Đêm đen đến đáng sợ, thời tiết lại oi bức đến mức làm người ta có chút không thở nổi, không có một chút cảm giác mát mẻ, đột nhiên, phía đường chân trời, sấm sét ầm ầm, từng đạo ánh sáng chói mắt chiếu dài trên đất, cùng với đó là âm thanh vang ầm ầm của chớp, gió bão thổi mạnh lá cây va vào nhau, hết cơn gió này lại đến cơn gió khác theo sát nhau, bão táp tựa như diều đứt dây lao thẳng xuống đất, thực mãnh liệt, thực điên cuồng, khiến ban đêm càng trở nên dữ tợn, làm người hoảng sợ.
Ở phía nam Xa Xích quốc, trong một rừng cây phong, dưới gốc cây đại thụ lớn phải cần đến hai người mới ôm hết, có một nữ tử tuyệt sắc mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm rách rưới, chậm rãi bị bão táp đánh tỉnh, ngón tay chậm rãi cử động, mắt đẹp chậm rãi mở, vừa mở mắt lại phải nhắm mắt lại vì nước mưa quá lớn, để mặc mưa bão tàn sát bừa bãi.
Lam Tử Duyệt giật giật thân mình đau nhức, toàn thân giống như bị xe nghiền qua, đặc biệt là eo, đau nhức dữ dội, trong lòng một mảnh mờ mịt, sao lại thế này? Cô chẳng qua là quá mệt mỏi, tan tầm sau khi trở về, tắm xong liền mê man ngủ thiếp đi, hiện tại là ở trong mộng sao? Nhưng sao lại không giống trong mộng, mưa to cọ rửa ở trên mặt đem đến cảm giác đau rát, toàn bộ thân thể đều ngâm ở trong nước, thật là khó chịu, Lam Tử Duyệt thử nỗ lực mở hai mắt, chính là mưa quá lớn, làm hai mắt mơ hồ không nhìn rõ.
Đột nhiên, một cỗ ký ức xa lạ không thuộc về chính dũng mãnh xông vào trong đầu, từng màn tựa như phóng điện ảnh, trong lòng Lam Tử Duyệt kinh hãi, nỗ lực lên tinh thần, dùng tay che đôi mắt, nhìn hoàn cảnh chung quanh.
Trong lòng mắng thầm, shit, con mẹ nó, đây là địa phương quỷ quái gì, thân thể đau nhức làm Lam Tử Duyệt biết chính mình không phải đang nằm mơ, tất cả trong đầu nói cho cô biết, hiện tại cô ở một địa phương xa lạ, Xa Xích quốc, một quốc gia không tồn tại trong lịch sử, thân thể này cùng tên với cô Lam Tử Duyệt, là nữ nhi thừa tướng Xa Xích quốc, Lam Tử Duyệt là đích nữ duy nhất, bên trên còn có mộtngười ca ca, ba muội muội, mẫu thân đã qua đời, ở phủ Thừa tướng, người duy nhất yêu thương nàng cũng chỉ có ca ca Lam Tử Thiên, nhìn hỉ bào đỏ thẫm trên người rách rưới, cô Lam Tử Duyệt xuyên qua, trên người nữ tử cổ đại bị vứt dưới mưa bão không chịu nổi, mà hôm nay vừa vặn là ngày nàng đại hôn, ở ngày đại hôn, nàng ta cư nhiên bị người ném vào núi sâu rừng già này, đây là bị vứt xác trong rừng sao? Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Lam Tử Duyệt lâm vào trầm tư.
Một đợt sấm sét, làm Lam Tử Duyệt thanh tỉnh rất nhiều, Lam Tử Duyệt dùng tay chống thân thể, để chính mình dựa vào trên cây, nhìn sấm chớp đan xen, mưa to tàn sát bừa bãi trong đêm, Lam Tử Duyệt ôm chặt hai tay, trong lòng có chút sợ hãi, toàn thân lạnh đến phát run, nghĩ chính mình sống hơn hai mươi năm, làm sao lại gặp phải đêm đầu tiên đáng sợ ở đây? Con mẹ nó thật là trúng giải thưởng lớn, cư nhiên bị xuyên qua.
Vì làm chính mình không sợ hãi như vậy, Lam Tử Duyệt cẩn thận hồi tưởng thời đại này vui mừng biết tất cả, nguyên lai đây là Xa Xích Quốc đại lục Huyền Vũ, dùng võ vi tôn, lấy đan dược làm thánh, lấy ngự thú sư làm cao, ai ngự khí cao, chính là bá chủ thời đại này, ai luyện chế đan dược giỏi, ai chính là chúa tể cường giả.
Mà ngự khí chia làm linh cấp, võ cấp, huyền cấp, kim cấp, tôn cấp, thánh cấp, thiên cấp, thiên cấp là cảnh giới ngự khí cao nhất, cũng là lực sát thương mãnh liệt nhất ngự khí, ngự thú sư lấy điều khiển cổ thần thú làm chủ, cổ thần thú chia làm thiên cấp, địa cấp, huyền cấp, hoàng cấp, kim cấp, Thần cấp, ngự thánh cấp.
Mà luyện đan sư cùng ngự khí sư, ngự thú sư, ba thứ trên con người, là không thể cùng tồn tại, trừ phi là thể chất nghịch thiên, cả ba cùng tồn tại.
Mà thiên hạ cũng chỉ có một hai người như vậy là có hai thứ cùng tồn tại, mà Lam Tử Duyệt lại không biết tên.
Mưa quá lớn, thân thể Lam Tử Duyệt quá suy yếu, bất tri bất giác hôn mê bất tỉnh…….