Edit: Cháo
Từ lần Lâm Cảnh bảo Nguyên Nhạc không cần chờ anh nữa, số lần Nguyên Nhạc ngồi canh cửa ít đi hẳn. Nhưng chạng vạng mỗi ngày, cậu vẫn sẽ quanh quẩn gần cửa, cậu sợ lúc Lâm Cảnh gọi cậu không nghe thấy được.
Mỗi ngày Lâm Cảnh về đứng ngoài cửa gọi, cậu sẽ chạy tới ngay, bọn họ chỉ nói hai ba câu đơn giản thôi nhưng cả ngày hôm đó Nguyên Nhạc thỏa mãn lắm rồi.
Đến cuối tuần hoặc thỉnh thoảng Lâm Cảnh tan làm sớm, anh sẽ mang Nguyên Nhạc lên tầng chơi. Thường thì Nguyên Nhạc xem tivi còn anh thì bận chuyện của mình. Nếu hôm nào rảnh anh cũng sẽ xem tivi, tán gẫu vài chuyện với cậu.
Tiếp xúc lâu dần, Lâm Cảnh rất thích Nguyên Nhạc, anh cảm thấy cậu rất dịu ngoan, còn vô cùng đáng yêu nữa.
Nguyên Nhạc thích cuối tuần lắm, cuối tuần là cậu có thể chơi ở nhà anh trai rất lâu. Ở nhà Lâm Cảnh cậu sẽ được xem phim hoạt hình mình thích như ở nhà cũ. Anh còn chuẩn bị đồ ăn vặt và trái cây, có lúc sẽ cùng xem tivi với cậu nữa. Mỗi lần sang nhà anh trai cũng sẽ nấu cơm cho cả cậu, anh trai giỏi lắm, nấu ăn ngon vô cùng.
Giờ Nguyên Nhạc cảm thấy đến ở nhà cậu cũng không phải không có gì vui, bởi vì cậu có bạn mới, còn thân hơn cả Điềm Điềm và Khang Khang. Gần đây nhớ tới mẹ, cậu cũng không còn khóc nhè nữa.
Một tối hạ tuần tháng , Trần Hà ở trong phòng bếp bận đến không nhấc đầu lên được, liếc thấy Nguyên Nhạc đang đi loanh quanh trong phòng khách, cô ta gọi cậu tới rửa mấy cái đĩa.
Nguyện Nhạc vui vẻ tới giúp, nghiêm túc rửa mấy cái đĩa xong đang định cất vào tủ. Ai ngờ tay trượt một cái, đĩa rơi hết xuống đất, bốn chiếc vỡ mất ba.
Nguyên Nhạc sợ hết hồn, hai tay giơ lên giữ nguyên, hai mắt trợn to không biết phải làm sao.
Trần Hà xoay người trợn mắt, lớn tiếng quát: “Tay chân vụng về, có rửa cái đĩa cũng không xong, ngu không chịu được.”
Còn vừa nói vừa dùng ngón trỏ ra sức dí vào trán Nguyên Nhạc.
Loading...
Nguyên Nhạc sợ đến nỗi ngồi xổm xuống đất, muốn nhặt đĩa lên.
Nguyên Đại Thành ở phòng khách nghe thấy động tĩnh, đi vào phòng bếp nhìn một cái, khuyên giải: “Có cái đĩa đáng bao nhiêu, sao em phải tức vậy?”
“Nguyên Đại Thành, anh nói cho tôi hay, đây là vấn đề về cái đĩa à? Ai bảo anh đi nuôi một thằng ngu làm gì?”
Nguyên Đại Thành há miệng nhưng không nói gì, chỉ ngồi xuống cùng dọn dẹp mảnh vỡ với Nguyên Nhạc.
Đến khi thu dọn xong rồi, Trần Hà vẫn còn lải nhải không ngừng. Lúc này Lâm Cảnh vừa vặn đi tới, anh nghe thấy đôi ba câu không rõ ràng của Trần Hà nhưng vẫn có thể đoán được đại khái chuyện gì vừa xảy ra.
Chờ bên trong an tĩnh một chút rồi, Lâm Cảnh mới đi lên từ góc quẹo cầu thang giữa tầng và tầng , anh ở trước cửa nhà Nguyên Đại Thành gọi Nguyên Nhạc một tiếng nhẹ nhàng.
Nguyên Nhạc chạy ra, cậu vẫn cười gọi ‘Anh’ như mọi ngày với Lâm Cảnh.
Giống như cậu đã quên mất chuyện vừa xảy ra, chỉ là mắt vẫn còn chút đỏ.
Lâm Cảnh đau nhói trong lòng, hỏi cậu có muốn lên tầng chơi không. Nguyên Nhạc gật đầu một cái, vui mừng nói với Nguyên Đại Thành một tiếng rồi theo Lâm Cảnh lên tầng.
Vừa vào nhà, Lâm Cảnh cầm tay Nguyên Nhạc lên cẩn thận kiểm tra, thấy trên ngón trỏ của cậu có một lỗ nhỏ, cũng may chỉ thấm ra chút máu, giờ đã đông lại rồi.
Nhưng Lâm Cảnh vẫn hơi đau lòng hỏi: “Có đau không?”
Nguyên Nhạc giờ cũng mới phát hiện ra vết thương này, cậu lắc đầu: “Không đau ạ”.
Lâm Cảnh lấy bông lau qua ngón trỏ của Nguyên Nhạc, rồi lấy băng urgo dán kĩ lại, buổi tối giữ cậu lại ăn cơm, Nguyên Nhạc muốn rửa rau rửa bát anh cũng không cho cậu làm.
Từ ngày hôm đó, gần như tối nào Lâm Cảnh cũng mang Nguyên Nhạc lên ăn cơm ở nhà mình.
Mấy người Nguyên Đại Thành dường như không thấy ngại gì cả. Mà nếu có, cũng bị họ tận lực bỏ qua, bọn họ sẽ nghĩ là tự Lâm Cảnh muốn mang Nguyên Nhạc đi, Lâm Cảnh hẳn phải là người không thấy phiền mới đúng.
Trần Hà còn cảm thấy rất tiện, phần thức ăn buổi tối vốn là của Nguyên Nhạc vừa lúc có thể thành đồ ăn cho cậu vào trưa hôm sau, sáng cũng không cần phải nấu gì nhiều.
Chạng vạng tối một ngày gần Quốc khánh, lúc Lâm Cảnh trở về đúng lúc gặp phải Nguyên Đại Thành ở dưới khu nhà. Dường như anh ta có chuyện muốn nói với anh.
Nhìn Nguyên Đại Thành ấp úng nửa ngày Lâm Cảnh mới hiểu được, thì ra kì nghỉ lễ Quốc khánh trùng với tiết Trung thu, cả nhà Nguyên Đại Thành định về nhà mẹ đẻ Trần Hà ở tỉnh kế bên nhưng lại không muốn mang Nguyên Nhạc đi cùng, Nguyên Đại Thành muốn hỏi Lâm Cảnh kỳ Quốc khánh này có đi đâu không, có thể trông giúp Nguyên Nhạc mấy ngày được không.
Lâm Cảnh thật sự bị bản mặt dày vô sỉ của bọn họ làm cho tức cười, nhưng nghĩ đến Nguyên Nhạc, anh vẫn lộ ra nụ cười thương hiệu của mình, ôn hòa nói: “Không thành vấn đề, dù sao kỳ Quốc khánh này tôi cũng không làm gì”.
Nguyên Đại Thành cám ơn anh, móc ra mấy trăm đồng từ trong túi muốn đưa cho Lâm Cảnh làm tiền ăn uống của Nguyên Nhạc, Lâm Cảnh không nhận, anh không muốn để đám người Nguyên Đại Thành yên tâm thoải mái cảm thấy chuyện anh chăm sóc Nguyên Nhạc là lẽ đương nhiên.
Lên đến tầng sau khi Nguyên Nhạc lên tầng với Lâm Cảnh rồi, Trần Hà vội nắm lấy Nguyên Đại Thành hỏi: “Thế nào? Tiểu Lâm nói sao?”
Nguyên Đại Thành có hơi miễn cưỡng: “Cậu ta đồng ý rồi”.
Trần Hà vui vẻ ra mặt: “Em đã bảo tiểu Lâm dễ nói chuyện lắm mà”.
Cô ta bắt đầu cảm thấy vui vẻ với kì nghỉ sắp tới, vốn dĩ vất vả lắm mới có một kì nghỉ, được về nhà mẹ đẻ một chuyến thật chẳng dễ dàng gì nên cô ta còn lâu mới muốn mang theo thằng ngu kia đi, phí tiền xe thì thôi, còn gây phiền phức, bị nhìn thấy người ta lại cười cho.
Nhưng Nguyên Đại Thành lại có chút mất mặt, lúc Trần Hà bảo anh ta đi nói chuyện với Lâm Cảnh, anh ta vốn đã không đồng ý rồi, nhà bọn họ và Lâm Cảnh chả quen chả thân, sao lại không biết xấu hổ mà mở lời thế chứ, nhưng anh ta lại không chịu được mấy lời lải nhải của Trần Hà, vậy nên đành phải mặt dày đi làm phiền Lâm Cảnh.
Mới rồi tự chủ trương đưa tiền ăn uống cho Lâm Cảnh nhưng người ta không nhận, mặc dù Lâm Cảnh đồng ý, Nguyên Đại Thành vẫn thấy mất hết mặt mũi, nhưng anh ta có thể làm gì được đây.
Sau bữa tối, Nguyên Nhạc xem thời sự với Lâm Cảnh. Khi thời sự nhắc tới ‘Quốc khánh’, mắt Nguyên Nhạc sáng rực lên, vui vẻ nói với Lâm Cảnh: “Anh ơi, mẹ nói sinh nhật em vào ngày Quốc khánh đó”.
Lâm Cảnh có chút kinh ngạc, có lẽ là vào ngày đặc biệt nên Nguyên Nhạc mới nhớ được.
Lâm Cảnh cười nói: “Nguyên Nhạc có chung ngày sinh nhật với tổ quốc sao? Lợi hại thật đấy”.
Nguyên Nhạc kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đúng thế đó”.
Lâm Cảnh xoa đầu cậu nói: “Vậy hôm Quốc khánh anh dẫn em ra ngoài chơi nhé”.
Nguyên Nhạc sung sướng vỗ tay: “Được ạ, được ạ”.
Nguyên Nhạc còn chưa biết lễ Quốc khánh cậu bị nhà Nguyên Đại Thành ‘bỏ rơi’, nhưng Lâm Cảnh nghĩ lễ Quốc khánh để Nguyên Nhạc ở chung với anh khẳng định tốt hơn nhiều so với việc đi theo nhà Nguyên Đại Thành, dù sao anh cũng từng có trải nghiệm không vui khi ở nhà mẹ của thím rồi.
Buổi tối trước Quốc Khánh một ngày, nhà Nguyên Đại Thành đã chuẩn bị đi rồi, anh ta thu dọn vài bộ quần áo cho Nguyên Nhạc, để cậu đi theo Lâm Cảnh.
Lúc này Nguyên Nhạc mới biết cậu sẽ được ở nhà Lâm Cảnh nhiều ngày, cậu hưng phấn đến mức tivi cũng không thèm xem, cứ nắm lấy tay Lâm Cảnh hỏi:
“Thật không ạ”
“Anh ơi thật không ạ?”
Lâm Cảnh thấy dáng vẻ của cậu như vậy cũng bị chọc cười không ngừng.
Lâm Cảnh chuẩn bị đồ rửa mặt cho Nguyên Nhạc, lại dạy cậu cách mở thiết bị tắm rửa trong nhà, tay chân bỗng chốc có hơi luống cuống.
Trước khi đi ngủ, Lâm Cảnh lại có chút vấn đề nan giải, nhà anh chỉ có một cái giường, mà ghế sopha thì hơi nhỏ.
Trừ lúc còn bé, Lâm Cảnh chưa từng ngủ cùng ai trên một cái giường cả, anh không biết anh có thể ngủ được không nữa. Cho đến khi Nguyên Nhạc đứng trước mép giường gọi: “Anh ơi, đi ngủ”.
Lâm Cảnh cuối cùng mới thôi xoắn xuýt, nghĩ dù sao giường cũng đủ rộng.
Nằm trên giường rồi Nguyên Nhạc vẫn rất hưng phấn, trong trí nhớ cậu cũng chưa từng ngủ cùng giường với người khác. Nhà cũ trước kia hai mẹ con cậu thuê có giường tầng, cậu ngủ giường dưới, mẹ ngủ giường trên. Cho nên giờ cậu không nhịn được đưa tay sờ cánh tay Lâm Cảnh một cái, cười khanh khách.
Lâm Cảnh không biết cậu đang vui chuyện gì, nhéo ngón tay cậu nói: “Được rồi, ngủ đi”
Nguyên Nhạc rất nhanh đã ngủ thiếp đi, tướng ngủ của cậu rất ngoan, lặng yên không có cảm giác tồn tại gì cả.
Mà Lâm Cảnh cho rằng tối nay anh sẽ mất ngủ, lại không ngờ chỉ qua một lúc, anh cũng mơ màng ngủ luôn rồi.