Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

chương 216: phiên ngoại: hôn lễ thế kỷ của thanh thiếu! hàng đêm ôm nhau ngủ,rốt cuộc mập mờ tiến hành !

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh Phong Tuấn là người nói được làm được.Hắn biết mình còn thiếu Diệp Vị Ương một hôn lễ.Hắn lấy nhanh tốc độ như điện chớp đem chuyện công ty cùng tổ chức Ám Ảnh giao cho tiểu Ngân cùng con trai thiên tài năm tuổi xử lý,với lý do muốn con trai bắt đầu rèn luyện từ nhỏ,còn hắn không để ý mọi người kháng nghị trực tiếp đưa Diệp Vị Ương lên du thuyền xa hoa đến đất nước Italy lãng mạn.

Thuyền trưởng con thuyền con thuyền này cực kỳ cung kính Thanh Phong Tuấn,trên thuyền ngoại trừ có một số người hầu dáng vẻ chất phát ra thì không thấynhững du khách khác,điều này khiến Diệp Vị Ương hoài nghi chủ thuyền chân chính rốt cuộc là người nào.

Hắn thân sĩ kéo tay cô,cả người tỏ vẻ vô cùng thần bí.

Trong nháy mắt,cả bầu trời đêm nở rộ pháo hoa sáng lạng cả đại dương! Có vô số bách hợp cùng hoa hồng không biết lúc nào bị người giúp việc đem ra ngoài, biến thành hình dáng trái tim!Trên Boong tàu bày biện bữa ăn tối cùng rượu đỏ cao quý nhất Thanh Phong Tuấn một chân quỳ xuống,một tay đặt ngay vị trí ngực mình,một tay kéo tay phải Diệp Vị Ương,chăm chú nhìn cô,dùng lễ nghi Phương Tây,giọng nói chân thành tha thiết : “. . . . . . Vị Ương,gả cho anh đi!Anh sẽ cho em một hôn lễ thế kỷ lãng mạn nhất khó quên nhất,sáng sớm ngày mai tỉnh lại em sẽ phát hiện,mình sẽ ở trên một ốc đảo huyền ảo xinh đẹp,nơi đó có tòa thành tự do của chúng ta!”

————-Từ khoảnh khắc bầu trời xuất hiện nhiều pháo hoa lấp lánh,Diệp Vị Ương tim lại bắt đầu cuồng loạn,người đàn ông trước mắt. . . . . . đang cầu hôn cô! Tất cả cô gái vào lúc này hẳn căng thẳng một chút,hàm súc một chút,không thể lập tức gật đầu sao? Không thể để lộ đang vui mừng đến phát điên? Nhưng sao cô lại do dự ?Cô yêu hắn mà! Cho nên cô mỉm cười gật đầu,để hắn giống như làm ảo thuật từ trong ống tay áo móc ra chiếc nhẫn hột xoàn tinh sảo,đeo vào tay cô.

Thanh Phong Tuấn nội tâm độc thoại: “Khi đeo chiếc nhẫn này lên ngón tay Diệp Vị Ương,cảm giác hạnh phúc cùng hài lòng hoàn toàn cuộn lấy hắn.Khi hắn rất chân thành hôn lên môi anh đào của cô,xúc cảm tốt đẹp chân thật lại một lần nữa rung động lấy hắn.Để hắn không kìm lòng được yêu thương cô,khoái cảm mãnh liệt đã sớm vượt qua chiều sâu linh hồn!giống như lần này mới thật sự là đêm đầu tiên của cô! Hắn biết có lẽ vì tâm cảnh của hắn bất đồng,cô bây giờ đã đồng ý lời cầu hôn của hắn,như vậy. . . . . . cô chính là vợ của hắn,là người hắn yêu cả đời!

Hắn vốn là thương nhân lãnh đạm,trong người chảy thêm dòng máu hắc đạo,hắn không hiểu lãng mạn nhưng hắn nguyện ý vì cô thay đổi mình.Chỉ cầu cả đời không xảy ra tình cảnh giống như năm năm trước,tổn thương cô tận xương cũng tự trách đến bây giờ.Hắn chưa từng yêu sâu sắc một người,muốn cùng cô mãi mãi bên nhau . . . . .”

Trên bong thuyền có gió thổi tới,nến đỏ được đồ chụp thủy tinh bảo vệ lóe ra ánh sáng lung linh ấm áp.Có rượu đỏ thượng hạng,có thể vừa ngồi dùng bữa vừa nói chuyện phiếm thưởng thức rượu ngon,còn có thể ngắm biển rộng dài vô tận cùng ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Diệp Vị Ương cả người cùng trên mặt đã bị màu hồng chiếm cứ,nhưng không biết có phải mùi vị rượu đỏ quá mức ngọt ngào hay cảm giác quá hạnh phúc mà bàn tay đeo nhẫn cưới của cô không ngừng nâng ly,hết ly này đến ly khác.Nhìn lại Thanh Phong Tuấn,hắn uống rất ít,cặp mắt giờ phút này càng thêm thâm thúy,hắn chẳng qua chỉ kinh ngạc cô gái rực rỡ như hoa trước mắt,tâm thần nhộn nhạo. . . . . .

Qua một lúc lâu,không khí xung quanh giữa cô và hắn vẫn an bình,cho đến. . . . . . cho đến Diệp Vị Ương say rượu ngây thơ cong lên đôi môi đỏ mọng,chớp đôi mắt to bắt đầu đếm: “. . . . . . Hả? Một,hai. . . . . . Ba. . . . . . ,sao thế này? Sao có nhiều Tuấn vậy? Người nào mới là thật đây? Người nào mới là Tuấn vừa cầu hôn mình a?”

———–Cho đến lúc này Thanh Phong Tuấn mới bật cười,hắn đuổi tất cả người giúp việc đi,sau đó nghiêng người thân mật ngậm vào ngón tay ngọc của Diệp Vị Ương đang đếm loạn!

A!Trong nháy mắt cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân Diệp Vị Ương,ngứa quá a,dường như có cái gì đang liếm ngón tay cô,là cún con sao? Không,không đúng, nhất định là mèo con! Đúng,nhất định là mèo con!Cô trước kia muốn nuôi một con mèo,không phảilà hai con,hai con mèo Ba Tư xinh đẹp,lớn gọi đại quai, nhỏ gọi tiểu quai!

“Ack. . . . . . Tuấn,em muốn mèo Ba Tư,muốn nuôi hai con mèo Ba Tư!”

———-Thanh Phong Tuấn nhìn cô lảo đảo mở to đôi mắt to sương mù “Bổ nhào” hướng mình,lần nữa cười rộ lên: “Được, vài ngày nửa nhất định giúp em lựa chọn hai con mèo Ba Tư ngoan ngoãn nhất trên thế giới.”

“Wow! Tuấn…được đấy được đấy!” Cô gái say rượu tiếp tục làm nũng trong ngực hắn,lúc nói chuyện môi đỏ mọng mềm mại lơ đãng chạm vào cổ áo thật mỏng, nơi đó nút áo được mở rộng ba viên để lộ màu da tiểu mạch khỏe mạnh.

Thanh Phong Tuấn cười gian tà,ở vành tai nhạy cảm của Diệp Vị Ương nhẹ giọng dụ dỗ: “Anh tốt vậy em phải thưởng gì cho anh?” Sớm biết sẽ không cho Diệp Vị Ương uống rượu,chỉ hai ly rượu đỏ đã làm cô say khướt thế này,biết thế hắn sớm nên dùng chiêu này để dụ dỗ lòng mỹ nhân!Dáng vẻ cô say rượu thật sự rất đáng yêu!

Vừa nghe nói hắn đòi phần thưởng,cô lập tức lẩm bẩm ngẩng đầu khỏi ngực hắn,nhìn càm của hắn,sau đó môi anh đào nửa mở làm ra hình dáng suy tưu.

Cô thế này. . . . . . cô thế này. . . . . . haizz haizzz,yêu nghiệt quá yêu nghiệt quá,họa thủy quá họa thủy quá. . . . . .Một giây sau,Thanh Phong Tuấn không thể tiếp tục khống chế ———

“Vị Ương. . . . . .” Bàn tay to của hắn đột nhiên vòng ra sau ót cô,nôn nóng không kịp chuẩn bị kéo cô về hướng mình,cùng lúc đó hôn lên môi cô!

Ừm,trời ạ,đôi môi mềm mại còn thoang thoảng mùi sữa,hơi thở ngọt ngào khiến hắn say mê!Cô mùi vị thật ngọt còn mang theo nhàn nhạt mùi vị rượu đỏ! Cảm giác tuyệt vời làm hắn lên thẳng đỉnh thiên đường.

Hắn khàn khàn lẩm bẩm với cô: “. . . . . . Vị Ương,anh . . . . . anh không thể đợi đến sau khi hoàn thành hôn lễ ngày mai,anh . . . . . hiện tại muốn có em! Vật nhỏ mê người này,sao anh muốn em thế nào cũng cảm thấy không đủ. . . . . .”

Khó khăn nói xong câu đó,môi hắn lần nữa đè xuống mang theo dịu dàng cùng yêu thương!Bước chân cũng không còn nhàn rỗi,bắt đầu ôm cô gái bị hôn đến mơ màng vào trong ngực đi về phía phòng mình.

Ham muốn trỗi dậy lập tức hành động,quần Diệp Vị Ương đã bị cởi xuống,ngay cả động tác giúp cô cỡi quần áo mặc dù không từ tốn nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, sợ sơ sẩy khóa kéo quần sẽ tổn thương làn da trắng noãn.Nếu như có cơ hội Thanh Phong Tuấn luôn sẳn lòng ân cần tỉ mỉ!

A,ngoan quá!Vị Ương thật ngoan,cả quá trình thế nhưng không có phản kháng!Xem ra hắn giấu mọi người len lén cử hành hôn lễ thế kỷ là chuyện hoàn toàn chính xác !Với lại không biết sau này con trai sẽ trả đũa hắn thế nào đây . . . . .

Trên khuôn mặt anh tuấn của Thanh Phong Tuấn giờ đây tràn đầy hạnh phúc,giờ này khắc này hắn chỉ muốn ôm cô gái xinh đẹp gần trong gang tấc vào trong ngực!

Hắn tham lam hôn lên đôi môi dịu ngoại,đầu lưỡi cuồng dã thăm dò vào trong miệng cô,đan chéo vào nhau,mút lấy. . . . .Thanh Phong Tuấn lần nữa sử dụng nụ hôn nóng bỏng làm Diệp Vị Ương say rượu ứng phó không kịp,thân thể mềm mại của cô không ngừng lê nhẹ lên lồng ngực hắn khiến động tác tiếp theo trở nên điên cuồng. . . . . .

Ngón tay của hắn dịu dàng mà bá đạo,hắn hôn nồng nàng mà tê dại,hơi thở ấm áp sạch sẽ mê người. . . . . .

Không khí ái muội lẻn vào tâm phổi,để Diệp Vị Ương say rượu chỉ cảm thấy như có gió xuân tháng ba nhẹ nhàng trêu chọc mặt hồ nhạy cảm. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn mặt hồ chấn động nhiều bông hoa rực rỡ lung lay theo gió. . . . . . tình cảnh say mê lòng người,Diệp Vị Ương cảm giác được nhiệt độ trên môi mình giống như có cánh hoa bị gió thổi rơi trên môi cô,có nhàn nhạt mùi thơm cùng ngọt. . . . . .

Cho nên cô theo bản năng đưa hai cánh tay lõa lồ ôm lấy người đàn ông đem đến ấm áp cho cô!Cô giống như đang mời gọi,điều này khiến Thanh Phong Tuấn mừng rỡ như điên!

Thân thể trắng như ngọc quyến rũ mê người,vốn sẽ làm Thanh Phong Tuấn động tình,cộng thêm Diệp Vị Ương vô thức lẩm bẩm nỉ non: “Tuấn,em muốn. . . . . . mèo Ba Tư. . . . . .” Càng làm cả người hắn nóng lên. . . .

Ôm thân thể nóng bỏng vào trong ngực,cảm giác rất tốt đẹp!Thanh Phong Tuấn thích nghe cô gái nằm dưới người kìm lòng không đậu bậc ra thở dốc nho nhỏ!Đôi môi hơi run rẩy,nuốt xuống cảm giác thỏa mãn phái nam tinh khiết.Rõ ràng ngay cả Diệp Vị Ương cũng không biết chuyện mình đang làm!Điều này làm Thanh Phong Tuấn lại một lần nữa cảm thấy quyết định đúng đắn cho cô uống rượu!Đêm nay cả đời hắn sẽ khó quên!

Vị Ương của hắn vĩnh viễn có thể làm hắn mê muội!Rõ ràng không phải lần đầu tiên có được cô nhưng giống như mỗi lần đều cảm nhận được ngọt ngạo tận đáy lòng!

Thân thể thơm ngát hoàn toàn đón nhận hắn mang dâng hiến thuần mỹ!Cho dù chỉ một nụ hôn nhẹ đều có thể làm khóe mắt cô,đuôi lông mày,lỗ tai, thậm chí cổ cũng bị nhiễm ửng đỏ,đến cuối cùng ngay cả ngực cũng hận không được đỏ!

Thì ra một khi hoàn toàn yêu một người,cho dù chỉ có một nụ hôn cũng có thể trong nháy mắt khiến người ta trầm luân. . . . . .

Đợi tất cả bình phục trở lại,được ôm cô ngủ đã là một chuyện rất vui sướng.Vị Ương của hắn bị hắn ôm vào ngực rất nhanh ngủ say,nhưng cùng cô ngủ chung một giường trong khoảng thời gian ngắn hắn lại không thể ngủ.Không dám lộn xộn sợ cô tỉnh dậy.

Mái tóc đen nhánh mượt mà được vén ra sau tay,đem đầu cô nhẹ tựa vào vị trí trái tim của mình,cố gắng nhắm mắt lại bắt buộc mình ngủ,thật mong đợi đến hôn lễ ngày mai.

Nhưng . . . . . . trời lại không chịu theo ý nguyện,có chủ tâm”hành hạ” hắn Thanh Phong Tuấn.

Nửa đêm,Thanh Phong Tuấn thật vất vả mới chợp mắt được chút xíu bỗng nhiên cảm thấy khác thường! Diệp Vị Ương ngủ say ngón tay thon dài không biết từ lúc nào từ trước ngực chuyển sang sau lưng hắn,rồi một đường đi xuống. . . . . . trượt đến mông hắn! Trong khi giãy chết. . . . . . Vì tìm kiếm ấm áp vốn đang gối lên tay hắn,lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn mà ngủ,hiện tại cả nửa người dưới của cô lại dán chặt lên người hắn!

“Em…em. . . . . .”Tiếng thở dài nóng rực phả ra sau tai Diệp Vị Ương,Thanh Phong Tuấn tiếp theo ngay cả thở mạnh cũng không dám,tim cũng nhíu lại một chỗ. Haizzz,cô gái nhỏ này hôm nay ngủ ngon thế,đoán chừng chỉ có mỗi hắn chịu nổi khổ giày vò.Nếu như hắn lại muốn . . . . . .cô. . . . . . cô có thể bị dọa không?

Haizzz,chấp nhận thôi,ăn không được thì hôn thêm vài cái vậy.Ai bảo cô dụ dỗ hắn trước.

Nghĩ như vậy,Thanh Phong Tuấn lại cúi đầu in một nụ hôn lên đỉnh đầu Diệp Vị Ương,nụ hôn tiếp theo khắc sâu trên tóc cô. . . . . .

Hiazzzz,tối nay nhất định lại phải mất ngủ. . . . . .

Ngày thứ hai,Diệp Vị Ương mơ màng bị ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ rọi vào đánh thức.Mệt mỏi hé mi,tia sáng chói mắt khiến mắt cô lần nữa khép lại,một lát sau cô tránh nơi ánh sáng rọi đến lần nữa mở mắt ra.

Vừa mở mắt…Trời ạ!Cô phát hiện Thanh Phong Tuấn cả người trần truồng nằm bên cạnh,vẻ mặt ngủ rất ngon giấc!

Diệp Vị Ương dường như theo phản ứng bản năng bắn ra ngồi dậy, khẽ động dùng chăn bằng tơ bao trùm lại người,không ngờ chăn trên người rơi xuống,cô lập tức kinh ngạc———Thần linh ơi! Dưới chăn cô cùng hắn. . . . . . không một mảnh vải a!

Ai tới nói cho cô biết tối hôm qua sau khi say rượu,bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Nhìn chằm chằm đường nét hoàn mỹ không tì vết trên da thịt Thanh Phong Tuấn, Diệp Vị Ương mắt lập tức đỏ bừng!Được rồi,mặc dù không phải lần đầu tiên cùng hắn,nhưng . . . . . . cô thật sự rất lo lắng vấn đề khác,nhìn trên người mình trải rộng dấu hôn cùng với trên người Thanh Phong Tuấn linh tinh vết cào cấu,cô thật sự rất hoài nghi tối hôm qua bản thân mình chủ động dụ dỗ hắn? Mồ hôi nhỏ giọt Nếu quả thật vậy,chẳng phải xấu hổ đến phải nhảy xuống Thái Bình Dương sao?

Đang lúc Diệp Vị Ương suy nghĩ lung tung,cố gắng bức mình nhớ lại cặn kẽ chuyện tối hôm qua,cố gắng nghĩ xem do người nào chủ động trước,người đàn ông bên cạnh nhìn như ngủ say lại mở miệng ———

“Bà xã,em nên học cách sau khi rời giường phải đắp chăn lên người ông xã chứ. . . . . .”

———–thanh âm trầm bỗng quyến rũ lạ thường! Quay đầu nhìn sang,hai mắt hắn lại nhắm như cũ,bộ dáng giống như còn đang ngủ mê.

Diệp Vị Ương trừng to hai mắt,không xác định bản thân có phải vừa nghe nhầm.

“. . . . . . Bà xã,tối hôm qua em hành hạ ông xã mình đến sắp chết,bây giờ còn lấy chăn. . . . . .” Lần này,Thanh Phong Tuấn hơi mở ra đôi mắt thâm thúy ánh sao , khóe miệng khi nói những lời này còn vẽ nên độ cong hài lòng,thoạt nhìn tâm trạng không tệ lắm.Nhưng giọng nói lại cố giả vờ như rất đáng thương,hành động này so với nghiêm túc lạnh như băng trước đó rất không cân xứng nhưng vẫn rất mê người.

Hả?Ý của Thanh Phong Tuấn không phải là. . . . . . quả nhiên tối hôm qua do cô chủ động dụ dỗ hắn? Trời ạ,mau tìm đống đậu hũ đến để cô đập đầu đi! Sớm biết cô sẽ không dậy sớm để giờ đây lúng túng,tiếp tục giả vờ ngủ không phải là được rồi sao! Thất sách thất sách ah!

————Trong lòng nghĩ như vậy,Diệp Vị Ương mắc cở đỏ mặt,ôm lấy chăm nhích sang một chút,biết điều đem chăn lớn chia cho Thanh Phong Tuấn một chút,nhưng không dám chen người vào chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm thân thể tiếp xúc.

Thanh Phong Tuấn như một mãnh báo ẩn núp,canh lúc cô đang nhích tới gần,đắp chăn rồi muốn lui lại hắn lập tức tung mình đem Diệp Vị Ương nhẹ nhàng đặt dưới người!

Lập tức,Diệp Vị Ương cùng lồng ngực lõa lồ của hắn dán vào nhau! Mặt đỏ đến nhỏ ra huyết!Đôi mắt to thật sự không biết làm gì chỉ nghiêng mắt nhìn.

Dưới mền tơ mỏng manh,đường cong linh lung trên người cô bị hắn nhìn không xót một chút gì,Thanh Phong Tuấn cảm giác cả người nóng rang,hắn khàn giọng lẩm bẩm: “. . . . . . Bà xã,chào buổi sáng.Khuôn mặt của em thật giống như táo đỏ,rất đỏ rất đỏ,đỏ đến anh muốn . . . . . Cắn một ngụm!”

“A. . . . . . Đừng giỡn mà!Tuấn,ngày hôm qua em không tốt,chúng ta đừng làm rộn nửa có được không?” Không hiểu tại sao cô cảm giác cả người mệt rã rời, hật sự cần ăn chút gì bổ sung lại thể năng.

Nhìn cô mệt mỏi Thanh Phong Tuấn yêu thương điểm nhẹ lên cánh mũi đáng yêu,thỏa hiệp nói: “Được,hôm nay quả thật không nên trễ nãi,chút nửa sẽ có thợ trang điểm cùng thợ tạo hình giỏi nhất đến trang điểm cho em,đừng quên hôm nay mới là hôn lễ chân chính của chúng ta.”

“Hả?Nhưng. . . . . . dáng vẻ em thế này sao có thể mặt áo cưới,sẽ bị người ta cười mất. . . . . .” Diệp Vị Ương càng nói càng nhỏ thật sự rất mắc cỡ,người đầy dấu hôn mà trong tình hình chung áo cưới dày cộm nặng nề cần có người giúp mới có thể thuận lợi mặc vào.

Thanh Phong Tuấn buồn cười nhíu mày,xem thường nói: “Vậy thì sao chứ? Vừa vặn tuyên bố quyền sở hữu thuộc về anh.Dĩ nhiên,nếu như bà xã thật sự để ý thì áo cưới để anh giúp em mặc.”

“Hả?Không. . . . . . Không cần,hãy để thợ trang điểm giúp em.”Hiazzz,thay vì để cô gái khác nhìn thấy trống trơn còn tốt hơn không mặc quần áo bị người mình yêu nhìn chằm chằm,như vậy sẽ xấu hổ và ngượng ngùng muốn chết .

“Tốt lắm,tất cả đều do bà xã đại nhân làm chủ.Để anh ra ngoài xem bọn họ chuẩn bị bữa sáng xong chưa.” Thanh Phong Tuấn vừa quan tâm nói vừa mặc quần áo xem đây như nơi không người,hắn thật ra không phải muốn xem bữa sáng chuẩn bị xong chưa mà muốn xem tất cả chi tiết chuẩn bị cho buổi hôn lễ thỏa đáng chưa, hắn đã nói muốn tổ chức một hôn lễ lãng mạng khiến Diệp Vị Ương cả đời khó quên.

Sau khi Thanh Phong Tuấn ra ngoài,Diệp Vị Ương ôm lấy mền tơ đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ ———

Hả!Du thuyền lúc nào thì cập bờ rồi? Cách đó không xa biển rộng vẫn trong veo như cữ,nhưng hấp dẫn tầm mắt nhất vẫn là. . . . . . địa phương du thuyền cập bến, nơi đó kiến trúc cao lớn lộng lẫy giống như. . . . . . tòa thành?

Không để Diệp Vị Ương nghi ngờ quá lâu,mấy giây sau các cô gái Tây Phương bỗng nhiên tiến vào,không cho cô thời gian thẹn thùng,ngay lập tức giúp cô thay quần áo,chỉ chốc lát sau cô đã mặc bộ váy cưới màu trắng tinh khiết.

Cũng vào lúc này cửa phòng lần nữa bị mở ra,Thanh Phong Tuấn đi đến,vui vẻ ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh,dùng giọng khàn khàn nuông chiều nói: “. . . . . .Bà xã xinh đẹp,mau xoay người lại để anh nhìn em một chút nào.”

Nghe được giọng nói hắn truyền đến,Diệp Vị Ương hướng về phía gương mỉm cười,không để ý dấu hôn chói mắt trước ngực,cô chậm rãi xoay người kéo theo làn váy,từng bước từng bước khuôn mặt mang theo nụ cười hạnh phúc đi đến hướng hắn.

Mà cũng chính lúc này cô mới phát hiện Thanh Phong Tuấn toàn thân cũng rực rỡ hẳn lên!Hắn mặt áo bành tô cực kỳ vừa người,tôn lên gương mặt anh tuấn làm cho người ta mê muội. . . . . .

Thanh Phong Tuấn trong mắt Diệp Vị Ương quả thật rất sáng chói ———

Giờ phút này Diệp Vị Ương đang chạy về hướng hắn,váy áo đung đưa như trăm hoa đua nở!Trên dưới cân xứng phối hợp lụa mỏng,thiết kế cùng tạo hình đặc biệt làm cô như một đóa bách hợp thanh tân,nở rộ lóa mắt! Đặc biệt là đôi mắt to tràn đầy sức sống trên mặt cô,nhất thời nửa khắc khiến người ta không thể dời tầm mắt!

“. . . . . . A,bà xã,em thật sự rất đẹp làm anh tưởng có tiên nữ hạ phàm đấy. . . . . .” Thanh Phong Tuấn tự đáy lòng ca ngợi .

Ở thời điểm Diệp Vị Ương cách hắn chỉ có ba bước,hắn đột nhiên vươn tay kéo nhẹ cô,cánh tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh,hít một hơi dài hương thơm trên người cô,mới cười lớn ôm cô đi ra ngoài.

Rời khỏi phòng ra ngoài,Diệp Vị Ương mới cảm giác được nơi này còn đẹp hơn so cô tưởng tượng!

Vì là một hòn đảo biệt lập đương nhiên không dễ dàng có xe thể thao,cho nên Thanh Phong Tuấn giống như làm ảo thuật để Diệp Vị Ương thấy được cỗ xe ngựa hoa lệ chỉ có công chúa Bạch Tuyết mới có!

Không đợi cô phục hồi sau kinh ngạc,Thanh Phong Tuấn đã như vương tử dịu dàng kéo cô lập tức ngồi lên xe.Chỉ chốc lát sau bọn họ đi tới một sân khấu được trang trí tinh sảo.Phía trên có rất nhiều nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đứng xếp hàng đợi sẳn.

Muốn lên sân khấu cao thế kia cần phải đi lên một đoạn bậc thang thật dài,Diệp Vị Ương mặc áo cưới cô dâu hết sức không tiện,mỗi lần cất bước đều rất khó khăn, lúc này Thanh Phong Tuấn đứng sau lưng dứt khoát khom lưng bế ngang cô lên! Trước mặt đám đông lại có hành động thân mật Diệp Vị Ương tim đập cuồng loạn,gương mặt trắng mịn cũng chuyển đỏ!

Mãi cho đến lên sân khấu,Thanh Phong Tuấn mới nhẹ nhàng đem cô gái trong ngực để xuống.Nhưng bàn tay thủy chung không dịch chuyển,dịu dàng vòng qua eo cô,kéo cô đi đến chính giữa sân khấu.

Nhiếp ảnh gia Phương Tây bên cạnh có một nữ trở lý giúp việc,cô phong tình vạn chủng sải bước đến nhiệt tình giúp Thanh Phong Tuấn sửa sang lại quần áo,còn Diệp Vị Ương thì hoàn toàn không để ý.

Đại mỹ nữ Phương Tây con ngươi xanh như hổ phách không ngừng phóng điện về phía Thanh Phong Tuấn,trái tim như muốn nhảy ra ngoài,cô dùng việc giúp chỉnh sửa quần áo cố ý giả bộ lê nhẹ lên thân thể Thanh Phong Tuấn.

Chậc chậc. . . . . . Diệp Vị Ương thấy vậy mở to hai mắt nhìn!Cô gái này thật sự. . . . . . quá ngông cuồng đi chứ? Mặc dù đã từng nghĩ,người đàn ông anh tuấn như Thanh Phong Tuấn rất được nhiều cô gái yêu thích,bình thường nhất định có rất nhiều cô gái chủ động lấy lòng hắn rồi?

———-Nghĩ đến điểm này, dưới tình huống Diệp Vị Ương không cảm nhận được,môi đỏ mọng kiều diễm đã ủy khuất cong lên giống như món đồ mình yêu thương nhất bị người khác nhìn trộm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio