Còn Lam Tử Duyệt bên này, bữa sáng cũng sắp chuẩn bị xong, chỉ là tiết trời hôm nay không tốt lắm,lúc nắng lúc âm u.
“Oa! Mẫu thân, người nhìn kìa, mây đen trên trời chạy nhanh thật a! giống như đánh nhau vậy, lúc âm u lúc lại nắng, có phải hôm nay sẽ mưa không? Kiến con trên đất cũng vội vàng chuyển nhà này!” Lam Dịch Dịch ngẩng đầu nhìn trời, có chút buồn bực nói, mưa sẽ trì hoãn hành trình, lần này trì hoãn, nó lại phải đợi thêm một ngày mới đến được Xích Kinh.
Lam Tử Duyệt cũng ngẩng đầu lên nhìn, đúng thật, khi nãy lúc nắng lúc âm u, giờ đây mây đen cả bầu trời, hơn nữa còn chạy rất nhanh.
“Thiên thượng câu câu vân, địa thượng vũ lâm lâm, mã nghị lỗi oa yêu hạ vũ, không tốt, Dịch Nhi, sắp mưa to rồi, giờ đã là mai cuối tháng, trận mưa này nói mưa liền mưa, Dịch Nhi, phụ Cữu cữu đem những bàn ghế này dọn lên xe ngựa nào, sắp mưa to rồi.” Lam Tử Duyệt nhanh chóng căn dặn, cũng đẩy nhanh tốc độ nấu cơm.
“Yên tâm đi! Dịch Nhi, huynh lập tức đem bàn ghế dọn vào trong xe ngựa.” Lam Tử Thiên nhíu mày nhìn trời, đúng là sắp mưa rồi.
“Vâng, ca huynh nhanh lên nhé.” Lam Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn xe ngựa của Niên Bình Sùng, liếc nhìn Niên Bình Sùng ngồi phía ngoài thùng xe, quá ư nhàn nhã thong dong, liền hét về phía hắn: “Này! Sâu bám đuôi chết tiệt, ngươi còn muốn ăn cơm không hả?”
“Ăn, sao lại không ăn, thiên bổ vạn bổ, không bằng phạn ( cơm) bổ,đương nhiên là phải ăn rồi, còn không phải đang đợi ngươi làm sao?” Niên Bình Sùng linh linh tang tang trả lời, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ cẩu vĩ ba.
“Muốn ăn thì qua đây dọn bàn ghế, bưng cơm, không thấy mưa đến nơi rồi sao?”
“Biết rồi, biết rồi, đến dọn ngay, Huyền lão gia sao còn chưa ra đây?” Niên Bình Sùng vừa đi vừa hỏi, Huyền lão gia trước giờ đều dậy rất sớm, hôm nay cũng sắp ăn sáng rồi, sao còn chưa ra?
“Yên tâm đi! Lúc ăn cơm sẽ xuất hiện thôi, ngươi đi nhanh một chút, đừng mè nheo nữa, sắp mưa to rồi.” Lam Tử Duyệt chẳng sợ gì, chỉ e ngại mùa mưa ở đây, hễ mưa, nơi nào cũng lầy lội, ngay cả cửa nàng cũng chẳng muốn bước ra.
“Được, được, Niên Phúc này! Ngươi cũng nhanh nhanh phụ một tay đi.” Niên Bình Sùng cũng hét về phía Niên Phúc.
“Đến đây ngay, thiếu chủ.” Niên Phúc chạy chậm đến, hắn không phải là vừa nhặt củi xong nghỉ ngơi một tí sao? Sao chưa gì lại phải làm tiếp rồi.
Bắc Sơn cũng chẳng nhàn rỗi, bắt đầu dọn mâm cơm của Lam Tử Duyệt vào trong xe ngựa.
Long Thiên Ngâm buồn bực đứng bên cạnh xe ngựa nhìn bọn Lam Tử Duyệt bận bận rộn rộn, đại ca hạ lệnh không cho hắn qua phụ giúp Lam Tử Duyệt, nguyên nhân là, đại ca phát hiện gần đây có người theo dõi bọn họ, sợ gây nguy hiểm cho mẫu tử ba người, dọc đường hắn đều cảnh giác, làm gì có người nào theo dõi chứ? Hại hắn không được ăn món ngon nữa.
“Thành chủ, nhị công tử, bữa sáng đã làm xong, có thể dùng rồi.” Thịnh Đông bưng thức ăn đến, hắn cũng chỉ là một người thô lỗ, làm không ra mấy món ngon, từng thử qua mấy lần những món của Lam Mân Côi, hắn mới biết món mình khó ăn cỡ nào, nhưng chẳng còn cách nào khác! Xuất môn tại ngoại, chỉ có thể nhẫn nhịn qua ngày thôi.
“Ừm! Bưng vào trong xe ngựa đi! Sắp mưa rồi.” Long Thiên Ngâm lười nhác trả lời.
“Vâng, nhị công tử.”
Long Thiên Tuyệt không nói gì, đứng lên bước vào bên trong xe ngựa.
Long Thiên Ngâm cũng chẳng tình nguyện mà bước theo.
“Long thúc thúc, đợi một chút.” Long Thiên Tuyệt vừa muốn bước vào trong xe ngựa, liền nghe thấy giọng Lam Dịch Dịch hét về phía hắn.
Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm cũng kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy Lam Dịch Dịch tay bưng mâm cơm, chạy về phía bọn họ.
“Ơ, Dịch Nhi, chậm chút, cẩn thận ngã giờ.”Long Thiên Ngâm lo lắng nói.
“Không sao, Long thúc thúc, Lam Dịch Dịch chính là thần đồng, nếu ngay cả đi bộ cũng có thể ngã, vậy thì thể diện Lam Dịch Dịch còn đâu nữa.” Lam Dịch Dịch vừa chạy vừa nói, gương mặt đáng yêu tràn đầy tự tin.
Lam Dịch Dịch chạy đến trước mặt Long Thiên Tuyệt, gương mặt đáng yêu ngẩng lên nhìn Long Thiên Tuyệt nói: “ Long thúc thúc, mẫu thân người nói, để Dịch Nhi qua đây tạ ơn Long thúc thúc đã có ơn cứu mạng, mẫu thân nói Long thúc thúc thích ăn món thanh đạm, vì thế mẫu thân người đặc biệc chuẩn bị cho thúc thúc món cá hấp, và trứng cuộn, và món tôm hương cay, mùi vị rất tuyệt! Long thúc thúc nhất định phải thưởng thức đó!” Sau khi được Long Thiên Tuyệt cứu mạng,thái độ của Lam Dịch Dịch đối với Long Thiên Tuyệt đã có chuyển biến, cùng hắn thân cận không ít, mặc kệ người đó là ai,có quan hệ gì với nó, nó thật tâm muốn cảm tạ.
Sau khi nghe Lam Dịch Dịch nói, trong lòng Long Thiên Tuyệt rất cảm động, không ngờ việc nhỏ nhặt như hắn thích món thanh đạm nàng cũng lưu ý, ngẩng đầu nhìn về hướng của Lam Tử Duyệt, nhưng chẳng thấy bóng dáng giai nhân, hắn hơi thất vọng,Long Thiên Tuyệt nhận lấy thức ăn từ tay Lam Dịch Dịch đưa cho Long Thiên Ngâm, khom người xuống đối diện với Lam Dịch Dịch.
“Dịch Nhi, không cần cảm tạ, đối với thúc thúc, chỉ cần mẫu tử ba người sống thật tốt là được.” Long Thiên Tuyệt vừa nói vừa xoa nhẹ đầu Lam Dịch Dịch, trong lòng dâng trào ấm áp, đây là cảm giác giữa phụ tử với nhau sao? Thật ấm lòng, mũi có chút cay, đây có lẽ là tình phụ tử rồi! Lúc hắn còn nhỏ phụ thân cũng từng ôm huynh đệ họ, cũng hạnh phúc thế này.
“Haha! Long thúc thúc, mẫu thân từng nói, đích thủy tri ân, đương dung tuyền tương báo, vẫn nên nói một tiếng đa tạ, vậy Long thúc thúc mọi người cũng nhanh chóng dùng bữa sáng đi! Sắp mưa rồi, Dịch Nhi cũng phải trở về dùng bữa thôi.” Lam Dịch Dịch, không đợi Long Thiên Tuyệt trả lời, liền xoay người chạy về xe ngựa của mình.
Long Thiên Tuyệt nhìn thân ảnh của Lam Dịch Dịch, chầm chậm đứng lên, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một việc, nếu như có thể chung sống với nhau, vậy tốt biết bao.
Long Thiên Ngâm nhìn ánh mắt mong chờ của đại ca, trong lòng đau xót, nếu như Phệ Hồn không ẩn giấu trong thân thể đại ca, nếu như người trong thiên hạ đều không nhớ đến Phệ Hồn kiếm trong thân thể huynh, nếu như người trong thiên hạ đều không nhớ đến Ma Huyễn thành, đại ca chắc chắn đã sớm nhận mẫu tử ba người rồi đi! Phụ thân mẫu thân cho dù có cho huynh ấy tình yêu lớn cỡ nào, cũng không bằng mẫu tử ba người trước mặt.
“Đại ca, vào trong thôi! Mưa rồi, tay nghề mẫu thân Dịch Nhi tốt thật! Đợi lát nguội rồi thì đáng tiếc.”
Nhìn thấy ánh mắt của đại ca mình vẫn nhìn về phía bọn Lam Tử Duyệt, Long Thiên Ngâm lên tiếng nhắc nhở.
Long Thiên Tuyệt mới yên lặng xoay người, lên xe ngựa.
Một trận mưa tầm tã rơi xuống, ai về xe ngựa nấy.
Và một màn vừa rồi,Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng đều chứng kiến tường tận, Mộc Thành Phong thậm chí đã sớm nhận định suy nghĩ của mình, Long Thiên Tuyệt này nhất định là phụ thân của Lam Dịch Dịch, chỉ là Lam Tử Duyệt thái độ bình đạm như nước, khiến hắn thêm phần hoài nghi, nhưng gương mặt họ lại giống nhau thế này càng khiến hắn không thể không nghi ngờ.
Mộc Thành Phượng cắn chặt răng, tiện nhân này, nam nhân, ngay cả hài tử cũng lợi dụng, từng gặp những người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp người nào không biết xấu hổ đến vậy.
“Ắt xì …. ắt xì!” Lam Tử Duyệt đang ăn cơm nhịn không được hắt xì mấy lần, “Đang mưa thế này, tên nào mắng ta?” Lam Tử Duyệt không vui lên tiếng.
“Haha!” Lam Tử Thiên bật cười, liền nói: “Duyệt Nhi, hắt xì mà cũng bị người mắng sao?”
“Tử Thiên, vậy là huynh không biết rồi, mẫu thân Dịch Nhi từng nói, hắt xì này, nghĩa là một nhớ hai mắng.” Niên Bình Sùng xen lời, những thứ thú vị này cũng chỉ có nam nhân bà mới có thể nghĩ ra.
“Haha! Đây là lần đầu tiên lão đầu ta nghe thấy,hóa ra hắt xì cũng có thật có thi vị như vậy, này, tiểu nha đầu, ngươi nghe ở đâu đấy? Đúng là thú vị, vậy hắt xì lần ba thì thế nào?” Huyền Cơ Tử vừa ăn vừa nói.
“Không biết, làm gì mà nói nhiều như vậy, ăn nhanh đi!” Lam Tử Duyệt lười quan tâm họ, những chuyện này sao nói rõ được, giống như hiếu kỳ thì chuyện gì cũng hiếu kỳ, nàng không thể nào nói với bọn họ, đây là câu cửa miệng của thế kỷ .
“A! Xem tiểu nha đầu ngươi kìa, ngay cả điều này cũng không muốn nói, hơ hơ! Không nói thì không nói, trời lớn đất lớn, ăn cơm lớn nhất.” Huyền Cơ Tử cũng chẳng tức giận, ở chung lâu ngày, lão biết nha đầu này khẩu xà tâm phật, hơn nữa còn rất tỉ mỉ, mỗi bữa cơm đều có món lão thích, điều này khiến lão rất là vui mừng.
Sau bữa cơm, mưa vẫn còn, Lam Tử Duyệt biết trước đường khó đi, nên không có ý định khởi hành, Lam Tử Duyệt pha một ấm trà, mọi người nhàn rỗi trò chuyện trong xe ngựa.
Lam Tử Duyệt lúc này mới có thời gian hỏi Dịch Nhi chuyện xảy ra tối hôm đó, giờ này trời đang mưa, thích hợp bàn chuyện này, cũng không sợ người khác nghe được.
“Ca, huynh có thể kể lại chuyện Dịch Nhi bị bắt tối hôm đó không? Duyệt Nhi luôn cảm thấy tên hắc y quỷ diện nhân đó có âm mưu, đêm qua muội ngủ không được, liền đi dạo vài vòng, không ngờ lại gặp được tên hắc y quỷ diện nam nhân đó, nhưng không giống người lần trước ở Hưu Linh Cốc, điều này muội có thể khẳng định, hơn nữa, hắc y mông diện nhân đêm qua một lòng đẩy muội vào chỗ chết, mục đích của họ có lẽ là vì Hưu Linh Kim Đỉnh.” Lam Tử Duyệt suy đi nghĩ lại, chỉ có lý do này mới khiến họ trừ khử nàng.
“Duyệt Nhi, đêm đó mọi người đều ngủ rất sâu, ngay cả khi bọn muội rời đi, mọi người cũng không biết, lúc Dịch Nhi bị bắt cóc, là Mộc Thành Phong gọi mọi người dậy, đến lúc bọn huynh xuống xe ngựa chỉ thấy một tên hắc y mông diện nhân kéo theo Dịch Nhi nhanh chóng biến mất trong đêm tối, tốc độ rất nhanh, huynh và thiếu chủ Bình Dương và vị Long công tử kia liền đuổi theo, Mộc Thành Phong cũng chạy theo, nhưng chạy chưa được một lúc, liền bị một ngự lực cường đại thổi bay mọi người về. Sau đó bọn huynh lần theo vết tích của hai nữ tử bị chấn khí để lại mà tìm được bọn muội, thực chất cũng chẳng có gì khác thường, nhưng huynh có thể khẳng định một điều, đêm đó mọi người bị hạ nhẹ mê dược.” Lam Tử Thiên nghĩ lại, đêm đó hắn quả thật ngủ rất sâu.
“Ừm! Nam nhân bà, Tử Thiên nói không sai, ta cũng không phát giác điều gì, ngủ rất say, theo lý mà nói, chúng ta là những người tu luyện ngự lực, chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ cỏ lay động, liền có thể phát hiện sự dị thường xung quanh, đêm đó xuất hiện một tên hắc y quỷ diện nhân, tu vị cực cao, giả sử hắn sử dụng linh lực, nội trong một dặm chúng ta chúng ta đều cảm nhận được, nhưng kỳ lạ là đêm đó không cảm giác được gì, có hai khả năng, khả năng thứ nhất như Tử Thiên nói chúng ta bị hạ dược, khả năng thứ hai là tu vị của hắc y mông diện nhân đó quá cao, cao đến nổi chúng ta đều ai phát hiện được sự tồn tại của hắn.” Niên Bình Sùng đối với sự việc đêm cũng canh cánh trong lòng, nếu không phải Mộc Thành Phong gọi họ dậy, cũng không biết sẽ xảy ra xảy chuyện gì?
“Mẫu thân, Dịch Nhi cũng là vừa mở mắt là thấy hắc y quỷ diện nhân đó, còn chưa kịp hét lên liền bị nhét một viên thuốc vào miệng,liền lôi Dịch Nhi chạy vào trong rừng, hài nhi còn không kịp nhìn rõ bộ dáng của hắn.” Lam Dịch Dịch phớt lờ từ sợ hãi, nếu để mọi người biết lúc đó nó sợ hãi thế nào, vậy mặt mũi sẽ mất hết mất!
Lam Thành Thành nhìn Lam Dịch Dịch, chỉ cảm thấy đêm đó nó quá so sót, Dịch Nhi khi đó nhất định rất sợ đi! Đêm đó cũng tại nó, không bố trí trận pháp xung quanh, nếu như mẫu thân không phải luyện đan sư, Dịch Nhi còn không xong sao?
“Nếu nói như vậy, hắc y quỷ diện nhân đó đã sớm lên kế hoạch, nhưng sao hắn lại biết chúng ta sẽ đến Hưu Linh Cốc, còn biết bắt cóc Dịch Nhi uy hiếp chúng ta? Sao hắn lại có thể chắc chắn chúng ta sẽ đi lấy Hưu Linh Kim Đỉnh?” Lam Tử Duyệt sờ cằm, vẻ mặt trầm tư, kẻ thù dường như nắm rõ mọi bước đi hành động của bọn họ, đây chính là điều khiến nàng lo nhất.
“Nam nhân bà,theo như ngươi nói, có phải trong mấy xe ngựa này có nội gián? Nếu không sao lại hiểu rõ đường đi nước bước của chúng ta?” Điều mà Niên Bình Sùng nói,cũng là điều mọi người đang lo.
“Này! Nam nhân bà, theo bổn thiếu chủ thấy, hai huynh đệ họ Long khả nghi nhất, nếu không sao lần nào ngươi gặp chuyện tên đó cũng có mặt?” Thành kiến của Niên Bình Sùng đối với Long Thiên Tuyệt rất lớn, liền trực tiếp nghi ngờ họ.
“Sẽ không …”
“Sẽ không….”
“Sẽ không….” Lam Tử Duyệt, Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch đồng thanh lên tiếng phản bác ý kiến của Niên Bình Sùng.
Người người kinh ngạc! Sửng sốt nhìn mẫu tử Lam Tử Duyệt.
“Này! Ta nói …. Ta nói ba người này có phải quá ăn ý không? Đồng thanh phản bác không phải, dựa vào đâu nói hắn không đúng?” Trông thấy biểu hiện của mẫu tử Lam Tử Duyệt, trong lòng Niên Bình Sùng không dễ chịu.
“Ai da! Niên thúc thúc, lúc Long thúc thúc cứu Dịch Nhi, Dịch Nhi cảm giác được thúc ấy rất lo lắng cho Dịch Nhi, lúc cứu được Dịch Nhi ôm vào trong lòng, Dịch Nhi cảm nhận sâu sắc tâm trạng mất rồi tìm lại, một người vì Dịch Nhi mà khẩn trương đến vậy thì làm sao là kẻ xấu được?” Lam Dịch Dịch tích cực biện minh giúp Long Thiên Tuyệt, nó thật tâm hy vọng Long thúc thúc không phải người xấu, vì nó có cảm giác đặc biệt thân thuộc với Long thúc thúc.
Lam Tử Duyệt và Lam Thành Thành cũng bất giác gật đầu, rất đồng ý với Lam Dịch Dịch, hai người cũng cho rằng Long Thiên Tuyệt không phải là người xấu.
“Ôi! Xem mẫu tử ba người kìa, suy nghĩ cũng giống nhau, hơn nữa còn ăn ý như vậy, các người quen nhau bao lâu nào? Tục ngữ có một câu rất hay, tri nhân tri diện bất tri tâm, các người sao biết được hắn là người tốt?” Niên Bình Sùng không vui nói, tên họ Long này, quen biết mẫu tử họ mấy ngày đâu, lại có sự tin tưởng như vậy, đáng thương cho Niên Bình Sùng hắn, cùng mẫu tử họ cũng một thời gian rồi, cũng chẳng giành được tâm của họ, chỉ là bọn họ không phân lẫn nhau mà thôi.
“Cảm giác! Sâu bám đuôi, cảm giác của ta trước giờ đều rất tốt, Long công tử đó không có ý xấu với chúng ta, ai da! Được rồi, tóm lại nội gián nhất định không phải bọn họ, mọi người mấy hôm nay chú ý chút, chỉ cần có hoài nghi, thì ai cũng là kẻ khả nghi, chúng ta nhất định phải cẩn thận hơn.” Lam Tử Duyệt không thể nói rõ cảm giác đối với Long Thiên Tuyệt là gì, tóm lại nàng luôn cảm thấy hắn chẳng phải người xấu gì.
“Còn nữa, nếu phân tích như vậy, ta thế lại cảm thấy Mộc Thành Phong khả nghi nhất, mọi người trúng mê dược, sao hắn lại là người đầu tiên dậy, ta nhớ xe của hắn cách chúng ta khá xa, còn nữa, ta hỏi qua Bạch Tuyết, lúc đó nó ngủ đến mê mê hồ hồ, căn bản không cảm giác được có sự xâm nhập của ngự lực bên ngoài, điều này chứng minh kẻ này rất hiểu rõ mọi hành động mẫu tử ta, muốn được như vậy, chắc chắn phải là người bên cạnh mới có thể hiểu rõ đến thế.” Lam Tử Duyệt suy đi nghĩ lại, vẫn là cảm thấy Mộc Thành Phong khả nghi nhất.
“Ta nói này, nam nhân bà, ngươi dùng não tí được không? Nếu thật sự là Mộc Thành Phong làm, hắn sao trong lúc Dịch Nhi bị bắt cóc đánh thức mọi người dậy? Nếu như hắn thật sự muốn Dịch Nhi xảy ra chuyện, trực tiếp giả vờ như không có chuyện gì không phải càng tốt sao, sao lại gọi hết mọi người dậy đuổi theo hắc y quỷ diện nhân đó? Theo như bổn thiếu chủ thấy, có lẽ không phải hắn.” Niên Bình Sùng lắc lắc đầu, không đồng ý với Lam Tử Duyệt.
“Mẫu thân, hà tất hao tổn tinh thần, nếu như họ là vì Hưu Linh Kim Đỉnh mà đến, vậy thì, họ ắt sẽ không chịu để yên, nhất định sẽ lại đến giành Hưu Linh Kim Đỉnh, lần sau chúng ta chú ý một chút, để họ có đến mà không có về.” Lam Thành Thành trầm mặc nói, nhìn mẫu thân vì việc này mà hao tổn tinh thần, trong lòng nó rất xót, những năm này, mẫu thân ngày nào cũng rất vui vẻ, luôn luôn tươi cười, đặc biệt là trước mặt huynh đệ nó, chưa bao giờ hiện ra vẻ mặt ưu phiền, xem ra, sự việc lần này nó phải đích thân đi điều tra, tránh cho mẫu thân lại phiền lòng.
“Hê hê! Vẫn là hài tử bảo bối của ta nói đúng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần vì chuyện này mà hao tổn tinh thần.” Lam Tử Duyệt cũng quyết định không nghĩ nữa, sẽ có một ngày mọi chuyện sáng tỏ.
“Tiểu nha đầu, nếu ngươi đã nói chuyện này rồi, chi bằng nghe thử suy nghĩ của ta.” Huyền Cơ Tử nãy giờ im lặng, lão cũng sớm nghĩ đến chuyện Hưu Linh Cốc, chuyện của hắc y mông diện nhân đó.
“Huyền lão gia, lão có suy nghĩ gì, nói nghe xem nào.” Huyền Cơ Tử vừa nói, trong lòng Lam Tử Duyệt lại thắp lên hy vọng, trên giang hồ hiếm người nào mang theo mặt nạ mà xuất hiện, Huyền Cơ Tử tung hoành giang hồ đã lâu, rất có khả năng sẽ biết.
“Tiểu nha đầu, lão đầu ta chỉ là nghi ngờ, chưa dám khẳng định, lão đầu ta đối với thân ảnh của hắc y quỷ diện nhân đó rất quen thuộc, chỉ là giọng nói không giống, cho nên ta không dám khẳng định.” Huyền Cơ Tử cũng không biết có phải là người lão đang nghĩ đến không? Nếu như đúng, vậy thì, vận mệnh bánh răng đã đến lúc chuyển động rồi