“Thành Nhi, mẫu thân cũng đang suy nghĩ.” Lam Tử Duyệt quan sát tình hình, dùng vũ lực, không mạnh bằng người ta, dùng cơ trí, còn phải suy tính, đối với những thứ không nắm rõ, vậy thì phải tìm hiểu rõ thứ nó thích!
“Ai ở trên đó? Xuống đây cho bản thần!” Song Dực Xà tức giận gào rống, thân hình to lớn bao vây kim trì, ngẩng đầu hướng về phía Lam Tử Duyệt.
Song Dực Xà rống giận, Thiên Tú Vi và Hỷ Nhi cũng kinh ngạc xoay người lại nhìn, liếc nhìn theo phương hướng của Song Dực Xà, sao lại còn người biết được nơi này?
“Oa! Tiểu nha đầu, bị Song Dực Xà phát hiện rồi!” Huyền Cơ Tử sợ hãi kêu lên.
“Ta nghe rồi, có vậy cũng sợ! Song Dực Xà đó vừa nhìn đã biết là một cổ cổ thần thú am hiểu lý lẽ rồi, chúng ta với nó trước không kết oán, sau không kết thù, nó sẽ không làm gì chúng ta đâu, đi, xuống dưới xem thế nào.” Lam Tử Duyệt nói xong, cầm tay Lam Thành Thành lam y phất nhẹ bay xuống dưới cây đại thụ, một lớn một nhỏ, nhẹ nhàng tiếp đất với tư thế tuyệt mỹ, chính là trong màn đêm u tối, khiến người khác không thể rời mắt.
Huyền Cơ Tử do dự một hồi, mới không cam tâm tình nguyện đi theo Lam Tử Duyệt bay xuống dưới gốc cây đại thụ.
Long Thiên Tuyệt không ngờ Lam Tử Duyệt họ lại bị phát hiện,liền cảnh giác nhìn Song Dực Xà, e sợ Song Dực Xà sẽ gây bất lợi cho Lam Tử Duyệt.
Song Dực Xà kinh ngạc nhìn Lam Tử Duyệt, trước giờ chưa từng có người phàm nào nói cổ cổ thần thú bọn nó phân rõ phải trái, người phàm chỉ biết lợi dụng nó giúp họ chiến đấu, đạt được mục đích mong muốn của mình,chỉ muốn ngự khế những cổ cổ thần thú cao hơn để tăng tu vi cho chính họ,chỉ muốn tọa hưởng kỳ thành, tham lam lại dối trá.
( Tọa hưởng kỳ thành: ngồi hưởng bát vàng)
“Haha! Song Dực Xà, chào ngươi! Lần đầu gặp mặt, ta là Lam Mân Côi.” Lam Tử Duyệt dắt theo Lam Thành Thành bước đến cách Thiên Tú Vi không xa, cười hì hì chào hỏi Song Dực Xà.
“Công chúa, người nhìn tiểu hài kia, chính là tiểu hài đánh xe bạch mã đó.” Hỷ Nhi kinh ngạc nói, bọn họ sao cũng biết Hưu Linh Cốc này?
“Ừm, ta thấy rồi.” Thiên Tú Vi nhíu mày nhìn bọn Lam Tử Duyệt, tiểu hài này lần trước khiến nàng mất hết thể diện, giờ còn dám xuất hiện trước mặt nàng, thật là muốn tìm đường chết, nữ nhân đeo mặt nạ bên cạnh ắt hẳn là mẫu thân của hài tử đó rồi! Lam Mân Côi, người này nàng từng nghe qua, một năm nay, trền giang hồ tuyên truyền nhau độc y tuyệt kỹ Lam Mân Côi, không ngờ lại là bọn người này, nhưng mà đối với luyện đan sư mà nói, Hưu Linh Kim Đỉnh chính là mộng ước cả đời, còn lão đầu đứng kế bên họ là ai? Có vẻ không giống người thường.
Lam Thành Thành tuy biết bọn Thiên Tú Vi, nhưng nó cũng chưa nhìn nàng ta một lần, chỉ là liếc nhìn Song Dực Xà với ánh mắt cảnh giác, phòng trừ nó gây bất lợi cho mình và mẫu thân.
“Bản thần ta thì có gì tốt, mỗi ngày đều bị đám phàm nhân tham lam các ngươi làm phiền, ngay cả muốn an giấc cũng không được, làm sao mà tốt?”
Song Dực Xà hơi ngẩng cao đầu, nhìn kỹ Lam Tử Duyệt, nha đầu này cũng rất hiểu lễ phép, không có chuyện vừa đến là đã muốn uy hiếp muốn giết nó.
“Ha ha! Đó là vì uy danh lẫy lừng ngoài đó của Song Dực Xà ngươi, đương nhiên rất nhiều người luôn nhớ ngươi rồi.” Lam Tử Duyệt vẫn giữ nụ cười, y lam trong màn đêm phiêu diêu trong gió, bóng hình cao gầy trông mông lung mờ ảo, nàng tựa tinh linh giữa đêm tối, khiến người khác không dám khinh phạm, kỳ thật trong lòng Lam Tử Duyệt rất hoang mang, có lẽ nó chính là động vật máu lạnh, vẫn là nên cẩn thận nhiều hơn.
Huyền Cơ Tử trực tiếp núp phía sau Lam Tử Duyệt, một mực im lặng, đừng nói lão không có cốt khí, không phải ngự thú sư, đối phó với cổ cổ thần thú, chính là tốn công thôi, lão ghét cậy mạnh chiến đấu, rất mệt đó.