Edit:Dực
Beta:Tieumanulk
Lại nói tới thanh Phong Tuấn ném túi thuốc xuống dứt khoát rời đi,mà Dạ đại tổng tài lại lạnh lùng cắt đứng tiến trình quảng cáo,mọi người rất bực nhưng không dám nói gì,bắt đầu nghỉ ngơi.
Nếu Diệp Vị Ương bị nói trang điểm quá đậm thì người hóa trang dĩ nhiên là người đầu tiên gặp họa, cả người đầy mồ hôi lạnh sợ bị sa thải chạy tới tới giúp Diệp Vị Ương tháo trang sức.
Diệp Vị Ương trời sinh tính tình hiền lành,nhìn thấy thợ trang điểm sợ,đương nhiên biết Dạ Phi Phàm cố ý gây khó dễ cho họ,nhưng cô không biết rốt cục hôm nay đại tổng tài đang bực bội chuyện gì,người nào chọc vào hắn. Nhưng mà có thể đừng liên lụy tới người vô tội không?
Vì vậy cô nhíu mày thật sâu,tốt bụng nắm tay thợ trang điểm,nhẹ nói “Chuyện không liên quan đến chị,thật phải tháo trang sức thì tôi sẽ tự làm,tôi thấy chị không được khỏe,chị đi nghỉ ngơi trước một chút đi!”
Nói xong cũng không nhìn mọi người, trực tiếp cầm lấy hộp trang sức trên tay thợ trang điểm, chuẩn bị đi vào phòng rửa tay tháo trang sức.
Thợ trang điểm rất cảm kích cô chuyện này, vừa khúm núm vừa nhanh chóng vọt khỏi vòng lửa giận ,cách xa khỏi Dạ đại tổng tài.
Nhưng Diệp Vị Ương lại không may mắn như thế. Lúc cô đi ngang qua Dạ Phi Phàm đột nhiên bị hắn túm lấy cổ tay kéo lại.
Hắn hơi dùng sức cầm lấy cổ tay trắng nõn khiến cô đau đớn. Nhưng cô vẫn như cũ chỉ nhíu mày không một tiếng kêu đau,lạnh lùng hỏi ” Dạ đại tổng tài, không phải ngài nói tôi trang điểm quá đậm sao, sẽ không tốt cho chất lượng quảng cáo sao? Bây giờ tôi đi tháo trang sức, vì sao ngài lại chặn đường không cho tôi đi?”
Giọng của cô đã vô cùng khách khí nhưng vẫn có vẻ xa cách như cũ,khiến cho Dạ Phi Phàm tức giận, nảy sinh ghen tuông.
Trong lòng Dạ Phi Phàm nghĩ, hắn và cô rõ ràng quen biết nhau bao nhiêu năm, trước đây cô rất nhu thuận giống như hắn là ông trời của cô,là tất cả của cô, vậy tại sao hôm nay lại khẩn trương như vậy?
Tại sao trong mắt cô gái thuần khiết như tờ giấy trắng lại không nhìn ra nửa điểm tồn tại của Dạ Phi Phàm?
Tại sao bây giờ mỗi lúc nói chuyện lại không nhìn vào mắt hắn nữa? Thậm chí lại còn dùng tôn xưng ghe tởm một lần nữa, gọi hắn là “Ngài”?
Tại sao vừa rồi cô lại đỏ mặt đối với Thanh Phong Tuấn,ngữ khí nhẹ nhàng,đến mức không thèm ngoảnh mặt lại nhìn hắn đang đứng phía sau?
Thực sự không thể tha thứ chính là hôm nay cô mặc chiếc áo mát mẻ bằng lụa trắng hở vai cùng quần dài,không chỉ quay quảng cáo thôi,lại cùng với tên tiểu tử Đông Phương Thước quay quảng cáo trông rất thân mật,như sớm đã quen biết nhau?
Tên tiểu tử thúi Đông Phương Thước kia trừ bỏ gia thế có tốt một chút, cao ráo, vóc người đẹp, diện mạo anh tuấn thì so với Dạ Phi Phàm hắn có điểm gì tốt hơn cơ chứ? Cùng lắm……………..So với hắn có trẻ tuổi hơn một chút thôi! Nhưng,cô gái này có đầu óc hay không vậy, có biết thưởng thức không vậy, tên tiểu tử kia rõ ràng chỉ là đại minh tinh hoa tâm đến cực điểm thôi.
Ghen tức chồng chất lên nhau rốt cục Dạ Phi Phàm cũng không bình tĩnh bằng Thanh Phong Tuấn. Hắn hất tay đem túi thuốc cảm ném vào khuỷu tay Diệp Vị Ương,trực tiếp cầm lấy bàn tay đang tháo trang sức, thế nhưng ấm đầu tự mình tháo giùm cô! Hoặc giả sau khi tẩy trang,cô sẽ không mê người như vậy nữa,còn tên tiểu tử thúi Đông Phương thước kia cũng sẽ không cách nào gần cô.
Ack, vì thế Diệp Vị Ương nghe được xung quanh có tiếng thút thít cùng âm thanh thán phục, hóa đá……………
Dạ đại tổng tài đang làm gì? Có thể nhẹ tay chút không,không thì mặt cô nhất định sẽ bị sưng đỏ ah! !
Chỉ một lúc sau,Diệp Vị Ương không thể nhịn được nữa, để phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, cũng để ngăn lại hành động kì lạ của hắn,tùy tiện tìm đề tài khác “Thuốc này………Ai mua thế?” Cô nhớ vừa rồi Dạ đại tổng tài không có rời đi.