Chương : Người nước ngoài ngang ngược mà cũng dám tự phụ?
Lương Quân choáng váng!
Đến quên cả đau đớn trên mặt!
Cái gì?
Không phải mình đã bị ảo giác đó chứ, đại ca của mình, cậu chủ lớn của tập đoàn Hưng Thịnh mà lại gọi người này là sư tổ?
Từ khi nào mà nhà họ Mạnh là có bậc ba chú như vậy?
Sắc mặt Diệp Phùng tối sầm lại, người này, bị nghiện gọi mình là sư tổ hay gì vậy? Vô duyên vô cớ già như vậy.
Mạnh Long Tường cũng khó xử.
Tôi cũng không muốn gọi anh là sư tổ đâu, nhưng ba tôi gọi anh là thầy thì tôi phải làm sao?
Nếu tôi gọi bằng anh, anh có tin ba tôi sẽ đánh tôi không?
Khóe miệng Diệp Phùng giật giật, quên đi, sư tổ thì sư tổ. Anh từ từ ngồi dậy, Mạnh Long Tường hoảng sợ: ‘Sư… Sư tổ, anh muốn làm gì?”
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi!”
“Mấy người đứng đó lớ ngớ làm gì, không mau dìu sư tổ tao đi vệ sinh?”
Mạnh Long Tường hét lên một tiếng, Lương Quân giật mình, sau đó dáng vẻ tươi cười chạy đến đỡ Diệp Phùng: “Sư tổ, hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lâm!”
“Tôi không biết anh và đại ca tôi lại có mối quan hệ này.”
“Nào nào nào! Tôi đỡ anh đi, cẩn thận một chút, coi chừng trượt chân.”
“Tụi bây, đứng ngây ra đó làm gì?”
“Cút ra ngoài hết cho bố mày, ai mua hoa thì đi mua hoa, ai mua trái cây thì đi mua trái cây đi!”
“Tất cả phải được trang trí treo tiêu chuẩn của phòng bệnh đặc biệt, nếu sư tổ tao cảm thấy thiếu gì đó, bố mày sẽ lột da từng đứa!”
Phòng bệnh vốn yên tĩnh bây giờ đã tưng bừng lên, Diệp Phùng và Hà Tố Nghi không nói nên lời. Có hai người thanh niên này, phòng bệnh cũng không thể yên tĩnh.
Một thời gian sau, tình trạng của Diệp Phùng cũng ổn định lại, sau vài ngày nghỉ dưỡng thì không còn gì đáng ngại nữa. Bởi vì tính chất công việc nên Hà Tố Nghỉ cũng không thể nghỉ làm, nên hôm nay Diệp Phùng tự làm thủ tục xuất viện.
Bước ra khỏi cửa bệnh viện, anh hít một hơi không khí bên ngoài. Trước mắt cần phải đón Thi Nguyệt ở nhà Tưởng Quan Minh về.
Lúc anh chuẩn bị đi thì chuông điện thoại bất chợt vang lên.
Sau khi nghe máy thì vang lên một giọng nói cung kính: “Thầy, anh ở Thủ đô phải không?”
Diệp Phùng khẽ nhướng mày, đây là giọng nói của học trò mình, Hoàng Phúc Định!
“Tôi ở Thủ đô, có chuyện gì không?”
Anh vừa trả lời xong thì nghe được một tiếng thở phào nhẹ nhõm phát ra từ đầu dây bên kia, sau đó nói: “Thầy, học trò có một yêu cầu quá đáng, anh có thể đến câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc một chuyến không?”
Câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc là câu lạc bộ cờ vây do nhà họ Hoàng Phúc sáng lập, phân bố rộng khắp cả nước, lấy danh nghĩa Kỳ Thánh của ông ta để làm biển hiệu, đẳng cấp của nó có thể đại diện cho cờ vây cấp cao trong giới cờ vây.
“Xảy ra chuyện gì?”
Với một người cẩn thận như họ Hoàng Phúc, đột nhiên yêu cầu như vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hoàng Phúc Định ngừng một chút, sau đó thở dài một hơi: “Như thầy cũng đã biết, câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc là một mình tôi sáng lập ra, với ý định ban đầu là tạo ra một nơi để những người yêu thích cờ vây có thể kết bạn và chơi với nhau, nhưng không ngờ là nó càng ngày càng lớn mạnh, có không ít người muốn chiếm hữu nó, còn gọi nó với cái tên là câu lạc bộ cờ vây số một thế giới.”
“Mà câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc lại nằm ngay Thủ đô nên lại càng phát triển lớn mạnh. Ngày bình thường sẽ do hai học trò lâu năm mà tôi đánh giá cao nhất trông coi.”
“Tuy nhiên, sáng sớm hôm nay, đột nhiên có một đám người đến chỉ mặt gọi tên thách đấu với tôi. Nhưng tôi đang ở nước ngoài nên không thể quay về.”
“Đối phương dùng những từ ngữ xúc phạm tôi khiến hai học trò của tôi không chịu được nên đã thay mặt tôi đứng ra để chấp nhận lời thách đấu. Nhưng không ngờ kỹ thuật chơi cờ của đối phương rất cao, cả hai học trò của tôi đều bị đánh bại.”
Diệp Phùng có chút kinh ngạc, anh biết rõ tài đánh cờ của họ Hoàng Phúc, có thể trở thành học trò được ông ta đánh giá cao thì chắc chăn kỹ thuật đánh cờ cũng không tệ.
Nhưng thắng thua cũng là chuyện bình thường, không có ai là bất bại, một khi thế hệ mới thay thế thế hệ cũ thì ngay cả Hoàng Phúc Định cũng không thể giữ mãi vị trí Kỳ Thánh đó được.
Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã nói điều này với tất cả học trò của mình, không nên coi trọng danh lợi. Vậy mà bây giờ Hoàng Phúc Định gọi cuộc điện thoại này cho anh là có ý gì?
Chẳng lẽ muốn anh thay mặt lấy lại danh dự cho ông ta?
Có lẽ biết được suy nghĩ của Diệp Phùng, Hoàng Phúc Định cười khổ: “Thầy, tính tôi thế nào anh là người rõ nhất, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ coi trọng danh lợi.”
“Nếu tôi thật sự bị người bình thường đánh bại, ngược lại học trò của tôi sẽ rất vui mừng, bởi vì điều đó có nghĩ là sẽ có người thừa kế cờ vây Thiên Triều, nhưng…”
Giọng nói của ông ta có chút trầm xuống: “Người đánh bại câu lại bộ cờ vây Hoàng Phúc là một người nước ngoài thô lỗ. Nghệ thuật cờ vây là không có ranh giới, nhưng đám người này thừa dịp tôi không ở trong nước đã nói năng thô lỗ, nói tài đánh cờ của Thiên Triều lạc hậu, lừa dối đất nước, làm nhục đồng bào Viêm Hãi, dĩ nhiên sẽ không có ai là đối thủ, họ cứ nói năng bừa bãi, kiêu ngạo, thật sự đáng ghét.”
“Thầy, bây giờ có hơn mười ngàn người tụ họp ở bên trong câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc.”
“Xin thầy hãy cho họ thấy bản lĩnh của mình, cũng là vì tên tuổi của Thiên Triều.”
Câu nói sau cùng cho thấy tình yêu sâu lắng của Hoàng Phúc Định.
Ánh mắt của Diệp Phùng cũng ngưng lại, nếu như đây là sự thách đấu cá nhân, anh sẽ không xen vào, nhưng chuyện này đã bị đưa cao đến tầm quốc gia, anh tuyệt đối sẽ không đứng nhìn.
Cờ vây có nguồn gốc từ đất nước của tôi, có lịch sử phát triển lâu đời, chúng tôi có cạnh tranh như thế nào thì cũng hợp tình hợp lý, nhưng người Nhật hèn mọn của các người mà cũng dám nói năng bừa bãi ở đây sao?
Một lúc sau, có lẽ bọn họ cũng đã quên mất cái gọi là nền văn văn minh hiện đại của mình cũng đã phải quỳ gối cầu xin trong thời Đường thịnh vượng.
“Hừ! Lũ người Nhật hèn mọn không biết điều mà cũng dám làm loạn nơi đây?”
“Thầy, anh có đồng ý thách đấu không?”
“Tốt quá! Anh đang ở đâu, tôi sẽ kêu người đến đón.”
Chuyện anh nằm viện, tất cả học trò đều không biết, vì không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp nên anh cũng không nói mình đang ở bệnh viện, suy nghĩ một chút, anh nói: “Nửa tiếng sau, chờ tôi ở công viên nước!”