Cố Phóng không bao giờ lường trước rằng Phó Hàn sẽ thẳng thừng thừa nhận điều đó, mặc dù hắn ta luôn nghi ngờ, nhưng chưa bao giờ để nó vào mắt của mình vì thái độ của Giang Yêu Yêu.
Nhưng bây giờ trong lòng và trong mắt của Giang Yêu Yêu đều toàn là Phó Hàn, còn khiến bạn trai thật sự là hắn khó chịu, sự tức giận của Cố Phóng sắp lấn át lí trí của hắn.
Trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng tai nghe mắt thấy ở nhà Phó Hàn, xương sườn bắt đầu sưng lên.
Nhất là hiện tại, Phó Hàn còn dùng cái loại ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm trực tiếp phớt lờ Cố Phóng, hắn càng thêm tức giận, "Ngươi thích Yêu Yêu cũng vô dụng, cô ấy chỉ dính vào tôi, tôi là bạn trai của cô ấy, nếu không phải vì cô ấy xảy ra chuyện thì hai chúng tôi bây giờ đã là vợ chồng rồi!"
Phó Hàn cụp mắt lạnh lùng nhìn Cố Phóng, ngữ khí lạnh nhạt đến mức không có chút ấm áp nào, "Thật đáng tiếc là không có nếu, Yêu Yêu và ngươi đã chia tay rồi."
Cố Phóng nghe thấy "chia tay", trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu, hắn không thể tưởng tượng được Giang Yêu Yêu và mình chia tay sẽ như thế nào, không, tuyệt đối không có chuyện đó!
Cô Phóng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén đó, tức giận nói: "Yêu Yêu đã nói rằng ngươi là người mà cô ấy ghét nhất, ngươi đừng có vọng tưởng, cô ấy sẽ không bao giờ thích ngươi."
Giang Yêu Yêu cùng Phó Hàn luôn luôn đối chọi nhau gay gắt, không cần cô nói thì hắn cũng biết cô ấy ghét Phó Hàn.
Phó Hàn nhìn thẳng vào mắt Cố Phóng, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ: "Cô ấy có thích tôi hay không cũng không quan trọng."
Không quan trọng sao? Cố Phóng nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, nhưng Giang Yêu Yêu có thích hay không sao có thể không quan trọng?
Nếu là hắn, nếu Giang Yêu Yêu không thích hắn, thì hắn sẽ thế nào?
KHÔNG! không thể nào! Cố Phóng vừa nghĩ tới đây, trái tim đột nhiên như bị bóp chặt rồi nặng nề ném xuống mặt đất, thậm chí hắn cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Cố Phóng mím môi điều chỉnh hô hấp, cố gắng trấn tĩnh: "Nói đi, ngươi muốn thứ gì thì mới chấp nhận biến mất khỏi bên cạnh Giang Yêu Yêu?"
Nghe vậy, khóe miệng Phó Hàn khẽ nhếch, ánh mắt dưới lớp kính nheo lại, ngữ khí lạnh lùng, ném xuống một câu, "Ngươi thật sự vừa ti tiện vừa nực cười."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Cố Phóng nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của anh, rất muốn xông lên, nhưng hắn chỉ nắm chặt tay, động tác này khiến cổ tay đột nhiên đau nhức, nhớ đến cảnh mình bị Phó Hàn tóm cổ tay trước cửa nhà Phó Hàn.
Anh ta hoàn toàn không thể thoát ra, hoàn toàn bị nghiền nát về sức mạnh.
Cố Phóng đứng lặng người nhìn cánh cổng nhà Giang đóng chặt, cảm giác như trái tim mình bị khoét rỗng.
Giang Yêu Yêu muốn chia tay với hắn, không được! Điều này là không thể!
Không thể nào, hắn sẽ khiến cô đổi ý.
Trước đây mỗi khi Cố Phóng chọc Yêu Yêu sinh khí khó chịu, chưa bao giờ hắn phải dỗ cô quá nhiều, lần nào cô cũng sẽ tha thứ và bao dung cho hắn.
Nhất định là do Yêu Yêu đã nổi tiểu tính tình vì lần đến trễ hôm thử váy cưới và hôm nhận giấy đăng ký kết hôn.
Chỉ cần lần này hắn chân thành nhận lỗi, cô nhất định sẽ tha thứ, quay trở về làm một Giang Yêu Yêu, người chỉ có mình Cố Phóng.
Nghĩ đến đây, Cố Phóng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Về phần Phó Hàn, có lẽ cô ấy chỉ muốn lợi dụng anh ta để chọc tức hắn, bọn họ quen biết đã lâu, luôn có mâu thuẫn, nếu thật sự thích nhau, sao có thể đến lượt hắn?
Ý nghĩ này khiến Cố Phóng yên tâm hơn, hiện tại ưu tiên hàng đầu của hắn là dỗ dành cô. Cố Phóng hít sâu một hơi rồi xoay người đi về phía chiếc xe phía sau, vừa định mở cửa lên xe, điện thoại đột nhiên rung lên.
Cố Phóng cầm điện thoại lên nhìn màn hình, sau khi nhìn thấy tên trên đó, hắn chần chừ rồi ấn tắt tiếng.
Là Tô Lôi, hiện tại Cố Phóng không có tâm trạng nghe điện thoại của cô, hắn ngồi trong xe, dựa đầu vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Cũng may đêm đó hắn dừng lại ở thời khắc mấu chốt, chỉ cần không đi đến bước cuối cùng, hắn sẽ không bị coi là lừa dối Giang Yêu Yêu.
Cố Phóng mở mắt, ném điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm và khởi động xe.
Không lâu sau, điện thoại lại đổ chuông, hắn cau mày đạp ga, để điện thoại rung trên bảng điều khiển trung tâm.
——
Trên bàn ăn là cháo thịt bò nóng hổi và sủi cảo tôm.
Mùi thơm tràn ngập, hương vị giống hệt như trong ký ức.
Giang Yêu Yêu chắp hai tay xoa xoa, thò đầu về phía trước hít một hơi thật sâu: "Thơm quá, nhìn là biết rất ngon, cảm ơn..."
"...Quỷ xui xẻo",cô suýt nữa lại lỡ miệng, cụp mi che giấu sự ão não.
Phó Hàn ngồi ở trước mặt cô, ánh mắt đảo qua trên mặt cô, "Em cảm ơn như vậy sao?"
Không biết có phải là Giang Yêu Yêu ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy giọng nói của anh so với bình thường còn ấm áp hơn.
Cô cong khóe môi cầm thìa, múc một thìa bỏ vào miệng.
Ngay lập tức, miệng cô phồng lên và mắt mở to ra.
"Từ từ đã" Phó Hàn nghiêng người muốn cản tay cô, đáng tiếc là động tác của cô quá nhanh.
Giang Yêu Yêu đem cháo ở trong miệng để mấy giây, nhắm mắt lại, cau mày mấy lần mới nuốt xuống, sau đó lấy tay quạt vào môi mình, "Nóng chết em mất"
Phó Hàn đem một cốc nước tới cho cô, cô hơi nhướng mày, "Bộ dáng ăn này của em khiến tôi nhớ đến một vị ngày xưa."
Giang Yêu Yêu nhận lấy nước của anh, nhấp một ngụm, chớp chớp mắt hỏi anh: "Có phải Tây Thi không?"
Phó Hàn im lặng. vài giây rồi đáp: "Là Tôn Ngộ Không."
"....."
Giang Yêu Yêu trừng mắt nhìn anh, phồng má lên.
Phó Hàn lướt nhẹ tầm mắt qua gương mặt cô, chợt mỉm cười ngồi trở lại ghế.
Giang Yêu Yêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang giơ lên của anh, ngơ ngẩn.
Khi anh cười, trông Phó Hàn rất đẹp trai phải không? Tại sao cô không thể nhớ lần cuối cùng anh cười là khi nào.
Cô cầm thìa nhìn thẳng vào Phó Hàn, khuôn mặt anh vốn sắc bén lúc này trở nên ấm áp, cô mím khóe môi dưới, thật muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh cười.
Là mỗi ngày.
Cô niệm nó trong lòng.
Giang Yêu Yêu cúi đầu nhìn bát cháo trước mặt, âm thầm cười, nhất định là lừa được anh rồi.
Sau khi ánh mắt Phó Hàn dừng lại trên đôi môi đang nhếch lên của Giang Yêu Yêu vài giây, anh ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần giờ, nếu bây giờ không đến đó thì đã sẽ quá muộn.
"Tôi phải đi rồi." Phó Hàn từ trên ghế đứng lên, nhìn về phía Giang Yêu Yêu nói.
Giang Yêu Yêu buông chiếc muỗng trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh: "Bây giờ anh phải đi sao?"
Không phải mới tám giờ sao? Dù sao anh cô không ở nhà, cô còn có thể ở một mình với anh một lúc, nhưng anh lại đi sớm như vậy, cô mím môi muốn giữ anh lại, nhưng lại sợ lộ bí mật của mình.
Lông mày không tự chủ được rũ xuống, cô miễn cưỡng gật đầu, "Ừm vậy thôi."
Phó Hàn ngẩng đầu nhìn cô, dưới ngọn đèn chùm, trên mặt Yêu Yêu hiện rõ vẻ không vui, trong mắt lộ ra ý cười rất nhẹ, xoay người rời đi.
Khi anh đi đến chỗ huyền quan, cổ tay anh bị nắm lấy, anh quay đầu nhìn xuống, là Giang Yêu Yêu đang nhìn anh, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Anh nhướng mày chờ cô lên tiếng.
Giang Yêu Yêu mím môi dưới, tay kia nắm lấy tay anh, "Anh có thể đi tìm..." "
"Bang." Tiếng mở cửa cắt ngang lời cô đang định nói.
Giang Bùi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai người đứng ở đây, kỳ quái nói: "Hai đứa đứng ở đây làm gì?"
Giang Yêu Yêu vội vàng buông tay Phó Hàn ra, cô hếch cằm, có chút chán ghét nói: " Đưa quỷ này đi ra ngoài."
"Này, Giang Yêu Yêu, em nói chuyện thế đó sao?" Giang Bùi đi tới, dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán cô.
Giang Yêu Yêu mím môi, nhưng đôi mắt cô vẫn lén lút nhìn Phó Hàn.
Phó Hàn nhìn Giang Bùi, "Anh Bùi, em vẫn còn một ít chuyện cần làm, em đi trước đây."
"Được, trên đường cẩn thận." Giang Bùi vỗ vai anh và gật đầu.
Trước khi đi ra ngoài, Phó Hàn quay đầu lại, nhìn thấy Giang Bùi đang vuốt tóc Giang Yêu Yêu và nói điều gì đó, cô ấy cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì, vì vậy anh ấy đã nhắm mắt và đóng cửa lại.