta nhanh chóng làm nghi thức để ông nội đi nghỉ ngơi đi!”
Tưởng Anh cắn chặt môi, nhìn mặt mũi kinh tởm của Vũ Thiếu Bảo tràn đầy chán ghét.
Dáng vẻ Liên Hiển Vũ ôn hoà nhìn Tưởng Anh, hài lòng gật đầu: “Cô nhóc của nhà họ Tưởng cũng rất xinh đẹp, nhà họ Tưởng cũng coi như gia đình giàu có, tính toán một chút thì miễn cưỡng có thể xứng với nhóc con Thiếu Bảo này!
“Bây giờ, ta tuyên bố, nghi thức đính hôn của Vũ Thiếu Bảo và Tưởng Anh chính thức…
“Ha ha ha ha ha!”
Một tiếng cười đột nhiên vang lên, Diệp Phùng nghiêng đầu nhìn Liên Hiển Vũ rồi chỉ vào đầu mình: “Ông Liên này, nơi này của ông không bị bệnh đó chứ?”