Lời nói của Tiểu Ngân trước khi đi như kỳ tích tưới tắt một phần lửa giận trong người Thanh Phong Tuấn.
Lửa giận đi xuống,lửa ghen lại lên tới.Diệp Vị Ương dường như chưa bao giờ thiếu hụt người yêu,luôn có một người đàn ông bất tri bất giác yêu cô.
Vì vậy nhìn Diệp Vị Ương vẫn quật cường đứng nghiêm,trong khoảng thời gian ngắn hắn lại quên mất cô đã trúng độc châm của lão gia!
Thanh Phong Tuấn hiển nhiên đã mất lý trí,sau khi tiểu Ngân đi,hắn ngũ vị tạp trần từ trên ghế salon đứng lên,từng bước từng bước hướng bức ép Diệp Vị Ương : “. . . . . . Vị Ương,em cũng biết mình vi phạm cam kết? sao”
——— Những lời này vừa nói ra mọi người trong phòng lập tức câm như hến! Chỉ có. . . . . . Diệp Vị Ương không sợ hãi,cô đứng thẳng người bình tĩnh nhìn lại hắn,từng chữ từng câu nói rành mạch: “Đúng vậy,tôi cố ý vi phạm cam kết.Là tôi cố ý tránh mọi người chạy khỏi nơi đây!”
Mỗi lần nói một chữ,cô lại siết chặt tờ báo trong tay,trong lòng càng đau thêm một phần.Cô đã làm sai điều gì? Bỏ rơi cô chạy đi kết hôn cùng cô gái khác là hắn, tại sao cô không thể đi ra ngoài? ! Ở lại nơi đây không rời một tất cô đổi được cái gì? ! A,đổi lại nhìn hôn lễ của hắn và người khác sao? Ha ha,thật châm chọc!
Dường như không nghĩ Diệp Vị Ương trực tiếp dùng lời sắc bén phản bác hắn,Thanh Phong Tuấn không quen cô thế này,mặc dù cô quật cường mạnh mẽ hấp dẫn sự chú ý của hắn nhưng lại cảm giác cách hắn rất xa,để cho hắn bắt không được.
Vì vậy hắn nheo lại tròng mắt,trầm giọng hỏi: “. . . . . . Tại sao?”
Tại sao? Hỏi cô hôm nay sao phải trốn ra khỏi biệt thự sao? A,cô cũng muốn hỏi tại sao cô ban đầu lại chọn đi theo hắn!Đó là sai lầm trầm trọng đúng không? Cô vẫn cho rằng đây là hạnh phúc mà cô muốn,cô vẫn cho rằng chỉ cần cuộc sống có hắn bên cạnh sẽ rất tốt đẹp,cho rằng bản thân lãnh đạm thanh tâm quả dục,cho rằng mất đi tự do cũng không quan trọng,cho rằng cho dù cả đời không bước ra biệt thự một bước chỉ cần có hắn bên cạnh đã thỏa mãn, nhưng. . . . . . nhưng hắn lại không hoàn toàn thuộc về cô. . . . . .
Cô dường như chỉ là con rối được hắn cưng chiều,cảm giác bản thân rất ngu cũng cảm thấy tại hôn lễ lần này của hắn là chứng minh tốt nhất,hắn nhất định chưa từng thật lòng quan tâm cô,cho nên Diệp Vị Ương lựa chọn không trả lời vấn đề hắn đặt ra,giữ vững im lặng.
“. . . . . . Em! Anh bảo em nói!” Nếu như cô cố ý khiêu chiến sự giận giữ trong người hắn,như vậy. . . . . . cô đã thành công! Thanh Phong Tuấn khuôn mặt tuấn dật phủ đầy băng hàn.
Nói chuyện sao? Hắn muốn cô nói gì?
A,đúng vậy,cô cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn,hắn đã làm được bao nhiêu chuyện hứa với cô? Mẹ cô mất tích lâu như vậy cô sốt ruột lo lắng nhưng hắn thì thế nào hắn luôn bình tĩnh thậm chí không chút lo lắng không muốn dùng nhiều tâm tư vào chuyện này! Hắn rốt cuộc yêu cô được mấy phần? Có đặt cô trong lòng hay không?
Nhưng cô hiểu,những lời này cô chỉ có thể nghĩ chứ không thể hỏi.Hắn sẽ không thích nghe!
Hắn thích chỉ cô dịu dàng khéo léo biết điều nghe lời,tại sao cô không chịu ngoan ngoãn sống trong biệt thự,chuẩn bị bữa ăn tối phong phú cho hắn,an tâm chờ hắn thỉnh thoảng đến thăm chứ? ! Nếu là thế,vậy cô trả lời ———
“. . . . . . Không biết.” Tiếp tục im lặng cũng không phải cách,cô cảm thấy mệt quá,chân từ từ đứng không vững.Trước đó bị trúng châm độc,hiện tại cảm giác càng lúc càng khó chịu rồi.
Nhưng cô mệt mỏi trả lời bị xem thành cố ý trả lời có lệ,lần nữa ép Thanh Phong Tuấn đến bờ biên giới gần sụp đổ,hắn dùng lực lay động hai vai cô,cố gắng dao động cô trở về cô gái thuận theo ngọt ngào ngày trước: “Diệp Vị Ương,em rốt cuộc có ý gì?Em dường như bất mãn anh? !”
Sức của hắn rất lớn,lắc đến đầu cô muốn ngất: “Bất mãn?” Cô nhẹ chớp mắt: “Tôi không có,tôi nào dám đối bất mãn ngài.Ngài cho tôi ăn,cho tôi ở,còn mời thầy dạy kèm giỏi nhất đến dạy tôi mà. . . . . .”
Người đang ở thời điểm chán nản cùng tuyệt vọng thái độ thường sẽ rất cực đoan.Mà lời nói Diệp Vị Ương như đang gây hấn với hắn!
Thanh Phong Tuấn hoàn toàn bị chọc giận,hắn đến gần khuôn mặt cô,ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô,rất lãnh đạm hỏi: “. . . . . . Vị Ương,có thể anh bình thường đối với em quá tốt nên em chưa thấy anh giận giữ?Em biết. . . . . . Ở trong tổ chức Ám Ảnh không tuân theo người ra lệnh phải chịu trừng phạt thế nào chứ?”
“Tôi không biết,tôi cái gì cũng không biết!Tôi sao phải biết hả? Làm người ngu cái cũng không biết mới hạnh phúc. . . . . .” Thật sự rất đau,người cũng lúc lạnh lúc nóng,Diệp Vị Ương tự lẩm bẩm.
Nếu thường ngày Thanh Phong Tuấn nhất định sẽ nhìn ra cô không bình thường,nhưng hiện tại hắn đã bị sợ mất đi cùng với ghen tỵ che mờ lý trí,hắn hoàn toàn không thấy được Diệp Vị Ương bất thường.
Hắn cắn răng nghiến lợi bắt đầu nói: “Tôi rất vui được giải thích sự tồn tại của tổ chức Ám Ảnh,đây là một trong ba bang phái hắn đạo lớn nhất toàn thế giới! Em biết anh bình thường xử trí những thuộc hạ cứng đầu cứng cổ thế nào không?”
Diệp Vị Ương lại trừng to hai mắt,tổ chức Ám Ảnh,cô biết hắn là thiếu chủ điện hạ cao cao tại thượng trong bang phái hắc đạo.
Người tài giỏi như hắn so với người bình thường như cô vốn khác nhau một trời một vực,không chút xứng đôi ? Hắn và cô gái Hàn Thiên Tuyết đó mới môn đăng hộ đối ?
. . . . . . Tại sao rõ ràng chân rất đau nhưng bây giờ cảm thấy lòng đau hơn rồi ?Cô kinh ngạc nhìn hắn chỉ nghe hắn lạnh lùng ra lệnh đàn em: “Tốt,em đã nhất định dùng ánh mắt khiêu khích này nhìn anh,vậy hôm nay anh sẽ cho em biết về quy tắc trừng phạt trong tổ chức Ám Ảnh! – “A K,lấy roi ngựa đến cho tôi!”
Vốn. . . . . . chỉ cần ngoan ngoãn như bình thường cúi đầu nhận sai,dịu dàng rúc vào trong ngực hắn,giải thích với hắn sao lại chạy khỏi biệt thự,tại sao phải cùng Đông Phương Thước thân mật,hắn có thể rống mấy tiếng rồi tha cho cô nhưng thái độ cô không đúng,từ sau khi trở lại vẫn không đúng!Cảm giác này khiến hắn khủng hoảng hoang mang bản thân giữ không được cô…..cô sẽ rời khỏi hắn.
——— Không thể! Hắn Thanh Phong Tuấn sao có thể cho phép tình huống đó xảy ra? Hắn không cho cô đi cô tuyệt đối không thể tự tiện rời khỏi hắn? Hắn muốn cho cô vĩnh viễn nhớ kỹ dạy dỗ hôm nay! Cho dù tàn nhẫn,hắn cũng nhất định độc ác để bắt cô nhớ!
Vệ sĩ A K lại ngoài dự đoán không lập tức đi lấy roi ngựa đến mà trực tiếp quỳ gối trước mặt Thanh Phong Tuấn:”Thiếu chủ điện hạ,xin ngài đừng như thế. Diệp tiểu thư là cô gái yếu đuối,cô ấy không chịu nổi trừng phạt thế này đâu.”