Diệp Vị Ương bị đưa đến một quầy rượu xa hoa trụy lạc dưới lòng đất,mấy người đàn ông nắm lấy tóc cô,kéo đến trước mặt một người phụ nữ với đôi mắt màu tím còn đang hút thuốc.
Có lẽ là ánh mắt của cô quá đỗi bình tĩnh hay cô giả bộ quá lạnh lùng,người phụ nữ hút thuốc đột nhiên lại dụi mắt nhìn cô “Chậc chậc,bộ dạng cũng không tệ! Cô không sợ tôi? Cô thử nhìn mấy người đàn ông bắt cô mà xem,bọn họ không dám đưa mắt nhìn tôi lấy một cái. A thật can đảm,tôi thích! Về sau gọi tôi là chị Ưu Việt! Nốt ruồi hoa đào trên người cô đã bị hủy, như vậy,nói đi,chiếc nhẫn kia ở đâu? Theo thông tin tôi điều tra được, cô rất có thể là người cuối cùng nhìn thấy chiếc nhẫn của Thanh Phong Tuấn trước khi mất! Nói,chiếc nhẫn đó có phải hiện tại đang ở trên người cô không?”
Người phụ nữ hút thuốc nói xong còn đến gần cô,hướng về phía cô mà phun một làn khói thuốc .
Trong hai phút DIệp Vị Ương không dám hô hấp,chỉ sợ trong làn khói kia có hơi độc,bây giờ mà dính phải cơn nghiện coi như là xong đời.
Chờ làn khói thuốc sặc mùi kia tan hết,cô đánh đòn phủ đầu hỏi ngược lại
“Là cô gửi cho tôi bức điện tín đe họa sao?Như vậy trước kia cũng chỉnh là cô muốn phải tôi phải không? Ba lần bảy lượt khiến tôi dính phải chuyện bất nghĩa,thậm chí còn đưa tôi vào chỗ chết, rốt cuộc tôi với cô có thù oán gì? Nếu quả thật là cô làm,vậy tại sao cô lại mượn băng ghi hình giám sát đem trách nhiệm giá họa lên người Hàn Thiên Tuyết?
Cô tốt cuộc là có ý gì? Cô chắc chắn biết thân thế của tôi? Con nữa,……………….có thật là cô đã chôn bom ở bên ngoài biệt thự của Thanh Phong Tuấn không? Trong biệt thự của hắn có hệ thống đo lường kiểm tra kín đáo mới nhất làm sao có thể không bị hắn phát hiện? Cô rõ ràng là gạt tôi ?
Nếu như hôm nay cô không nói cho tôi biết sự thật,đừng mơ lấy được chiếc nhẫn ở chỗ tôi! Tôi mà chết chiếc nhẫn cũng sẽ theo cái chết của tôi biến mất khỏi thế giới!”
Diệp Vị Ương nói xong,người phụ nữ hút thuôc lấy chiếc kính râm màu đen xuống,lạnh lùng cười,trong mắt lộ ra sự hung ác mãnh liệt cùng với sát ý “Diệp Vị Ương,tôi chỉ mới nói lá gan cô lớn,khen cô vài lời mà cô liền coi là thật nghĩ mình có tư cách thương lượng rồi hả?Bây giờ cô đang uy hiếp tôi sao?Chậc chậc,quả là chưa từng thấy qua thế giới hắc ám cái gì cũng không sợ đại tiểu thư ạ,cô có nghe qua Huyết Sắc Điện Đường chưa? Cô có nghe tới cái tên Ưu Việt này chưa? Cô có biết nếu như tôi muốn cô chết thì hiện tại cô sẽ chết không? Chỉ giống như bóp chết một con kiến mà thôi!”
Nói xong,Ưu Việt đem tàn thuốc cháy nóng dụi mạnh lên bàn tay Diệp Vị Ương!
Loại cảm giác đau đớn truyền đến tim nhưng Diệp Vị Ương không hề cầu xin mà lại cười, sắc mặt tái nhợt nói ” Những vết sẹo tên người tôi đã có nhiều rồi,có thêm mấy cái nữa cũng không ngại đâu.Nói tóm lại,hôm nay tôi không có đáp án thì cô đừng mơ tưởng biết được vị trí của chiếc nhẫn.”
“Ha ha ——————–” Sắc mặt Ưu Việt sa sầm lại,tay nắm thành quyền giọng nói yêu mị mà âm lãnh nói ” Tốt! Đều là lòng hiếu kì hại chết mèo,nếu cô muốn biết tất cả như vậy,vậy tôi nói hết cho cô biết trước , sau đó sẽ cho cô biết cái giá phải trả vì dám mặc cả giá cao với tôi! Diệp Vị Ương cô nghe kĩ cho tôi!
Thứ nhất,điện tín đúng là do tôi gửi! Không phải lời đe dọa như cô nói mà là một trăm phần trăm bức điện tín khủng bố.
Thứ hai,trước kia không phải nhiều lần tôi muốn hám hại cô chỉ là tôi thấy quá nhàm chán, muốn tìm việc gì đó vui vui để làm,vừa đúng từ bé tôi nhìn cô đã không vừa mắt,là cô xui xẻo thôi,tôi nói rồi không phải cô còn giá trị lợi dụng tôi muốn giết cô mấy vạn lần cũng được,đó là chuyện rất dễ làm hôm nay nốt ruồi hoa đào của cô đã bị hủy,cho dù tôi đem lột toàn bộ da của cô thì cũng vô dụng,giá trị lợi dụng của cô ngay cả một con kiến cũng không bằng, ,muốn sống thì mau ngoan ngoãn nói vị trí chiếc nhẫn cho tôi biết.
Thứ ba,là tôi làm chính là tôi làm,tôi không cố ý muốn giá họa cho Hàn Thiên Tuyết,muốn trách thì chỉ có thể tránh cô ta không hiểu tại sao lại tự mình đến phòng ghi hình làm bia đỡ đạn cho tôi,lại nghĩ tới đường đường là con gái của Pha – ra – ông Mafia lại bị đại tổng tài Dạ Phi Phàm hiểu nhầm,tôi thật sự là rất vui.
Thứ tư,chỉ cần tôi là nữ thủ lĩnh của Huyết Sắc Điện Đường,thì tôi cũng đủ tư cách cùng thực lực để chống lại Thanh Phong Tuấn,tại sao cô không hỏi lần cuối cùng Thanh Phong Tuấn bị thương là vì cái gì? Hừ,đấu cùng tôi chưa từng có người nào toàn mạng mà rút lui! Cứ cho là biệt thự của hắn có hệ thống kiểm tra đo lường toàn diện cực đại đi,thì tôi cũng có cách của tôi để đối phó lại với hắn.
Dĩ nhiên,không thể phủ nhận rằng Diệp Vị Ương tiểu thư thực sự rất đáng yêu,cô vừa nghe nói biệt thự của hắn bị đặt bom liền không chậm trễ rời đi,rốt cuộc là yêu hắn quá sâu đậm hay sợ mình làm liên lụy tới hắn,nếu cô đã vội tới đây cầu xin tôi.Vậy thì cô căn bản là rất sợ chết? Tiếc là cô không dám đánh cuộc,không dám đem sinh mạng của mình và Thanh Phong Tuấn ra làm trò đùa,cho nên cho dù tôi có hay không chôn bom thì cô cũng sẽ dễ dàng bị lừa tới đây!
Ha ha,cô nghĩ một chút đi,Thanh Phong Tuấn hiện tại hẳn là vô cùng tức giận và thất vọng? Nhất định là vô cùng chán ghét cô,ha ha ha…………..”
Người phụ nữ đáng sợ tên Ưu Việt này vừa nói xong lập tức cười lớn không ngừng.
Diệp Vị ơng cau này kiên nhân đem lời nói nữa điên nửa khùng nghe xong,ừ,cô không dám đem mạng sống của Thanh Phong Tuấn ra đùa giỡn,không thể xác định được biệt thự của Thanh Phong Tuấn có bị người phụ nữ điên cuồng này đặt bom hay không,bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ,cô không thể không rời đi,không thể không tìm người phụ nữ này để thương lượng.
Cô không muốn Thanh Phong Tuấn có chuyện gì! Mà cô cũng rất muốn rất muốn biết rõ thân thế của chính mình!
Nếu như người phụ nữa tên Ưu Việt trước mặt kia ở trong điện tín có thể nói ra rất nhiều chuyện bí mật trước kia của mẹ cô,như vậy có thể chứng minh người phụ nữ này có thể biết tất cả những bí mật về thân thế của cô!
Cô thực sự rất muốn biết tại sao nhiều năm như vậy cha không cần cô,mẹ không thương cô!
Nếu như Ưu Việt là người phụ nữ khiến Thanh Phong Tuấn bị thương nặng,là nữ thủ lĩnh của Huyết Sắc Điện Đường,vậy cô ta nhất định có thực lực và đường dây phi pháp để điều tra về thân thế của cô.
“Cô nói nhiều như vậy nhưng vẫn còn chưa nói cho tôi biết,tại sao lại nhiều lần hãm hại tôi, thậm chí là muốn tôi chết? Lần trước nếu như không phải là Đông Phương Thước cứu tôi thì tôi đã bị máy chụp ảnh hạng nặng đập chết rồi.” Diệp Vị Ương một lần nữa chọn thắc mắc trọng tâm của mình để hỏi,cô đã nhận ra người phụ nữ đáng sợ tên Ưu Việt trước mắt là nhân viên mới giả bộ mất trí nhớ ở công ty của Dạ Phi Phàm,khó trách ngày đó khi xảy ra tai nạn lại có cảm giác người phụ nữ sau lưng này ác ý đẩy cô một cái!!
Người phụ nữ này thật đã điên mất rồi,cô ta rõ ràng muốn giết cô rất dễ dàng nhưng cô ta hết lần này tới lần khác cảm thấy nhàm chán không muốn Diệp Vị Ương chết một cách dễ dàng, thay đổi cách hành hạ cô,đùa bỡn cô,nhẹ thì làm cô thua trong thi đấu nặng thì khiến cô chết, tất cả chỉ vì cô ta muốn vui vẻ!
Diệp Vị Ương không nhịn được suy nghĩ sâu xa,rốc cuộc cô với người phụ nữ đang sợ này có ân oán gì? Tại sao người phụ nữ này phải ghét cô,hành hạ cô như thế? Chẳng lẽ có liên quan đến thân phận thật của cô?
“Ha ha,rốt ruột muốn biết thân thế của mình sao? Muốn biết tôi vì cái gì mà nhắm vào cô? Ngay cả cái chết của cô? Chậc chậc,không cần vội,kế tiếp tôi sẽ để cô ăn mặc thật đẹp,dẫn cô đi gặp một đại soái ca trước đã!”