Edit: Dực
Beta: Tieumanulk
Dường như rốt cuộc cũng hài lòng với thái độ của cô,Thanh Phong Tuấn tà mị cười một tiếng,ôm cô chặt hơn một chút.
Ack…………….Thật muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu chết cho rồi,người đàn ông này mới vừa rồi rõ ràng dùng ánh mắt phòng điện loạn! Dù bề ngoài anh tuấn nhưng có cần trắng trợn rêu rao vậy không?
Trong thư phòng sạch sẽ của hắn có mùi của cây cỏ.Thế nhưng mùi này cũng không đủ để Diệp Vị Ương duy trì minh mẫn.
Khi hắn nói ra “Chúng ta không nói những người khác trước hết nói chuyện sau này giữa tôi và em hoặc có thể nói là ước hẹn!” Trong lòng cô liền khẩn trương mà không báo động trước
Càng chung đụng với Thanh Phong Tuấn thêm một giây,càng bị hắn yêu thương ôm vào ngực,trái tim của cô luân hãm càng nhanh,ngày càng không muốn chia cách. Cô không còn gì để mất nữa rồi chỉ còn lại mỗi hắn,cho nên cô muốn dùng nỗ lực lớn nhất của mình để cố gắng ở lại bên cạnh hắn.
Đem bộ dạng luống cuống khẩn trương của cô thu vào trong mắt, ánh mắt Thanh Phong Tuấn lóe lên tia thương tiếc giống như muốn gỗ gắng trấn an tinh thần cô,hắn vỗ nhẹ vào lưng cô,thanh âm càng thêm trầm thấp êm ái “Cho anh thêm một chút thời gian, chờ anh xử lý xong ông cụ cứ nhắm vào em,xử lý tốt ân oán đời trước,nhất định anh sẽ cho em một ngôi nhà bình yên,một hôn lễ thật lớn! Em! Kiếp này nhất định phải làm vợ của tôi!”
Đây là một lời hứa hẹn tuyệt đối! Cũng là lần đầu tiên Thanh Phong Tuấn nói rõ ràng muốn kết hôn với cô,muốn cô làm vợ hắn!
Diệp Vị Ương cắn cắn môi dưới,cảm động một chữ cũng không nói ra được,kiên định gật đầu.Cũng đã đi tới bước này, cô nguyện ý cho hắn thêm thời gian, dùng tất cả thời gian của mình trong tương lai cam tâm tình nguyện làm cô dâu của hắn,vợ của hắn!
Thanh Phong Tuấn mừng rỡ giống như trúng số,như hắn đã cầu hôn thành công,giọng của hắn cũng bởi vì kích động mà run rẩy “Vị Ương, em……………em, thật nguyện ý………….chờ anh? Nguyện ý làm vợ anh?”
Thời điểm nói xong từ “vợ” cuối cùng ,thanh âm của hắn trầm nhẹ hơn nữa giống như nói một từ thần thánh nhất thế gian.
Không tiếng động,Diệp Vị Ương cảm động một lần nữa dùng sức gật đầu.
Thấy trong mắt cô từ từ dâng lên hơi nước nhưng cô lại quật cường không để nó rơi xuống,mặc dù bên ngoài có chút không nỡ thoáng qua,Thanh Phong Tuấn vẫn tự nói với mình,về sau nhất định sẽ không có thêm nghi ngờ hiểu lầm gì nữa,nhất định phải đối xử tử tế với cô gái thiện lương đa sầu đa cảm này.
Vì vậy,Thanh Phong Tuấn nhíu mày suy nghĩ một chút,tiếp tục nói “Đây là thời gian chờ đợi mấu chốt,em phải cam đoan ở trong biệt thự,không sao chứ? Tôi biết trong lòng em vẫn còn lo lắng cho mấy người không thể bỏ mặc sự sống chết của họ nhưng xin em hay để những chuyện này cho anh xử lý,để anh an tâm tận lực đi đối phó với những người đó,được không? Vị Ương, em có thể làm được không?”
Sở dĩ yêu cầu như vậy là vì bảo vệ cũng là để rút ngắn thời gian chờ đợi của cô,cũng để cho hắn khi đi làm những việc nguy hiểm không phải lo lăng nhiều cho cô,ít nhất vẫn an tâm khi biết cô an toàn sống trong biệt thự của mình.
“Ừ, được! Em có thể làm được!” Diệp Vị Ương kiên định gật đầu.
“Còn có……Bởi vì có rất nhiều chuyện phải xử lý,có thể anh sẽ ít xuất hiện ở đây,không có nhiều thời gian làm bạn với em!” Hắn nói có chút khó khăn cảm giác như rất xin lỗi.Giống như sợ cô mất mát quá mức,hắn lại nói thêm một câu “Nhưng anh sẽ cố gắng dành nhiều thời gian về với em hơn” Nói xong hắn còn thận trọng gật đầu.
“Được ,anh cứ yên tâm đi làm việc của anh đi,em đã đáp ứng với anh như vậy nhất định sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ anh trở về. Nhưng anh nhất định phải chú ý an toàn,tự chăm sóc mình thật tốt!” Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại như nỉ non quan tâm đến hắn.
“Trong thời gian này cho dù anh làm cái gì,em cũng không được hỏi anh vì sao làm vậy,càng không được tìm người hỏi thăm tình hình về anh,dù có tò mò cũng không được,anh chỉ muốn tốt cho em sợ em giống như lần trước rời đi,sợ em gặp phải nguy hiểm, em cũng không muốn anh vì vậy mà phân tâm có đúng không?” Lời nói này quả thực không có chút nhân tính thế nhưng hắn phải một lần nói tất cả cho rõ ràng.
Lần này,Diệp Vị Ương trả lời có chút do dự,cô cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu,nói một câu “………Được!”
Không khí trong nháy mắt có phần trở nên cứng ngắc.Thanh Phong Tuấn không hề bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nhỏ nào của cô,ôm cô, ôm chặt hơn một chút nói ” Tốt lắm, hiện tại đến lượt em!”
“Đến lượt em?” Cô không hiểu ý hắn.
“Thời gian anh không có ở đây nhất định em sẽ rất cô đơn,cho nên hiện tại đến lượt em ra yêu cầu,chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ đáp ứng em.Hay em thích gì,muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì,mỗi lần từ bên ngoài trở về anh sẽ mang về cho em.Không phải nói anh cũng biết rõ em đang quan tâm chuyện mấy người kia ,em quan tâm tới sự sống chết của Đông Phương Thước,em quan tâm tới mẹ em Ưu Nhược Lan có khỏe mạnh hay không,em muốn Dạ Phi Phàm và Hàn Thiên Tuyết cũng phải an toàn những điều này anh đều ghi ở trong lòng,sẽ giúp em giải quyết thật tốt,chờ anh đem tất cả mọi chuyện xử lý xong,cuối cùng sẽ nói cho em biết tình trạnh của mọi người,nhất định sẽ khiến em hài lòng. Vị Ương, nhất định phải kiên nhẫn ở nơi này chờ anh trở lại!”
Chờ mọi chuyện kết thúc điều tiên hắn làm sẽ là cưới cô,cô sẽ là vợ hắn.
Diệp Vị Ương cẩn thận suy nghĩ một chút,không biết yêu cầu mình muốn nói lên là gì,nghĩ thật lâu,tròng mắt cô sáng lên,ánh mắt trong suốt thắm thiết tràn đầy hi vọng.
“Em muốn tiếp tục học chuyên sâu! Anh xin giúp em mấy vị giáo sự dạy kèm ở nhà đi,đặc biệt là nhà thiết kế chuyên nghiệp,còn nữa em cảm thấy rất hứng thú học chương trình kinh tế thương vụ MBA em cũng muốn biết một chút,dù sao thì ở phương diện này anh cũng là cao thủ,em không muốn khoảng cách giữa em và anh quá xa.Ừm, tốt nhất là em nên học thêm vài tiếng nước ngoài, thời gian sắp xếp đã kín,như vậy em sẽ không cảm thấy nhàm chán!”
Gương mặt tràn đầy mong đợi cùng mừng rỡ lấp lánh để cho nội hàm đặc biệt trong người hoàn toàn lộ ra bên ngoài,trong nháy mắt có một luồng ánh sáng không thể xuyên qua bao quanh lấy cô.Thanh Phong Tuấn nhìn cô không cách nào mở mắt ra
Hai người đối diện nhau,không nói bất kì câu nào
Sau đó……….Thanh Phong Tuấn cười,hắn thở nhẹ một hơi “Nha đầu,anh có thể mời giáo sư giỏi nhất dạy kèm ở nhà cho em, nhưng trừ việc học không cho phép em cùng với giáo sư gần gũi thân thiết.” Đặc biệt là lĩnh vực MBA bình thường đều là nam giáo sư,hắn sợ mình sẽ ghen sẽ chịu không nổi.Ừ, thôi, còn lại tìm toàn bộ nữ giáo sư cho cô đi,cứ quyết định như vậy!Đạt thành nhận thức chung sau trong những ngày tiếp theo Diệp Vị Ương nghiêm túc làm theo mọi yêu cầu của Thanh Phong Tuấn!
Nhưng,mặc dù cô ở trong phòng này đều giữ khoảng cách với những người trong biệt thự,không nói lời nào mắt nhìn thẳng, chung quy thì vẫn cảm giác sau lưng mình có một cái bóng.
Mỗi ngày cô đều dậy lúc sáu giờ rưỡi,đi dạo vườn hoa hết một lượt,đúng bảy giờ có mặt trong nhà.
Sau đó,cả ngày ở trong nhà.
Cô đã từng rất tò mò muốn cố gắng thoát khỏi cảm giác bị theo dõi.
Nhưng thất bại,cô không thể thoát khỏi cảm giác đó.
Vài ngày trước, cô cũng thường quay đầu lại xem xét nhưng cái gì cũng không thấy.
Loại cảm giác đó mặc dù thần bí nhưng cũng không đáng sợ, chính cô cũng không nói rõ ra được.
Cảm giác quen thuộc như được âm thầm bảo vệ làm cho người ta hứng thú không ngừng.
Có lẽ là Thanh Phong Tuấn không yên tâm về sự an toàn của cô nên phái người tới bảo vệ cô thôi.Chỉ là nếu đối phương không chịu xuất hiện,cô vẫn cứ tiếp tục làm như không biết,miễn họ không có ác ý là tốt rồi,quan hệ thân phận với cô bây giờ mà nói cũng vừa vặn.
Hiện tại cô cũng không muốn để cho mình hay Thanh Phong Tuấn có thêm phiền phức.
Ăn uống no đủ,học tập thật tốt,ngày ngày hướng về phía trước. A, nghĩ đến học tập cô liền cười,tất cả những giáo sư dạy kèm ở nhà cho cô mà hắn tìm lại toàn là những người phụ nữ cứng ngắc nghiêm khắc.Cũng may,những người bên cạnh nghiêm khắc với cô cho đến bây giờ cũng không thể nói là ít,cho nên cô còn có thể ứng phó.
Cuộc sống ở đây mỗi ngày đều không có Thanh Phong Tuấn, mặc dù vắng vẻ nhưng lại càng ngày càng có quy luật.
Sáng sớm,sáu giờ rưỡi cô sẽ bò dậy đi dạo vườn hoa, chăm sóc hoa cỏ bảy giờ vào nhà bắt đầu học tiếng Anh.
Nhưng hôm nay bình minh có chút nặng nề,lúc ở bên bờ hồ nèm xuống cho lũ cá vài vụn nhỏ thức ăn bị trượt chân………
Sáu giờ rưỡi sáng sớm trời còn vẫn chưa sáng hẳn. Lúc này, sẽ không ai tới bờ hồ cho cá ăn hay quét dọn.
Váy lụa dài trắng thuần cũng theo cơ thể Diệp Vị Ương hơi nghiêng,gió nhẹ vào sáng sớm nâng lên một đường cong xinh đẹp.
Nếu như bỏ qua vẻ mặt hoảng sợ của cô thì bây giờ mái tóc dài của cô tung bay,váy tuyết trắng phiêu phiêu tựa như thần thiên.
Mắt thấy mình sắp ngã xuống hồ nước,Diệp Vị Ương nghĩ ổn định tinh thần cũng đã quá muộn cô không thể không chấp nhận nhắm mắt lại.
Cô không nghĩ là trong thế giới của cô có thiên thần đáp xuống cứu vớt cô,nhưng đột nhiên phát hiện trong đầu hiện ra khuôn mặt tà mị của Thanh Phong Tuấn! A, rất nhớ hắn, dường như là trong lúc ngã mới hiện lên ý nghĩ này trong đầu.
Haizzz,sáng sớm như vậy,hắn nhất định là đang ở một nơi khác cố gắng làm việc,hắn luôn bận rộn như vậy mà.
Nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng cái lạnh như băng của ao nước buổi sáng sớm,một khắc sau cổ tay của Diệp Vị Ương bị kéo lại, cô rơi vào một lồng ngực vững chắc.
Cái gì? Chẳng lẽ vừa nghĩ tới Tào Tháo ,Tào Tháo kiền đến?
Trừ Thanh Phong Tuấn,cô thực sự không thể nghĩ ra ai cứu mình nữa.Như vậy………………buổi sáng tinh mơ,hắn lại trùng hợp về tới sao?
Một tuần lễ không thấy hắn rồi nhỉ? Giờ phút này,Diệp Vị Ương mới ý thức được cô vô cùng vô cùng nhớ người đàn ông này..
Vì vậy, mang theo vẻ mong đợi, cô mở mắt…………………..
Người tới không phải là Thanh phong Tuấn.
Dạ Phi Phàm!
Đôi mắt kia là sao………………..
Sáng sớm,màu xanh biếc của lá cây như tô điểm thêm cho nhan sắc của hắn.
Chỉ liếc mắt một cái đã đủ để người ta nhận định,so với hắn thì từng mảng màu xanh biếc còn dễ nhìn hơn.
Vạn sự vạn vật lúc đó có rất nhiều loài hoa màu sắc rực rỡ,nhưng cũng hoàn toàn biến sắc,không hề bì kịp với tầm mắt chăm chú mãnh liệt của hắn.
Một đôi mắt đen sâu,ánh mắt đen như thạch bàn chớp mắt cũng không chớp mắt nhìn cô.Trong đầu Diệp Vi Ương bỗng nhiên căng thẳng.
Toàn thân hắn mặc một bộ đồ tây màu đen,tư thái hoàn mĩ cao ngạo tuấn lãng không thể nghi ngờ giống như thiên thần hay vương tử trong thần thoại phương tây đi ra,lãnh khốc lại sạch sẽ thuần túy.
Diệp Vị Ương có chút hoảng hồn,quen mất là thiếu chút nữa cô đã rơi xuống nước.
Hắn cứ như vậy ôm vòng eo mảnh khảnh của cô,ánh mắt hai người giao nhau thật lâu,trong khoảng thời gian ngắn không có ngôn từ nào diễn tả được.
Gió thoang thoảng thổi qua,một lần nữa thổi bay tà váy cùng mái tóc dài của cô lên.
Hắn vươn cánh tay trắng tron dài ra vén mai tóc của cô ra sau tai.
Động tác kia, tựa như mang theo sự quý trọng cũng như rất quý giá giống như người anh thân thiết nhất,khiến cho người ta say mê vô cùng cuốn hút,tóm lại hành động của hắn cùng với khí chất lãnh khốc tản mát ra từ người hắn không cùng một dạng.
Động tác dịu dàng của hắn khiến cô đỏ mặt,điều này cũng đủ khiến cho Diệp vị Ương tỉnh lại.
Cô đứng ngay ngắn, ho nhẹ giấu đi sự mất hồn của mình vừa rồi “Anh…….Dạ…….Phi Phàm,tại sao anh lại ở chỗ này?”
Nếu như nói Thanh Phong Tuấn giống thiên thần lại có nét như vương tử thì Dạ Phi Phàm trước khia khiến cho người ta có cảm giác chính là đại biểu của San tan,Tu La,lãnh khốc của sự xâm chiếm hủy diệt.
Khuôn mặt hai người tựa như điêu khắc không thể bắt bẻ,trên thế giới này ít có ai tuấn dật được như họ tỏa ra thứ kía chất đối lập với người khác.
Chỉ nghe hắn nói “Về sau sáng sớm khi tới bờ hồ,đường rất trơn, hồ nước lộ thiên lại không có lan can khi đến phải chú ý hơn.”
Thanh âm nhè nhẹ rõ ràng lại bình tĩnh giống như chỉ tùy ý dặn dò lại mang theo sự ân cần bá đạo.Ack,hắn trước kia cũng không quan tâm cô như vậy! Luôn coi như không có gì với cô giao cho cô rất nhiều công việc,coi cô như nữ giúp việc sai bảo!
Diệp Vị Ương vẫn còn kinh ngạc nhìn Dạ Phi Phàm “Thật kỳ quái, làm sao mà anh có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này?” Chẳng lẽ cái bóng mà ngày nào cũng theo dõi cô chính là Dạ Phi Phàm?
Khẽ cười một tiếng,cánh môi đẹp mắt của Dạ Phi Phàm khẽ nhếch lên “Tôi cùng Thanh Phong Tuấn đã hoàn thành một bản giao ước quan trọng nên mới tạm thời ở đây.Chỉ là tên kia rất nhiêm túc không cho tôi đến Tây viện này,đoán chừng hẳnkhông muốn cho tôi gặp em.Đáng tiếc hắn lại không hiểu tôi,hắn càng không cho, tôi lại càng tò mò, vì vậy liền phát hiện ra em cũng ở nơi này. Thế nào? Nha đầu,hôm nay không muốn gặp tôi đến vậy sao? Nhìn thấy tôi là mất hứng?”
Diệp Vị Ương khẽ cúi đầu,vội vã lướt qua bên cạnh hắn,có quá nhiều chuyện xảy ra giữa cả hai,hiện tại cô không biết nên làm thế nào để đối mắt với hắn. Huống chi nếu Thanh Phong Tuấn không muốn cô và hắn gặp mặt,vậy coi như không thấy đi,cô không muốn Thanh Phong Tuấn vì mình mà phân tâm.
Cô biết,nếu muốn sau này sống yên ổn một chút thì trước tiên phải ngăn chặn tất cả những nguy cơ có thể.
Người đàn ông trước mắt đã là của quá khứ,cho nên ít tiếp xúc thì tốt hơn.
Trong nháy mắt lướt qua Diệp Vị Ương,Dạ Phi Phàm mặc dù rất mất mát nhưng vẫn rất lễ độ bước chân nghiêng người sang bên kia,trong lúc vô tình đã dẫm phải váy của cô mà Diệp Vị Ương lại không hề biết chút nào,tiếp tục bước nhanh vào nhà, kết quả………..
“…….A!”
Rốt cục chuyện xảy ra thế nào Diệp Vị Ương cũng không biết,chỉ biết là cuối cùng hai người đồng thời đến kỳ lạ rơi xuống hồ nước!
Vẫn chưa tỉnh lại bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột,cứu DIệp Vị Ương không kịp,vì để tránh cho đầu của cô không phải chịu áp lực từ nước,hắn dùng toàn lực ôm lấy cô vào trong ngực,tay bao trùm sau gáy cô,sau đó……..
Khụ khụ,đầu cô tựa lên cánh tay hắn,trừ quần áo ướt đẫm còn lại cô bình an vô sự,nhưng!
Nhưng cũng vì vậy mà cơ thể hai người vô cùng gần nhau! Gần đến mức cô chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể quét qua cằm dưới với đường cong hoàn mĩ hoặc là đôi môi!
Không khí lập tức trở nên lúng túng ái muội!
Diệp Vị Ương một cử động cũng không dám,lông mi thật dài chớp chớp,vô cùng luốn cuống.
Nước trong hồ đã làm ướt hết quần áo của cô
Áo đầm bằng lụa màu trắng đã gần như trong suốt.
Rõ ràng là ao nước lạnh như băng nhưng lại giống như mang theo khí nóng đầu độc.
Có thể thấy hơi thở nóng rực gấp gáp của Dạ Phi Phàm mãnh liệt phả vào gò má cô.
Có như vậy một lát,hai người cũng không dám lộn xộn.
“……Cái đó………..”
“Ack…………..bằng không anh…….”
————————– Yên lặng một hồi lâu,không khí càng thêm quỷ dị căng thẳng hơn,hai người dường như đồngthời cùng mở miệng.
“Anh……..anh nói trước đi!” Diệp Vị Ương càng thêm cúi đầu,sắc mặt đỏ hồng,hoàn cảnh bây giờ không cách nò thích ứng được. Không thể lộn xộn một chút,hơn nữa váy đã ướt đẫm quá mức trong suốt,khiến cho cô vạn phần nghĩ muốn đập đầu chết! May là Thanh Phong Tuấn không có ở biệt thự,nếu không thấy cảnh này sẽ nghĩ như thế nào?
Tựa như nhìn thấy ự ngượng ngùng khó chịu của cô,Dạ Phi Phàm không có đùn đẩy trách nhiệm,mở miệng trước,thanh âm vẫn như cũ xa cách “Không bằng em thử đứng lên trước đột nhiên rơi xuống hồ từ nơi rất cao,em thử xoay eo hay chân xem có được không. Sau đó tôi đỡ em đi,hồ nước rất lạnh,nếu tiếp tục ở đây, em sẽ cảm!”
“…….A, được………..được!”Cô hoảng hốt gật đầu, mới phát hiện mình vẫn nửa nằm trong ngực hắn, đầu gối lên cánh tay hắn.
Nhưng vừa mới đứng ngay ngắn, dưới chân truyền đến một trận đau đớn “……….A”
Cô cũng không phải cô gái không biết chịu đựng,từ nhỏ đến lớn đặc biệt là thời gian gần đây cô đau khổ quá nhiều,nhưng……hiện tại chân thực sự rất đau,đoán chừng bị trẹo chân không phải nhẹ. Thói quen biểu diễn,đều là do giày cao gót gây họa!
“Em có ổn không?” Giọng quan tâm truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Có lẽ bởi vì biểu hiện quan tâm của Dạ Phi Phàm quá mức rõ ràng,cũng có lẽ thanh âm của hắn không còn lạnh lùng như trước, Diệp Vị Ương như bị quỷ thần xui khiến ngẩng đầu lên ———–
Cánh môi như hoa của cô tựa như chuồn chuồn lướt trên nước lướt qua cánh môi dưới đẹp đẽ của hắn!
Lập tức,hai người đều kinh ngạc! Trong mắt Diệp Vị Ương lấp đầy hoảng hốt lúng túng,Dạ Phi Phàm lại cảm thấy như toàn thân có dòng điện xẹt qua!
Ánh mắt của Dạ Phi Phàm càng thâm thúy hơn…………..
“…..Thật xin lỗi, tôi, tôi thật sự không cố ý.” Diệp Vị Ương gấp gáp đến lời nói không mạch lạc. ! A, cái này cô nên giải thích thế nào đây? Vô cùng phiền muộn!
Một giây kế tiếp —————-
“………..Ưm!” Hắn nghiêng người ôm ngang người cô lên,giảm bớt gánh nặng của phần chân bị trẹo hôn lên môi cô.
Hắn hôn cô? Hắn đang hôn cô?! Dạ Phi Phàm đại tổng tài lãnh khốc đang hôn cô? ! Không phải hắn vẫn coi thường cô sao?
Nhưng,lúc này trong đầu Diệp Vi Ươngg lại hiện ra dáng vẻ có lúc bá đạo có lúc vô cùng tỉ mỉ của Thanh Phong Tuấn.Dường như, không biết từ lúc nào mà trong lòng của cô đã có hình bóng của một người đàn ông ăn sâu bán rễ.
Không,không thể như vậy!
Một loại tội ác dâng lên trong lòng,nếu không để ý sẽ ngày càng trở nên đau đớn,cô từ chối giằng co muốn tránh thoát.