“Đúng vậy? Lam Mân Côi làm người chúng ta nhưng có nghe thấy, không úy kỵ quyền thế, chữa bệnh cho kẻ nghèo khó lương thiện. Không lấy một đồng tiền.” Người biết Lam Tử Duyệt cũng không lo lắng Lam Tử Duyệt đang ở trước mắt, nói ra hiểu biết sự tình của mình.
“Đúng vậy? Công chúa Mộc Thành này thực sự là buồn cười?”
“Ừ!” Mọi người đều ôm thái độ xem kịch vui nhìn Mộc Thành Phượng cùng mẹ con ba người Lam Tử Duyệt, đương nhiên, trong lòng vẫn bất bình thay cho ba mẹ con Lam Tử Duyệt.
“Chuyện này…” Trong lòng Mộc Thành Phượng hỗn loạn, sự tình làm sao sẽ biến thành như vậy chứ? Làm sao bây giờ? Mời không được Lam Mân Côi đi chữa bệnh cho ca ca, đêm nay ca ca nhất định phải chịu tội, căn bản ca ca không chờ được đến cuộc tranh tài luyện đan.
“Lam Mân Côi, là muội muội vô lễ, đắc tội rồi tiểu công tử, vậy thì xin bồi thường đùi gà cho tiểu công tử cùng phí tổn thất tinh thần.” Một giọng nói ôn nhu truyền đến, ba mẹ con Lam Tử Duyệt ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra giọng nói.
Một nam tử mặc một thân trường bào màu băng lam, búi tóc đen tùy ý sau đầu, cái trán cao, mày kiếm, mắt hai mí, con ngươi lớn mà trong suốt, mũi cao, môi mỏng mà gợi cảm, mang theo nụ cười nhã nhặn đứng ở cửa, khiến mọi người chú ý, là một công tử tuấn tú, thân phận lại cao quý, thật nhiều nữ tử đã mang theo ngưỡng mộ nhìn Mộc Thành Phong rồi.
Lam Tử Duyệt đi ngao du một năm, đã thấy nhiều mỹ nam tử rồi, không có cảm giác kinh ngạc!
Lam Tử Duyệt đoán không lầm thì người này là thiếu chủ Duật Thành Mộc Thành Phong, ca ca Mộc Thành Phượng, chỉ là vì sao hắn xuất hiện tại đây?
“Ca ca, ta…”
“Câm miệng, đứng ra sau đi, còn chưa đủ mất mặt sao?” Ngữ khí Mộc Thành Phong nghiêm nghị nói ra.
Mộc Thành Phượng run rẩy co lại khi nghe Mộc Thành Phong nói, nàng lại làm hư chuyện của ca ca rồi, sau này ca ca nhất định sẽ không để cho nàng đơn độc ra khỏi thành rồi.
“Lam Mân Côi, tại hạ liền vì sai lầm của muội muội dâng một trăm lạng bạc ròng.” Thời điểm Mộc Thành Phong nhìn về phía Lam Tử Duyệt, lại là một mặt mỉm cười.
“Được, thiếu chủ Mộc Thành, công chúa Mộc Thành vô lễ mọi người đều nhìn rõ như ban ngày, hài nhi bảo bối của ta đúng là bị công chúa Mộc Thành hù dọa đến sợ.” Lam Tử Duyệt cũng không khách khí, nếu như Dịch Dịch không lấy được tiền đùi gà, bữa tối hôm nay Dịch Dịch sẽ ăn không trôi, mà chính nàng đã no rồi, đáng tiếc bảo bối của nàng vì kiếm được bạc, mà đùi gà không còn, chắc sẽ đói bụng đây? Nàng là mẫu thân tốt của bảo bối, hiện tại cũng nên ra sân.
“Ừm!”
Lời Lam Tử Duyệt vừa ra khỏi miệng, tùy tùng sau lưng Mộc Thành Phong rất hiểu chuyện, cung kính lấy ra một trăm lạng bạc ròng đưa đến trước mặt Lam Dịch Dịch, Lam Dịch Dịch nhìn một trăm lạng bạc ròng, trong mắt nhỏ xinh đẹp hiện ra tia sáng, tiền đùi gà một tháng có đủ rồi.
Lam Dịch Dịch nhanh chóng cẩn thận thu bạc, nhảy xuống ghế, chạy đến bên bàn, bắt đầu nhàn nhã ăn bữa tối, chuyện của hắn giải quyết xong, hiện tại liền đến phiên mẫu thân của hắn ra sân.
Lam Thành Thành xem xét Lam Dịch Dịch một chút, thấp giọng mà nhàn nhạt nói: “Đắc ý.”
“Hì hì! Ca ca, tương đối đắc ý, ca ca, ta đói, ăn no trước đã rồi nói.” Nói xong, Lam Dịch Dịch không để ý ánh mắt của mọi người, cúi đầu miệng mở rộng ăn mấy thứ linh tinh, nhưng mất đi đùi gà, hắn càng ăn càng chán.
Lam Tử Duyệt nhìn con mình ăn, mới đem ánh mắt nhìn về phía Mộc Thành Phong,
Hi vọng hắn cho những người bên ngoài giải tán, dù sao những người này đều là muội muội của hắn dẫn tới, không liên quan đến mẹ con các nàng.