Đột nhiên, cả người cả ghế dựa đều bị nhấc lên cao, Giang Yêu Yêu hoảng sợ đên mức túm lấy bất cứ đồ vật nào có thể túm được ở xung quanh.
Liền bắt được vạt áo sơ mi của Phó Hàn.
Phó Hàn đặt chiếc ghế bên cạnh chỗ ngồi của mình. Có ít người bên cạnh chỗ ngồi của anh, vì vậy anh đã đặt chiếc ghế vào bên cạnh.
Anh cúi đầu nhìn Giang Yêu Yêu đang mở to hai mắt, lông mi mấp máy rõ ràng, đôi môi hơi hé mở, hai tay nắm chặt lấy áo anh, nhìn có chút đáng yêu.
"Dịch sang một chút." Anh chỉ chỗ ngồi bên cạnh Giang Yêu Yêu.
Cô lúc này mới phát hiện mình đang nắm lấy áo anh, cả người thì gần như dính chặt lấy người anh, tay run một cái, buông anh ra, hướng vị trí bên cạnh ngồi xuống.
Phó Hàn nhìn thoáng qua và ngồi xuống bên cạnh Yêu Yêu, những chiếc ghế cạnh nhau, vì vậy hai người họ cũng ngồi kề nhau.
Giang Yêu Yêu muốn đưa tay đi lấy bát đũa của mình, nhưng cô còn chưa đưa tay ra, Phó Hàn đã cầm lấy giúp, đem tới trước mặt cô.
Môi Yêu Yêu cong cong thầm cười, anh trong trí nhớ của cô ngày càng giống nhau.
Anh ngồi ở bên ngoài, phần lớn cơ thể ở bên ngoài bàn, Giang Yêu Yêu liền cảm thấy chỗ ngồi rộng rãi qúa chừng so với hồi nãy.
Nghiêng đầu lại nhìn anh, trong tiệm sáng rực ánh đèn, trên mắt kính của anh phản chiếu một vầng hào quang ấm áp.
Một cảm giác thân thuộc lại ập vào trong tim.
Phó Hàn dùng đũa gắp một miếng heo sữa quay bỏ vào bát trước mặt Yêu Yêu, "Ăn đi, nếu không sẽ nguội mất."
Ánh mắt Giang Dao Dao chậm rãi dời đến bát trước mặt, nhìn thấy miếng heo sữa quay óng ánh mỡ, dưới đáy mắt tràn đầy ý cười, lập tức đút một miếng vào miệng.
Rất nhanh, hai mắt liền biến thành nụ trăng khuyết, "Ngon quá, vẫn ngon như xưa."
Tầm mắt của Phó Hàn nhẹ nhàng đảo qua trên mặt Yêu Yêu, lại gắp thêm một miếng, "Vậy ăn nhiều một chút."
GIang Yêu Yêu vừa định vùi đầu vào trong đĩa, lại mơ hồ nói: "Ừm, anh cũng ăn đi, đây đều là những món anh thích mà."
Trong mắt Phó Hàn lóe lên một tia gì đó, anh im lặng đáp: "Được."
Sau bữa cơm, Giang Yêu Yêu một mình ăn gần hết, phát hiện mình ăn nhiều hơn cả Phó Hàn.
Phó Hàn ra bên ngoài lấy xe, Yêu Yêu cầm khăn giấy lau miệng, đứng dậy đi về phía cửa.
Khi sắp đến cửa, cô liếc nhìn điện thoại và cau mày khi thấy cuộc gọi của người lạ trên đó. Chắc chắn là Cố Phóng lại quấy rối bằng một số mới.
Ngón tay cô bấm xuống để chặn số, nhưng khi tay chạm vào màn hình, ai đó đã va vào cô, tay Yêu Yêu mất đi lực nắm và điện thoại rơi xuống đất.
Người kia ngay lập tức nhặt điện thoại lên rồi nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý." Giọng nói dịu dàng lọt vào tai Giang Yêu Yêu.
Cô ngước mắt lên. Đó là một cô gái trẻ với vẻ ngoài dịu dàng và thanh tú, đang ngây người nhìn cô.
Giang Yêu Yêu nhận lấy điện thoại di động từ trong tay người cô gái, "Không sao."
Sau đó, cô đi thẳng qua người phụ nữ, bước nhanh ra khỏi cửa.
Người phụ nữ đi về hướng của Giang Yêu Yêu vừa rời đi, đứng ở cửa tiệm nhìn ra ngoài.
Giang Yêu Yêu bước nhanh về phía một chiếc ô tô màu đen đậu bên ngoài tiệm.
Một người đàn ông trẻ tuổi xuống xe. Anh ta có dáng vẻ thâm trầm, hai người đứng ở phía trước xe, khoảng cách rất gần. Cho dù là một bên sườn mặt, cô cũng có thể nhìn thấy Giang Yêu Yêu đang mỉm cười.
Người đàn ông nói gì đó rồi mở cửa xe cho Giang Yêu Yêu.
"Tô Lôi, mau tới đây, đồ ăn đã dọn lên."
Một cô gái vỗ vỗ bả vai Tô Lôi.
Tô Lôi nghe thấy lời này liền thu hồi tầm mắt, quay đầu cười với bạn mình, nói: "Đến ngay đây, để tôi đi vệ sinh đã."
Nói xong, cô xoay người đi vào phòng tắm, đi vào đóng cửa lại. Nhấc điện thoại lên, bấm số và đổ chuông hai mươi giây sau thì cuộc gọi được kết nối.
"Anh nghe, Tô Lôi, gần đây anh bận việc công ty, vài ngày nữa mới có thể gặp lại." Giọng nói có chút không kiên nhẫn của Cố Phóng từ loa truyền đến.
Tô Lôi cau mày, nhẹ nhàng nói: "A Phóng, em không có muốn anh đến đây. Anh đừng nói như vậy, nó như thể nói em ngang ngược cưỡng ép anh đến đây."
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại mang theo chút ủy khuất kia, lập tức khiến giọng nói của Cố Phóng dịu đi, "Anh biết em vẫn luôn ân cần, am hiểu lòng người. Đợi lát nữa anh sẽ chuyển một ít tiền đến WeChat của em, em thích mua gì cũng được, anh hiện tại còn bận ở chỗ này, lát nữa rảnh anh sẽ gọi lại."
Đang định cúp máy, Tô Lôi ngắt lời anh, "A Phóng, hôm nay em nhìn thấy bạn gái của anh."
"Em không nói gì với cô ấy chứ?" Giọng nói của Cố Phóng đột nhiên trở nên cảnh giác, cao lên.
Tô Lôi cắn môi dưới và càng thêm ủy khuất, nói: "Em có thể nói gì cơ chứ? Chúng ta chỉ là bạn bè, A Phóng, em đã nói em không thể làm tình nhân mà."
Đầu dây bên kia im lặng, cô dừng lại chút rồi nói:
"Cô ấy cùng với một người đàn ông điển trai đi cùng nhau, anh ta đeo kính, thần thái rất lạnh lùng, hai người nhìn qua rất thân mật. Em không có ý gì, chỉ là muốn nhắc nhở anh."
Giọng nói của Cố Phóng ở đầu dây bên kia lập tức cao hơn khi nghe thấy vậy, "Cư nhiên lại đi với Phó Hàn?! Sao cô ấy có thể làm điều này với anh?! Không, anh nhất định phải nói rõ ràng."
Một giọng nói bực tức truyền đến, Tô Lôi nhìn móng tay của mình và nhẹ nhàng an ủi: "Có một người đàn ông tốt như anh, anh Cố Phóng, nếu là em, em không biết mình sẽ hạnh phúc đến mức nào."
Dừng một chút, cô chuyển chủ đề, "A Phóng, sau khi Yêu Yêu hồi phục cô ấy vẫn chưa nói với anh tại sao cô ấy lại xảy ra tai nạn sao?"
Cố Phóng tức giận, có chút nóng nảy, hắn đáp: "Không có, Yêu Yêu chỉ nói là bởi vì mình xem điện thoại chăm chú nên không chú ý xe. Nếu không có chuyện này, hai người bọn anh đã sớm đăng ký kết hôn, hiện tại cũng sẽ không như vậy..." Hắn trầm giọng nói.
Sau khi nghe, Tô Lôi sửng sốt một chút, lại nói: "Chưa nói xem cái gì ở trong điện thoại sao?"
"Không có, tại sao hôm nay em cứ hỏi về việc điện thoại của Yêu Yêu vậy? Nó đã bị ném từ lâu rồi."
Giọng nói của Cố Phóng càng mất kiên nhẫn, ánh mắt Tô Lôi khẽ lóe lên, cô lập tức trả lời: "A Phóng, vậy anh làm việc đi, lúc nào rảnh thì đến chỗ em, con gái với nhau nên hiểu, có lẽ em có thể cho anh một số ý tưởng để giúp chuyện của anh nhanh chóng được giải quyết."
Giọng nói của người ở đầu bên kia do dự một lúc rồi trả lời: "Được, anh sẽ đến tìm em vào ngày mai."
Cúp điện thoại, ngay sau đó điện thoại rung lên. Tô Lôi mở WeChat và nhấp vào hình đại diện của Cố Phóng liền thấy thông tin chuyển khoản, ngón tay lập tức click mở.
Là nhân dân tệ, Tô Lôi thất vọng cong ngón tay. Rõ ràng nó ngày càng ít đi.
Dành nhiều thời gian cho anh ta như vậy không phải để anh ta cho mình bằng số tiền ít ỏi này.
Ngón tay trên màn hình, mở album ảnh ra thì thấy một bức ảnh. Một người đàn ông từ phía sau ôm lấy người phụ nữ đàn mặc váy cưới, ánh mắt trìu mến nhìn người phụ nữ.
Tô Lôi tắt màn hình.
Quả nhiên, cái này Giang Yêu Yêu căn bản không có khôi phục trí nhớ, cũng là chuyện tốt, trước khi Giang Yêu Yêu khôi phục, nhất định cô ta phải có được thứ mình muốn.
Hoặc, tốt hơn là, đừng khôi phục.
——
Chín giờ tối, Phó Hàn đỗ xe, xuống xe, tiễn Giang Yêu Yêu đến cửa nhà họ Giang.
Phó Hàn liếc mắt nhìn người bên cạnh, trầm giọng nói: "Vào đi."
Giang Yêu Yêu nhéo nhéo cái túi, lại nhìn Phó Hàn, "Ngày mai anh... "
Phó Hàn nhướng mày, "Ngày mai anh sẽ trực ca đêm."
Giang Yêu Yêu nuốt xuống ý nghĩ kia, nhướng mày cúi đầu, chuẩn bị đi về phía cổng.
Khi cô định bấm chuông cửa, cô đột ngột quay lại.
Khi ckk quay lại, Yêu Yêu tình cờ bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.
Phó Hàn hơi giật mình, anh không có lên xe, mà là đứng ở nơi đó yên lặng nhìn cô.
Yêu Yêu cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, không khỏi gọi anh một tiếng, "Phó Hàn."
Phó Hàn nhìn sắc mặt của cô, đáp: "Làm sao vậy?"