Cố Phóng nghiến răng hỏi cô: "Nói như vậy là có ý gì?"
Giang Yêu Yêu lau tay cô, sau đó ném khăn giấy vào thùng rác sau lưng, khẽ cười: "Tay của anh dính dầu nên khiến tay tôi bẩn."
Cố Phóng nhìn cô nhướng mày, hai mắt cô mở to, sáng lấp lánh đặt biệt lay động dưới ánh đèn, động lòng người. Hắn xoa xoa ngón tay, xác thực đầu ngón tay có dầu mỡ, sắc mặt mới hòa hoãn.
Cố Phóng mím môi, dùng giọng điệu dịu dàng nũng nịu nói: "Đều là lỗi của anh."
Giọng nói này khiến Giang Yêu Yêu nổi cả da gà, cô tránh ánh mắt của anh, thản nhiên nói: "Không sao"
Nói xong, cô nhìn về phía trước. Đối diện bàn ăn, nhìn Thư Thanh cong môi cười: "Chú thím, con có thể dẫn hai người đi dạo trong hoa viên được không?"
Vợ chồng Phó Thành Lâm và Thư Thanh thường có thói quen đi dạo sau bữa ăn, họ nhìn nhau, gật đầu cười: "Được"
Nghe vậy, Giang Yêu Yêu lập tức từ trên bàn ăn đừng lên, đi đến đối diện, ôm lấy cánh tay Thư Thanh, trìu mến nói: "Chú thím, bên trong vườn có trồng ít hoa, con dẫn hai người đi xem"
"Được, con trồng hoa gì ở đó?"
"Có rất nhiều loại, từ từ con sẽ kể cho hai người nha."
Giọng nói Giang Yêu Yêu ngập tràn ý cười, thanh âm ngày càng nhỏ. Trong nháy mắt, bàn ăn đã trống không, vẻ mặt Cố Phóng âm trầm ngồi ở trên bàn ăn một mình, ngón tay nắm chặt khăn trải.
Giang Yêu Yêu thậm chí không thèm nói với hắn ta một lời, cơ bản là phớt lờ.
Qua một lúc lâu, hắn mới bình tĩnh trở lại, ngước mắt nhìn chằm chằm hướng Giang Yêu Yêu vừa rời khỏi, khóe miệng mang một tia cười lạnh.
Hắn sẽ cố gắng chịu đựng thêm chút nữa.
Sau khi có được giấy chứng nhận kết hôn, mọi chuyện sẽ ổn thoã, Giang Yêu Yêu sẽ bị hắn nắm chắc trong lòng bàn tay, mãi mãi phải chịu trong sự sắp xếo của hắn.
Hắn nhất định sẽ trả lại sự sỉ nhục này mà cô và nhà học Giang đã gây ra.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lồng ngực hắn đều biến mất.
Đang định rời bàn ăn đi sau vườn tìm Giang Yêu Yêu, điện thoại đột nhiên rung lên, hắn cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, Cố Phóng lập tức mở khóa màn hình.
Tô Lôi: [ A Phóng, đèn của em bị hỏng, anh có thể đến thay giúp em không? Em không với tới, hiện tại nhà rất tối, em có chút sợ hãi....]
Môi hắn mấp máy, tự hồ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt nhìn hắn, trên môi mang theo nụ cười, lập tức trả lời: [Đừng sợ, anh lập tức đến]
Sau khi thoát khỏi WeChat, hắn lập tức gọi cho Giang Yêu Yêu.
Nó reo một lúc trước khi được kết nổi.
Cố Phóng nới lỏng cà vạt, nói: "Yêu Yêu, bạn anh nhờ anh giúp chút việc, anh định..."
"Được, đi đi", người nhận không đợi anh nói xong liền nói.
Cố Phóng cầm điện thoại, sửng sốt. Giang Yêu Yêu chưa bao giờ thông tình đạt lý như bây giờ, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, theo bản năng hỏi: "Yêu Yêu, tại sao em lại trả lời...nhanh chóng như vậy? Em không tức giận chứ? Anh nghiêm túc đấy"
"Tại sao tôi phải tức giận? Không phải bạn bè tốt của anh đang gặp chuyện sao? Anh không cần ở lại nữa, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Giọng nói nhàn nhạt ở đầu dây bên kia truyền tới, Cố Phóng mím môi, áp sự tức giận trong lòng xuống nói, ôn nhu nói: "Ngày mai giờ anh đến đón em", hắn dừng chút, nói: "Đến Cục dân chính đăng ký kết hôn."
Giang Yêu Yêu cầm điện thoại, hạ mắt xuống, ánh mắt rơi vào một đóa hoa, mặt không chút biến hóa, "Được, nhưng mà..."
Người bên kia rõ ràng căng thẳng: "Nhưng cái gì?"
Giang Yêu Yêu mỉm cười và nói, "Nhưng anh không được đến muộn, nếu không đừng nghĩ đến việc này nữa."
Trái tim đang treo lơ lửng của Cố Phóng được thả xuống, ngay lập tức nói: "Yên tâm đi, lần này anh sẽ không trễ hẹn."
Cúp điện thoại, Giang Yêu Yêu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ muốn tìm vợ chồng Thư Thanh trong vườn, cô vì muốn nghe điện thoại nên đến trước cửa.
Cô tắt điện thoại, xoay người lại, không ngờ bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Phó Hàn nắm tay nắm đứng chờ ở cửa, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt anh.
Ánh sáng phản chiếu rõ ràng những cảm xúc hỗn loạn trong mắt anh.
Tuy nhiên, sau khi bóng người màu đỏ xoay lại, Phó Hàn cụp mắt, sự hỗn loạn trong mắt anh hoàn toàn bị che phủ.
Anh nhướng mi, nhìn Giang Yêu Yêu đang đi về phía này.
Giang Yêu Yêu đứng yên trước mặt anh, ý cười trong mắt sắp trào ra, vội vàng thu lại, hơi hết cằm nói: "Chồng...", mắt cô lóe lên chút ảo não.
Làm thế nào mà cô lại có thể gần như phạm sai lầm.
Cô dừng một chút mới mở miệng: "Qủy xui xẻo, anh đứng ở sau lưng tôi mà không nói gì, là muốn nghe lén sao?"
Trên đầu cô vang lên một nụ cười, cô nghe ra được một tia giễu cợt: "Tôi không có hứng thú với việc của cô, cô nói gì tôi không quan tâm"
Nói rồi, Phó Hàn bỏ qua Giang Yêu Yêu và đi về phía gara để xe.
Ánh mắt Giang Yêu Yêu đuổi theo bóng dáng của anh, lúc anh định bước đi, Giang Yêu Yêu gọi lại: "Phó Hàn, đợi đã"
Phó Hàn quay người lại, lạnh lùng nhìn cô.
Giang Yêu Yêu: "Thứ hai tôi sẽ..."
"Tôi đã nói với cô là tôi không quan tâm đến việc của cô", Phó Hàn ngắt lời cô.
Nói xong, anh hờ hững liếc nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi, lần này bước một bước dài, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Giang Yêu Yêu.
Giang Yêu Yêu đứng ở đó nhíu mày, ủy khuất nói: "Sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Tôi chỉ muốn nói là thứ hai sau khi xong việc sẽ đến gặp anh, nhưng anh cũng không thèm nghe tôi nói. Đồ chồng thối, anh thật tàn nhẫn!"
"Yêu Yêu, em đang nói gì vậy?"
Giọng nói của Giang Bùi từ sau lưng Giang Yêu Yêu truyền đến, cô ngẩng đầu cười khan nói: "Em nói đã đến lúc tiễn chú thím rồi, họ nói rằng muốn về nhà nghỉ ngơi."
Giang Bùi nghe thấy những lời này, nói: "Được, chúng ta cùng đi tiễn họ."
"Dạ", Giang Yêu Yêu gật đầu và đi theo Giang Bùi.
Giang Bùi liếc nhìn Giang Yêu Yêu và hỏi một cách nghiêm túc: "Yêu Yêu, ngày mai em sẽ đi lấy giấy chứng nhận với Cố Phóng. Kết hôn là chuyện cả đời. Anh hy vọng em đã suy nghĩ cẩn thận về quyết định của mình. Ban đầu, anh muốn em đợi đến khi kết hôn."
Lý do chính là anh ấy lo lắng về Cố Phóng.
Giang Yêu Yêu nghe thấy câu này, ánh mắt lóe lên, "Anh, em đã quyết định một cách cẩn thận, nhưng là."
Giang Bùi dừng một chút, hỏi cô, "Nhưng là cái gì?"
Giang Yêu Yêu hơi híp mắt nhìn về phía Giang Bùi, "Nhưng nếu anh ta đến muộn, và lần này lại bắt em đợi, em không muốn kết hôn với anh ta."
Giang Bùi không hiểu, cau mày hỏi: "Anh ta để em đợi bao nhiêu lần?"
Giang Yêu Yêu lập tức gật đầu, "Ừm, không nói đến lần thử váy cưới trước đó, trước đây Cố Phóng thường xuyên thất hẹn, đã hứa với em sẽ không để em chờ nữa, em liền cho anh ta thêm một cơ hội. Lần này nếu anh ta không biết nắm bắt thì không nói đến chuyện kết hôn nữa."
Giang Bùi cảm thấy rằng giọng điệu của em gái khác với quá khứ.
"Anh hai, anh nói sau khi em khỏi bệnh sẽ tự mình quyết định chuyện tình cảm có phải không?"
Giang Bùi gật gật đầu, "Đúng vậy"
Giang Yêu Yêu khẽ cười nói: "Vậy thì tốt, chúng ta đi hoa viên tìm chú thím đi. À, em vừa thấy Phó Hàn đã đi tới gara rồi, đừng để anh ấy đợi lâu. Trong ga ra rất lạnh, em sợ anh ấy sẽ bị lạnh."
Giang Bùi sững người một lúc và cười như không nhìn cô, "Em quan tâm đến Phó Hàn đến như vậy từ khi nào? Còn lo lắng có lạnh không? Bình thường không mắng sau lưng cậu ta đã là tốt rồi."
+
"Kia...kia chẳng phải do anh ta cứu em sao? Em đây là vì ân oán phân minh. Hừ, em không quan tâm đến anh ta nữa, quỷ xui xẻo này." Giang Yêu Yêu vừa nói vừa dời tầm mắt đi chỗ khác.