Edit: Cháo
Cuộc sống trôi qua từng ngày, Lâm Cảnh đã quen với việc mỗi tối ăn cơm cùng Nguyên Nhạc, ăn xong bọn họ cùng nhau thu dọn rửa bát, sau đó Lâm Cảnh làm việc của mình, còn Nguyên Nhạc xem phim hoạt hình, không thì chơi đồ chơi, hoặc là xem sách tranh của cậu.
Nguyên Nhạc cũng giống như những người đi làm khác, vô cùng mong chờ ngày cuối tuần, cuối tuần là có thể ở bên Lâm Cảnh lâu hơn, lúc rảnh rỗi Lâm Cảnh còn mang cậu ra ngoài chơi.
Hàng xóm trong khu tập thể đối với chuyện Lâm Cảnh thường xuyên dẫn cậu ra ngoài đã chẳng còn lạ gì nữa, còn việc có nói gì sau lưng anh hay không, Lâm Cảnh cũng không biết, mà anh cũng không quản đến được.
Thông thường những ngày đi làm, Lâm Cảnh sẽ giải quyết bữa trưa trong nhà ăn trường học. Mấy năm nay cơm nước trong nhà ăn trường bọn họ đã ngon hơn nhiều thời anh còn là sinh viên rồi.
Mặc dù vật giá ngày càng tăng, nhưng mức sống của mọi người có thể thấy cũng đang từ từ được nâng cao.
Trưa nay, trong khoa có mấy giảng viên chung phòng làm việc hẹn nhau đi ăn lẩu Trùng Khánh, chỉ cần không phải vào cuối tuần, mấy hoạt động tập thể như này Lâm Cảnh đều sẽ tham gia.
Bọn họ đến nhà hàng lẩu gần trường học, hiện giờ trời đã trở lạnh, người đến ăn cũng đông, nếu đi vào buổi tối thì sẽ phải cầm số xếp hàng, cũng may người ăn lẩu buổi trưa không nhiều, bọn họ vừa đến đã có chỗ ngồi luôn.
Ăn xong trên người ai cũng ám mùi lẩu, bọn họ trêu ghẹo nhau, buổi chiều đứng trên bục giảng mà thế này thì xấu hổ quá.
Sau đó bọn họ đi vong vo hóng gió trong sân trường hơn một lúc để thổi tan mùi lẩu trên người đi, cố gắng hết sức để duy trì ‘phong độ’ của người làm thầy.
Ai ngờ chiều hôm đó, Lâm Cảnh mơ hồ cảm thấy bụng khó chịu, anh cũng không để tâm lắm. Tối về, làm cơm xong vẫn ăn với Nguyên Nhạc không ít thức ăn.
Nhưng đến tầm giờ, khi Lâm Cảnh đang ngồi chuẩn bị giáo án, anh bắt đầu cảm thấy đau bụng lại có chút buồn nôn, anh chạy vội vào phòng vệ sinh, ngồi xổm trước bồn cầu nôn mấy lượt, gần như nôn hết cả bữa tối ra ngoài.
Lâm Cảnh đè nút xả nước, bụng vẫn không thoải mái hơn chút nào ngược lại còn thấy tệ hơn, đau đến nỗi khiến mặt mũi anh tái xanh phải nghi ngờ cuộc đời.
Nguyên Nhạc đang ngồi xem sách tranh trong phòng khách đã sớm nghe thấy tiếng động, cũng đã vào nhà vệ sinh, lúc này cậu đang đứng bên người Lâm Cảnh, hai tay nắm lấy vạt áo mình, căng thẳng nói: “Anh sao rồi ạ?”
Lâm Cảnh gần như không còn sức nói chuyện với cậu nữa, anh nhịn cơn đau uể oải nói: “Anh không sao, chỉ hơi đau bụng thôi, em đừng sợ, trong này bẩn, em ra ngoài đi, anh ở trong này thêm một lúc nữa”.
Lâm Cảnh đóng cửa phòng vệ sinh lại, bật quạt thông gió lên, ngồi trên bồn cầu xoa xoa cái bụng đang tạo phản, giày vò nhau một hồi thật lâu, cuối cùng đống cặn bã làm loạn trong bụng cũng xếp hàng đi ra ngoài. Bụng không còn đau nữa, chỉ còn thân xác mệt lả.
Lâm Cảnh đợi một lúc rồi mới đứng lên, xả nước, rửa tay, nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, anh đột nhiên cảm thấy có chút tang thương, khi bị bệnh con người sẽ trở nên khác thường hoặc có thể nói dễ sinh ra cảm giác yếu đuối hơn, Lâm Cảnh cũng không ngoại lệ.
Đến khi mở cửa phòng vệ sinh ra, anh mới phát hiện thì ra Nguyên Nhạc vẫn đứng bên cạnh cửa phòng vệ sinh, lưng dựa vào tường, hai tay ôm đầu gối, khóc thành túi nước luôn rồi.
Lâm Cảnh giật mình, vội kéo cậu ra phòng khách, vừa lau nước mắt cho cậu vừa hỏi: “Nhạc Nhạc sao vậy, sao lại khóc thế?”
“Anh ơi”, Nguyên Nhạc ôm chặt lấy anh, khóc không thành tiếng, “Có phải anh sắp chết rồi không?”
Lâm Cảnh ngẩn người: “Đâu có, anh chỉ bị đau bụng thôi.”
Nguyên Nhạc nức nở: “Mẹ em cũng đau bụng, sau đó chết.”
Lâm Cảnh cuối cùng cũng biết vì sao cậu lại khóc, có chút dở khóc dở cười, trong lòng lại ấm áp vỗ lưng Nguyên Nhạc, dịu dàng an ủi: “Nhạc Nhạc đừng sợ, không phải vậy đâu, do buổi trưa anh ăn đồ hỏng, giờ anh đã khỏe hơn rồi.”
Lúc này Nguyên Nhạc mới dừng lệ, ngẩng đầu dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn Lâm Cảnh: “Thật không ạ?”
Lâm Cảnh gật đầu: “Thật, anh sẽ không lừa Nhạc Nhạc đâu”.
Nguyên Nhạc yên lòng, cậu buông cái tay đang ôm Lâm Cảnh ra, chạy đi rót một cốc nước đưa cho anh: “Anh uống nước đi”.
Nguyên Nhạc cho rằng người bị bệnh thì phải uống nhiều nước, lúc cậu bị cảm, mẹ và anh đều bảo cậu phải uống nhiều nước.
Cốc nước Nguyên Nhạc đưa tới là nước ấm, Lâm Cảnh cầm lấy uống một hớp, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, không nghĩ tới Nguyên Nhạc còn biết chăm sóc cho anh.
Nguyên Nhạc nhìn Lâm Cảnh uống nước xong thì muốn Lâm Cảnh đi nghỉ ngơi.
Lâm Cảnh nằm trên giường mà có chút buồn cười, trong lòng lại thấy ấm áp vô cùng, lần trước anh chăm sóc Nguyên Nhạc bị ốm, giờ biến thành Nguyên Nhạc tới chăm anh bị đau bụng.
Không nghĩ tới Nguyên Nhạc lại tri kỉ như vậy, không uổng công anh thương cậu.
Buổi tối này, Nguyên Nhạc không chơi gì cả, chỉ một mực canh giữ bên giường Lâm Cảnh, cho đến khi Lâm Cảnh bảo đảm anh đã khỏe hết lần này đến lần khác với cậu thì Nguyên Nhạc mới để Lâm Cảnh dậy tiếp tục chuẩn bị giáo án.
Lúc Nguyên Nhạc xuống tầng về nhà cậu vẫn không cảm thấy yên tâm, Lâm Cảnh lại an ủi nói anh thật sự không sao nữa rồi, Nguyên Nhạc còn dặn dò anh phải ngủ sớm một chút.
Sau khi cậu đi, Lâm Cảnh cảm thấy hơi đói, lại nấu chút cháo cho mình, ăn qua một chút rồi thật sự rửa mặt đi nghỉ ngơi.
Tối hôm sau, Nguyên Nhạc vẫn coi Lâm Cảnh là người bệnh, ngoài nấu cơm ra thì không để anh làm gì cả.
Cậu vừa thấy Lâm Cảnh cầm cây lau nhà thì chạy tới đoạt lấy, kêu Lâm Cảnh ngồi xuống nghỉ ngơi, để cậu lau cho.
Kết quả cậu không quen dùng cây lau nhà, Lâm Cảnh không thể làm gì khác hơn là kiếm cho cậu một cái giẻ lau để cậu ngồi xổm dưới đất nghiêm túc lau sàn nhà, trước kia ở nhà cũ cậu cũng giúp mẹ như vậy.
Lâm Cảnh dở khóc dở cười ngồi trên sopha nhìn Nguyên Nhạc ngồi trên sàn nhà, giống như con ong nhỏ chăm chỉ lau tới lau lui sàn nhà, trong lòng anh có chút cảm động, cho tới giờ chưa từng có ai vì anh mà căng thẳng như vậy.
Anh cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Mất một lúc thật lâu Nguyên Nhạc mới lau xong sàn nhà, cậu phấn khởi chạy tới nói với Lâm Cảnh: “Anh ơi em lau xong sàn nhà rồi, sạch lắm đó!”
Lâm Cảnh khen: “Nhạc Nhạc giỏi quá!”
Nguyên Nhạc càng vui vẻ hơn, cười gật đầu không ngừng. Lâm Cảnh chú ý thấy Nguyên Nhạc làm việc cũng hơi ra mồ hôi, anh đưa tay rút tờ giấy, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.
Nguyên Nhạc ngoan ngoãn ngẩng đầu để anh lau.
Lâm Cảnh nâng mặt Nguyên Nhạc từ từ lau, làn da Nguyên Nhạc rất đẹp, bóng loáng trắng nõn không nhìn thấy được lỗ chân lông, mềm đến nỗi dường như có thể bóp ra nước, thổi chút thôi là dường như có thể bị rách.
Ánh mắt Lâm Cảnh càng lúc càng dịu dàng, bầu không khí bắt đầu có chút vi diệu, khuôn mặt Lâm Cảnh vô ý thức tiến lại gần Nguyên Nhạc.
Mắt thấy môi của anh càng lúc càng đến gần môi Nguyên Nhạc, lúc này cậu kêu lên một tiếng ‘Anh ơi’ đầy kì quái.
Lâm Cảnh chợt khôi phục lại tinh thần, lui lại về sau một bước.
Nhìn đôi mắt ngây thơ tò mò của Nguyên Nhạc, Lâm Cảnh bối rối dời tầm mắt đi.
Anh không biết vừa rồi mình bị làm sao nữa, xung động không biết từ đâu tới, tiếng tim đập thình thịch hỗn loạn khiến anh có hơi choáng váng.
Lâm Cảnh lấy cớ thời gian không còn sớm nữa, cứ lừa Nguyên Nhạc xuống tầng đã. Anh cảm thấy mình cần yên tĩnh một chút.
Đến khi Nguyên Nhạc về rồi, Lâm Cảnh vẫn có chút ngơ ngác sững sờ, ngồi một mình thật lâu trên ghế sopha.
Buổi tối này Lâm Cảnh không làm được chuyện gì khác cả, anh nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của mình với Nguyên Nhạc, anh có thể chắc chắn rằng ban đầu anh chỉ có sự đồng cảm và đau lòng đối với cậu mà thôi.
Nhưng không biết từ lúc nào, phần đau lòng đó bắt đầu lặng lẽ biến đổi, giờ không chỉ có đau lòng mà còn có cả động tâm.
Vào năm Cấp Lâm Cảnh phát hiện tính hướng của mình.
Khởi nguồn là anh phát hiện so với những nữ minh tinh mà đám con trai cùng lớp thảo luận, thì hình như anh cảm thấy hứng thú với nam minh tinh hơn.
Lúc ấy anh cũng không thấy hoang mang gì cả, mà ngược lại, sau khi kinh ngạc anh đã bình tĩnh đón nhận chuyện đó.
Có lẽ vì cảm thấy sẽ không có ai quan tâm nên anh không có gánh nặng gì trong lòng, cũng không cần phải nói với bất kì ai, anh chỉ cần chịu trách nhiệm với bản thân là được.
Nhưng nhiều năm vậy rồi, anh cũng không động lòng với ai cả, có lẽ do anh quá khép mình.
Anh đã sớm chuẩn bị xong cho quãng đời cô độc còn lại của mình rồi.
Anh đã từng tự nói rằng: Sống một mình cũng không sao, dù gì thì yêu cũng là một con dao hai lưỡi, không yêu thì không có trói buộc, như thế sẽ tự do tự tại hơn.
Bây giờ tình cảm đột nhiên tới khiến anh không kịp ứng phó, thậm chí còn không dám thừa nhận. Sống ba mươi mốt năm rồi, anh chưa từng nghĩ mình sẽ động tâm, hơn nữa lại còn động tâm với Nguyên Nhạc.
Nhưng cẩn thận nghĩ thì hình như vốn nên phải vậy, cũng chỉ có tâm hồn đơn thuần sạch sẽ như Nguyên Nhạc mới có thể khiến anh không chút cố kị nào mà mở rộng trái tim mình ra.
Lâm Cảnh rốt cục thuyết phục được bản thân, tiếp nhận tình cảm của mình.
Nhưng, còn Nguyên Nhạc thì sao? Nguyên Nhạc em ấy không hiểu gì cả, đây đã định trước là một cuộc tình đơn phương không được đáp lại rồi.
Lâm Cảnh khẽ thở dài lắc đầu, thật không nghĩ tới đời này mình lại có thể được cầm một cuốn kịch bản tình yêu, nhưng càng không ngờ tới đó còn là một cuốn kịch bản thầm yêu cay đắng.
Anh không nhịn được lại thở dài: Aizz…