Chương : Ba là người hùng của con
Nhìn thấy cốc nước vẫn còn lăn trên đất, Vương Huyền hận không thể cho Hồ Đạt một bạt tai, cốc nước đó cũng trị giá hơn sáu trăm triệu, nếu uống được một ngụm thì có thể đi khoe khoang với bạn bè của mình cả tháng.
Nhưng tất cả lại bị cái tay của tên Hồ Đạt ngu ngốc này làm vỡ rồi!
Mà Hồ Đạt thì mặt mày tái mét sợ hãi, mặc dù thu nhập của ông ta cũng không thấp nhưng sáu trăm triệu lại là một mức giá trên trời đối với một người vốn quen cuộc sống xa hoa hưởng thụ.
Ông ta sợ hãi cúi đầu với Diệp Phùng: “Này… này anh, thực sự xin lỗi, là do chúng tôi có mắt như mù đã xúc phạm anh rồi, không biết anh có thể đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi một lần?”
Diệp Phùng lạnh nhạt nói: “Mấy người không xúc phạm đến tôi mà là xúc phạm đến con gái của tôi.”
“Nếu như các người có thể nhận được sự tha thứ từ con bé, tôi sẽ để yên chuyện này.”
Mặt hai người bọn họ bỗng nhiên nóng bừng, trước mặt bao nhiêu người lại phải cúi đầu xin lỗi một cô bé, điều này thực sự làm cho bọn họ không còn chút thể diện nào.
Nhưng đối mặt với cái giá sáu trăm triệu này, bọn họ không thể giữ cái thể diện đó nữa đành phải cúi đầu xuống xin lỗi Thi Nguyệt: “Xin lỗi cô bé, chúng tôi sai rồi, mong cô bé tha thứ cho chúng tôi.”
Khuôn mặt nhỏ dễ thương của Thi Nguyệt trông rất nghiêm túc : “Mẹ có nói làm người phải biết rộng lượng và bao dung, một đứa trẻ ngoan là phải biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác, cho nên cháu sẽ tha thứ cho hai người.”
Bị một cô bé giáo huấn trước đám đông cả hai cảm thấy vô cùng xấu hổ, sau khi nhận được sự tha thứ thì lập tức bỏ chạy thụt mạng không thèm ngoảnh đầu lại nhìn.
“Con yêu, con thật là giỏi!”
Thi Nguyệt vô cùng thích thú với lời khen của Diệp Phùng, cô bé vòng tay ôm cổ Diệp Phùng cất giọng nói ngọt ngào: “Ba ơi, miếng bánh lúc nãy rất ngon, con vẫn muốn ăn.”
Diệp Phùng gật đầu nói: “Không vấn đề.”
“Quản lí đâu, lấy thêm mười cái nữa!”
Cơm no rượu say, Diệp Phùng nhìn vào bộ quần áo cũ sờn trên người Thi Nguyệt, bỗng trầm ngâm một hồi.
Từ khi đến thủ đô hình như anh chưa có khi nào ở cùng con gái, cũng chưa mua được món đồ gì cho Thi Nguyệt.
“Ba ơi, con ăn no rồi, mình về nhà hả ba?”
Giọng nói ngây thơ của cô bé cắt ngang mạch suy tư của Diệp Phùng, anh bế Thi Nguyệt lên, cưng chiều mà nghịch cái mũi nhỏ của cô bé rồi nói: ‘Hiếm khi được rảnh như hôm nay! Ba đưa con đi dạo trung tâm mua sắm được không nè?”
Hai ba con rời khỏi nhà hàng, đi đến một †rung tâm mua sắm Viettime Center lớn cách gần đó không xa!
Con gái vốn bẩm sinh là yêu cái đẹp, mặc dù Thi Nguyệt chỉ mới năm tuổi, điều đó cũng không ngoại lệ. Giống như bước vào biển cả vui vẻ, Thi Nguyệt giống như một con bướm nhỏ vui vẻ bay qua bay lại mà không biết mệt.
Chẳng mấy chốc mà trên tay Diệp Phùng đã xách đầy những túi lớn túi bé.
“Ba ơi, cái váy đó thật đẹp, con muốn mua.
Mặc dù trên người đã diện những bộ quần áo trị giá lên đến trăm triệu, nhưng nhìn vào đôi mắt ngấn lệ cùng ánh mắt cầu xin của Thi Nguyệt, Diệp Phùng làm sao có thể nỡ từ chối được đây?
“Được, chỉ cần Thi Nguyệt thích, ba đều sẽ mua cho con.”
“Yeah! Ba là tuyệt nhất!”
Ngay chính vào lúc Thi Nguyệt vui vẻ phấn khởi đi thử váy, đột nhiên một tiếng súng vang lên!
Cả người Diệp Phùng ngưng lại, rồi liền nhanh chóng tiến về phía trước ôm lấy Thi Nguyệt vào lòng, thuận thế núp vào kệ hàng bên cạnh, từ đó quan sát xung quanh. Ở gần đó, hai tên cướp có vũ trang bắt cóc một đứa bé trai cũng trạc tuổi Thi Nguyệt. Cả khu mua sắm đột nhiên hỗn loạn lên, những người có thể đến đây mua sắm đều là những người giàu có, mà người giàu thì luôn có một đặc điểm chung đó là sợ chết!
Hầu như tất cả mọi người đều chạy toáng loạn lên, không ai để ý đến đứa trẻ đã khóc cạn nước mắt và người mẹ gần như sắp bất tỉnh.
Tên cướp đắc ý bắn lên trời một phát, hung hăng mà nói: “Nói cho các người biết, hai anh em bọn tao đây là côn đồ có mấy mạng trên người!”
“Trong vòng mười phút phải chuẩn bị cho †ao một chiếc xe, một tỷ rưỡi, nếu không tao giết chết thằng nhóc này!”
Mẹ của thằng bé chỉ là một người dọn dẹp bình thường trong trung tâm mua sắm, lại là một bà mẹ đơn thân, do hôm nay trời mưa, bất đắc dĩ mới phải đưa con mình đi cùng, ai mà biết được chỉ trong nháy mắt lại xảy ra chuyện như vậy.
“Tôi chỉ là một người quét dọn bình thường, lấy đâu ra một tỷ rưỡi đây! Mấy anh làm ơn thả con tôi ra đi! Làm ơn thả con tôi ra đị”
Mặc cho người mẹ đó khóc cạn nước mắt thì tên cướp vẫn cứ hung hăng: “Đừng có dài dòng với tao, không có một tỷ rưỡi cho tao, †ao băn chết thằng nhóc này!”
Người mẹ hoảng loạn nhìn xung quanh một lượt, rồi quỳ sụp xuống trước đám đông đang phân tán mà dập đầu lạy: “Cầu xin mọi người! Xin hãy cứu lấy con của tôi! Tôi có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo Nguyệt đột nhiên gọi anh.
“Ba ơi.”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn qua người mẹ đã khóc đến khàn cả cổ họng, rồi nói: “Nếu như con của dì ấy xảy ra chuyện gì, chắc là dì ấy sẽ rất đau khổ phải không?”
Ánh mắt Diệp Phùng có chút nheo lại.
“Thầy cô có dạy thế giới này của chúng ta luôn đầy rẫy những nguy hiểm, nhưng cũng không bao giờ thiếu những anh hùng.”
“Họ luôn xuất hiện ngay vào những lúc mọi người cần họ nhất, đột nhiên xuất hiện, giải cứu mọi người khỏi nguy hiểm!”
Nói xong, Thi Nguyệt có chút không nỡ nhìn vào những bộ quần áo trên người Diệp Phùng: “Ba ơi, chắc những bộ quần áo này cũng không rẻ đâu nhỉ, nếu như Thi Nguyệt nói không cần nữa, lấy số tiền đó đi cứu bạn nhỏ kia được không?”
Diệp Phùng nhíu mày: “Thi Nguyệt, con không thích những bộ quần áo xinh đẹp này nữa?”
Thi Nguyệt cúi đầu, giọng nói có chút kiên định: “Thích.”
“Nhưng mà Thi Nguyệt hy vọng, ba của Thi Nguyệt có thể làm một đại anh hùng.”
Diệp Phùng mỉm cười, có lẽ là bởi vì Thi Nguyệt hiểu chuyện và ngoan ngoãn như thế, anh nở nụ cười vui vẻ thoải mái. Diệp Phùng đứng dậy, giống như một ngọn núi to lớn, anh xoa đầu Thi Nguyệt: “Công chúa của ba, ba sẽ làm như ý nguyện của con!”
Ở phía bên kia, mười phút đã trôi qua vẫn không có ai đáp lại, một trong số hai tên cướp trừng mắt lên : “Mẹ kiếp! Thật là xui xẻo, nhiều người giàu như vậy, thế mà lại bắt trúng con của một bà lao công, làm sao bây giờ đại ca?”
“Không thể đợi được nữa, nếu còn tiếp tục đợi, cảnh sát sẽ tới!”
“Vậy thằng nhóc này phải làm sao đây?”
“Mang nó theo, có nó chúng ta coi như có lá bùa hộ mệnh!”
“Đợi đến chỗ an toàn rồi, tìm đại một nơi xử lí nó!”
“Không! Không được!”
Nghe lời bọn cướp nói, người mẹ kêu lên thảm thiết xém chút ngất đi.
“Đi?”
Ngay khi bọn chúng vừa quay người rời đi, một dáng người đã đứng chặn phía trước bọn chúng.
“Thằng ranh nào đây, cút ngay!”
Diệp Phùng nhìn vào hai tên cướp đó, lạnh lùng nói: “Thả thằng bé rat”
Hai tên cướp nhìn nhau, cười chế giễu: “Thả nó ra! Được thôi, đưa một tỷ rưỡi đây, ông đây lập tức thả nó ra.”
“Thả nó ra, tôi có thể sẽ nhẹ tay với hai người.” Diệp Phùng không chớp mắt nhìn.
“Đại ca, chắc đây không phải là thằng điên đâu nhỉ!”
Hai tên cướp bật cười thành tiếng, rồi đột ngột giương súng lên, giọng hằng học: “Ông đây nói lại thêm lần nữa, cút ngay cho tao!”
“Nếu không, hai người bọn tao cũng không ngại cho làm cho người mày thêm hai cái lỗ đâu!”
Đối mặt với hai nòng súng màu đen, Diệp Phùng không chút kinh sợ: “Tôi khuyên các người một câu không nên chĩa súng vào tôi, những người chĩa súng vào tôi, kết cục thường sẽ rất thảm!”
“Mẹ kiếp, ông đây không những chỉ vào mày, còn bắn chết mày!”
Bọn cướp cực kì kiêu ngạo, ngay lúc anh †a chuẩn bị bóp còi, ánh mắt Diệp Phùng như lạnh đi, theo sau đó trong chớp mắt một viên đạn bắn xẹt qua nơi đó, hai tên cướp chỉ cảm thấy trước mắt mờ đi, sau đó đột nhiên cảm thấy tay nhẹ đi, chưa kịp phản ứng lại đã đã cảm thấy cơn đau buốt từ tay.
“ÁI”
Tiếng kêu thảm thiết dữ dội vang cả khu †rung tâm mua sắm, chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc vang lên, năm ngón tay của bọn họ đều bị bẻ thành hình dạng vặn vẹo bất thường không thể chạm tới.
Hai khẩu súng tự chế bị Diệp Phùng cướp lấy từ trong tay, từ từ dùng lực: “Hai người nên cảm thấy vui mừng vì có con gái của tôi ở đây, nếu không thì kết cục của hai người cũng giống như hai khẩu súng này!”
Buông nhẹ tay thả xuống, thân súng làm từ kim loại vốn dĩ cứng nhắc lại bị bóp méo thành hình dạng xoắn ốc.
“Con của tôi! Con của tôi!”
Người mẹ vội vàng nhận lấy đứa trẻ từ tay Diệp Phùng rồi cúi đầu cám ơn: “Cám ơn anh!
Cám ơn anh đã cứu lấy con trai tôi!”
Xung quanh vốn im lặng, cũng không biết là ai mở đầu trước, một tràng vỗ tay vang lên, theo sau đó lại vô số tràng vỗ tay vang lên, chốc lát cả khu trung tâm đã trở nên ồn ào!
“Ba ơi!”
Ánh mắt Thi Nguyệt lấp lánh chạy về phía Diệp Phùng, sà vào lòng và hôn lên mặt anh một cách mãnh liệt!
Mỗi một đứa trẻ đều có ước mơ về người anh hùng trong lòng, từng tưởng tượng rằng ba của mình là một vị anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, được mọi người kính trọng.
“Cảm ơn ba, ba là người hùng của con!”
Thi Nguyệt nằm trong lòng Diệp Phùng, thì thầm những lời ngọt ngào.
Tận hưởng những lời khen ngợi của mọi người, Diệp Phùng nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Thi Nguyệt, khẽ mím môi: “Con gái yêu, con mới là người hùng của ba, là niềm tự hào của bai”
Trời cũng tối dần, Diệp Phùng ôm Thi Nguyệt đã ngủ say về đến nhà, nhẹ nhàng đặt con bé lên giường ngủ, một cơn ê buốt lập tức ập đến, anh ngồi xuống ghế sô pha cười đau khổ, đưa con gái đi dạo phố đúng là bộ môn vận động mệt mỏi nhất thế giới, đáng sợ hơn là tuổi tác đều không phân biệt lớn nhỏ.
Vừa than thở thì cửa phòng đã mở sầm một tiếng, Hà Tố Nghi bước vào với vẻ mặt mệt mỏi, ném túi xách qua một bên rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Nhìn thấy cô như vậy, Diệp Phùng lập tức ngồi dậy hỏi cô: “Tố Nghi, xảy ra chuyện gì rồi?”
Tố Nghi quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói như đang muốn khóc: “Diệp Phùng, em phải làm sao đây?”