Chương : Con nhà giàu kiêu căng
Dựa vào địa chỉ mà Vân Thi Đình gửi, Diệp Phùng lái xe đưa Hà Tố Nghi đến.
Chờ đến khi bọn họ tới khách sạn Dụ Long, bãi đỗ xe rộng rãi nhìn như triển lãm xe sang trọng.
Đây là tập đoàn khách sạn năm sao quốc †ế, trước nay chưa từng thiếu khách hàng!
Mỗi chiếc xe đỗ ở đây, hầu hết đều giá trị trên ba tỷ.
Ngược lại, xe của Diệp Phùng chỉ là hãng bình dân nên không hợp với nơi này lắm.
Bọn họ tìm vài vòng, cuối cùng phát hiện ra một chỗ đỗ xe kín đáo.
Diệp Phùng cầm tay lái, đôi mắt anh cẩn thận tìm kiếm chỗ đỗ xe, dạo hai vòng thì bỗng sáng mắt lên!
Một chiếc xe đang chuẩn bị rời khỏi bãi đỗ xel “Tố Nghi, ngồi vững nhé!”
Ánh mắt của Diệp Phùng tập trung, đang chuẩn bị lái xe vào vị trí kia, bỗng nhiên anh nhướng mắt lên, một chiếc xe thể thao màu đỏ đang lao thẳng về phía anh.
Đồng thời, chiếc xe này còn không giảm tốc độ chút nào!
Xoetl Anh dùng chân giẫm chặt phanh, chiếc xe thể thao màu đỏ trực tiếp lướt ngang thân xe.
Nếu Diệp Phùng không quyết định nhanh chóng, thì chắc chắn là chiếc xe kia đã đâm vào bên phía tay lái phụ của xe anh!
Giây phút này, ánh mắt của Diệp Phùng âm u, lạnh lẽo đáng sợi Bởi vì người đang ngồi ở vị trí tay lái phụ chính là Hà Tố Nghi!
Nếu xe bị đâm vào với tốc độ cao như thế, anh cũng không dám tưởng tượng Hà Tố Nghi sẽ bị thương nặng đến mức nào!
Bang!
Cửa xe thể thao mở ra, một thanh niên nhuộm tóc đỏ, không phải người lái bước xuống, cậu ta đá mạnh vào mui xe bình dân, kiêu ngạo nói: “Cút xuống ngay cho tao!”
Diệp Phùng mở cửa xe, thanh niên tóc đỏ gầm hét: “Con mẹ nó, mày bị mù đúng không!
Không nhìn thấy xe của ông đây muốn đỗ à?
Mẹ nó, mày còn dám lái à, mày muốn chết rồi đúng không hả?”
“Mày biết đây là xe gì chứ? Ferrari đó, có biết không? Là xe đua đó, biết không? Mày chạm vào nó một chút thôi, thì bán chiếc xe rác của mày đi cũng không đền nổi đâu!”
Hà Tố Nghi bước xuống từ ghế phụ, cô nghe xong bèn mở miệng nói trước: “Sao cậu có thể nói như vậy chứ?”
“Rõ ràng là chúng tôi nhìn thấy vị trí đỗ xe này trước!”
“Ối chao!”
“Không ngờ trong chiếc xe rách nát này còn có người đẹp cỡ này nha!”
Đôi mắt cậu ta sáng rực, cười thầm một tiếng, sau đó cậu ta nói bằng giọng khinh thường: “Cũng không nhìn nơi này là đâu, loại xe rác của bọn mày có tư cách đến không?”
“Người đẹp, gương mặt của em không tệ đâu, ngồi loại xe rác thế này đúng là hạ thấp giá trị, xe Ferrari của anh vẫn còn trống ghế phụ, hay là tối nay anh chở em đi hóng gió nhé?”
Cậu ta dứt lời, bèn đưa đôi tay bẩn thỉu ra, muốn sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tố Nghi, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị một đôi †ay cứng như kìm sắt ghì chặt cổ tay.
Thanh niên tóc đỏ hô to: “Đau, đau, đau!
Mày… Con mẹ nó, mày buông ông ra!”
Diệp Phùng hất mạnh bàn tay của cậu ta ra, lạnh giọng nói: “Tao không muốn tốn thời gian với mày đâu, cút đi!”
Người thanh niên lộ vẻ tàn độc, cậu ta quay người, lấy một ống thép từ trong xe ra, sau đó trực tiếp đi về phía xe bình dân, đập mạnh một cú, vỡ nát cửa kính chắn gió.
“Xe của tôi!”
Hà Tố Nghi đau lòng, muốn bước đến ngăn cản, tuy chiếc xe này không đáng bao nhiêu tiền nhưng cũng là tài sản của bọn họ, phương tiện đi lại duy nhất!
Nhưng cô bị Diệp Phùng giữ lại, đành trơ mắt nhìn thằng khốn kia trút giận. Chẳng bao lâu sau, chiếc xe lành lặn đã bị đập phá thành trạng thái hỏng một nửa!
Cậu ta ném ống thép xuống đất, hừ lạnh, nói khích: “Thằng ngu này, mày vừa nói gì cơ? Muốn ông cút đi á?”
“Bây giờ tao đập xe mày rồi, còn muốn bắt †ao cút nữa không?”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn cậu ta.
“Bây giờ mày muốn cút khỏi đây cũng không được nữa.”
“Ha ha… Thì sao nào, mày không phục à?”
“Thấy chưa, đó là xe của tao, ống thép tặng cho mày nè, khó chịu thì đập xe tao đi!”
“Tao đập xe mày, tao đền tiền. Mày đập xe †ao, mày cũng đền tiền, được không?”
Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo, đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Ai đó, dám gây rối ở khách sạn Dụ Long của chúng tôi?”
Thanh niên nhìn người vừa xuất hiện bèn mở miệng nói: “Quản lý Vương, là tôi!”
Quản lý Vương nhìn rõ mặt người thanh niên thì cười đáp: “Thì ra là cậu chủ Triệu! Cậu đang…”
“Không có gì, tôi muốn đến ăn cơm mà thôi, ai ngờ chạm trán với thằng quỷ nghèo.
này!”
“Dám tranh giành chỗ đỗ xe với tao, sao mày không nhìn lại mình là thứ gì đi!”
Quản lý Vương liếc mắt nhìn chiếc xe bị đập, hơi chau mày rồi nói: “Chàng trai trẻ, mau dời xe của cậu đi, để xe của cậu chủ Triệu lái vào!”
Diệp Phùng cười, đưa mắt về phía quản lý Vương.
“Chẳng lẽ anh không thấy xe của tôi bị nó đập à?”
Quản lý Vương bày ra vẻ đương nhiên: “Bị đập cũng là đáng đời cậu! Ai bảo cậu ngăn cản đường đi của cậu chủ Triệu chứ?”
“Chỗ này cho loại xe rách như mày đi vào ư?
“Tranh thủ thời gian đi! Nếu không ông trực tiếp đập nó, để mày đem đến nhà máy tái chế rác!”
“Ha ha, quản lý Vương, tôi thích tính cách thẳng thắn của ông. Hôm nào gặp chú Ngô, chắc chắn sẽ nói vài lời hay về ông trước mặt chú ấy, cho ông thăng chức!”
Quản lý Vương cười lấy lòng: “Chà, vậy tôi phải cảm ơn cậu chủ Triệu nhiều!”
Diệp Phùng nghe cậu ta gọi “chú Ngô” thì nghĩ ra điều gì đó, anh hỏi: “Ông chủ của khách sạn Dụ Long là Ngô Cao Lãng à?”