- An Đào! Ngày mai cô mới được thả mà, sao giờ cô lại...
- Quản gia thả tôi ra sớm, để tôi có thời gian...đền tội với người tôi đã cho ăn tát.
An Đào đi lướt qua Lê Như, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô bé tỏ vẻ khiêu khích. Nhận ra được ánh mắt căm hận của An Đào, Lê Như chợt nghĩ ra một kế hoạch bèn cất giọng nịn nọt:
- Nếu không phải lúc nãy do cô xuất hiện bất ngờ thì tôi đã cho con ranh này một cái tát rõ đau rồi.
Nghe Lê Như nói, An Đào cười khẩy, mắt vẫn chiếu trên người cô bé không rời.
- Bé con còn ngây thơ nên từ từ mà dạy dỗ, không cần dùng bạo lực.
Vừa nói, An Đào vừa bước tới, gót giày giẫm lên chân cô bé thật mạnh. Chi Mai đứng kế bên nhìn chân cô bé đang bị đai nghiến từng chút một, cô kìm lòng không được vội tiến lên nhưng Lê Như đã kịp ngăn cản cô lại.
Chi bằng kêu la, gương mặt cô bé vẫn hết sức bình thản, đầu cúi thấp xuống sàn, hai bàn tay nắm chặt chịu đựng cơn đau đớn. Đáp lại cảnh tượng này, An Đào cảm thấy bực bội vô cùng.
- Lê Như! Tôi đói rồi!
- À dưới bếp còn đồ ăn, chúng ta đi thôi.
An Đào thu chân lại bỏ đi xuống phòng bếp cùng đám người hầu. Lê Như nhìn cô bé nhếch mép cười thỏa mãn rồi đưa ánh mắt sắc bén về phía Chi Mai, ngầm hiểu được ánh mắt đó, Chi Mai cúi đầu nhìn chân cô bé một lần nữa, miễn cưỡng đi theo Lê Như.
Đứng im lặng một lúc, Băng cảm thấy chân mình hơi ươn ướt, cô cúi xuống quan sát mới phát hiện một chú chó đang liếm cái chân đau của cô, ánh mắt nó nhìn Băng như muốn giúp cô chữa lành vết thương, chú chó này mang lại cho cô một cảm giác thật ấm áp...giống với người con trai đó...
..........
" Phặt! " mũi tên dài sắt nhọn bay thẳng đâm ngay tâm đường tròn gỗ, cùng lúc tiến vỗ tay vang lên giòn giã.
- Anh lúc nào cũng khâm phục tài bắn cung của chú hai, cứ mỗi lần chú bắn là...bách trúng bách thắng!
- Cám ơn anh cả đã khen.
- Dạo này anh đột nhiên thấy tâm trạng chú hai rất tốt, không biết bởi vì chuyện công việc là bên chúng ta sắp hợp tác với bên Mục Dịch để sản xuất chiếc tàu ngầm SMS hay là vì...một lí do đơn giản nào khác...
- Một lí do đơn giản khác? Ý của anh là sao?
Thiên Dương phì cười, anh ngồi trên ghế sofa, tay đưa điếu thuốc vào miệng hít một hơi dài rồi phả ra làn khói trắng. Thiên Tâm nhìn anh như đang chờ đợi câu trả lời từ người anh trai.
- Ví dụ như...kể từ khi thưởng thức món salad thiên sứ đó...
Thiên Tâm đứng bất động, một lúc sau anh nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Thiên Dương ghé sát tai anh nói nhỏ từng chữ.
- Em trai! Em...đã 'say' thật rồi!
Thiên Dương mỉm cười, đặt tay lên vai Thiên Tâm rồi quay người sải bước đi mất.
Thiên Tâm rút mũi tên khác, tay dùng sức kéo căng dây cung " đúng! Mình đã 'say', điều này chính mình là người hiểu rõ hơn bất cứ ai nhưng...tại sao anh cả lại biết, còn câu nói kể từ khi thưởng thức món salad thiên sứ...không lẽ, đến anh cả cũng... "
" Phặt! " mũi tên lướt xẹt qua tâm bia gỗ bay thẳng vào những bụi cây, anh...đã bắn hụt!
giờ đêm...
- Mình xin lỗi! Mình không giúp được gì cho cậu...
-...
- À chân cậu còn đau không, để mình sức dầu cho cậu nhé!
Chi Mai cúi xuống định xem chân cô bé nhưng cô đã leo lên giường kéo chăn trùm kín mít từ đầu tới chân. Chi Mai thở dài nằm xuống bên cạnh cô bé, đôi mắt cô khép lại.
- Chúc cậu ngủ ngon.
Gần giờ đêm...
Màn đêm ôn nhu buông xuống, mọi thứ đều đã ngủ say chỉ còn lại sự im lặng trong đêm khuya. Chiếc tàu to lớn mênh mông giữa biển khơi bao la, một mình cô gái nhỏ bé ngồi trên tàu, tay vịn lan can tàu, hai chân đung đưa dưới nước. Ánh mắt cô nhìn về phía biển cả xa xôi nơi có những ánh đèn lấp lánh của những con tàu đang cư trú ngoài biển khơi. Cô đẩy gọng kín, đưa tay với lấy ánh trăng đang chiếu sáng lơ lửng trên bầu trời đêm, cô cảm nhận được cả không khí giá băng và nước biển dưới chân làm cô lạnh buốt, tiếng gió thổi rì rào vào tai khiến đôi mắt cô từ từ khép lại. Cô hơi mơ màng ngả người tựa đầu vào một bờ vai rắn chắc, không còn lạnh nữa vì cô đã được che chở bởi vòng tay ấm áp của ai đó...
- Lần đầu tiên tôi say đắm mùi hương ai đó...
- Lần đầu tiên tôi phải lo lắng cho ai đó...
- Lần đầu tiên tôi bắn cung không trúng tâm vì ai đó...
- Và cũng là lần đầu...tôi lo sợ có ai xuất hiện cướp mất em khỏi tôi...
- Có lẽ...tôi đã...
Thiên Tâm dừng lại vì người cô đang run lên, anh siết chặt cô trong lòng, ánh trăng sáng chiếu rọi vào gương mặt ngây thơ đang ngủ của cô làm cho tim anh đập mạnh. Tuệ Băng vẫn ngủ say mê, trong giấc mơ cô thầm nói " mẹ ơi! Đã lâu rồi con không cảm nhận được vòng tay ấm áp này, có phải...mẹ đã về bên con! "
Giữa bao la biển cả, hai bóng dáng che chở cho nhau không một khe hở có thể tách rời nhưng họ đâu biết rằng trên tầng ba một ánh mắt đen sâu hun hút đến nỗi không thấy đáy đang dán chặt trên người họ.