Edit:Dực
Beta:Tieumanulk
“Nhớ kỹ lời cô vừa nói đấy!” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ đằng sau truyền tới, mang theo nụ cười tà mị.Thì ra là Thanh Phong Tuấn không biết trở lại từ khi nào!
Trời ạ! Người đàn ông này ngay cả đi bộ cung không phát ra tiếng động sao?
Diệp Vị Ương quýnh lên,những lời một nửa là thật một nửa là giả,là cô cố ý nói ra,sao lại trùng hợp bị chính chủ nghe được,phải làm sao đây? Thật là……..mắc cỡ! Thiên Lôi mau tới đánh cô một cái đi, da mặt cô quả thật rất mỏng.
Dạ Phi Phàm thấy Diệp Vị Ương e lệ,lại thấy trên khuôn mặt Thanh Phong Tuấn ẩn hiện nụ cười, cảm thấy trong lồng ngực như có lửa giận cuồn cuộn thiêu đốt, lạnh lùng nói “Trang sức đã tháo xong, vậy có vẻ đẹp hơn,với lại nhìn vẻ mặt của cô cũng không tệ, vậy thì tiếp tục chụp cho xong buổi quảng cáo hôm nay thôi!”
Diệp Vị Ương cũng không tức giận,bĩu môi, đối mặt với Thanh Phong Tuấn vốn đã có chút lúng túng, hiện tại vừa hay mượn lời của Dạ Phi Phàm xoay người bước nhanh về hướng studio.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên chiếc áo trắng hở vai của cô,mỗi bước đi của cô làn váy lại tung bay theo gió,lướt qua cổ tay trắng nõn mảnh khảnh,giống như một tinh linh lạc giữa trần gian. Điều này đều khiến cho Thanh Phong Tuấn cùng Dạ Phi Phàm nhìn đến mất hồn.
Thanh Phong Tuấn là người lấy lại thần trí trước,thấy Dạ Phi Phàm vẫn ngây người như cũ, sâu trong tròng mắt màu đen của hắn phát ra một tia tàn bạo không dễ dàng phát hiện, nguy hiểm mà thâm trầm giống như trân bảo của mình bị người khác dòm ngó,rất không vụi.
Có lẽ bởi khí trời có chút nóng bức,hắn không để ý tới nguyên nhân ánh mắt tàn ác cùng sự khó chịu trước ngực mà nửa châm biếm nửa giễu cợt nhìn bâu trời xanh thắm bao la nói “Dạ Phi Phàm, anh nói xem mây trời trong xanh lại mờ ảo, thay vì đi xa nhưng vẫn không có thứ mình muốn, chi bằng quý trọng thật tốt thứ đang có trước mắt. Anh đã không xứng để có Diệp VỊ Ương rồi, đừng quên anh và Thiên Tuyết đã có quan hệ. Cả cơ thể và tim cô ấy đã giao phó cho anh,lại vì anh mà cắt động mạnh tự sát, hiện tại anh lại mang cô ấy nhét vào bệnh viện, quả không hổ là tổng tài máu lạnh. Một cô gái tốt như Hàn Thiên Tuyết, thật ra mà nói anh quá đủ ghê tởm, không xứng với cô ấy!”
____-Thanh Phong Tuấn dùng giọng nói thong dong lãnh đạm đả kích người, mặt không hề biến sắc,thậm chí còn mang theo vẻ mặt bình tĩnh thưởng thức cảnh trời xanh thăm thẳm đẹp đẽ, thực sự khiến cho đối phương chết vì nội thương.
Dạ Phi Phàm bị nói xong có chút bối rồi, vốn tâm tình đã không tốt nay giờ lại càng bực bội, giận giữ nghiến răng nói “Thanh thiếu,tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác”
Nghe lời nói này, Thanh Phong Tuấn như có chút do dự,rốt cục có nên xen vào chuyện của người khác không? Hắn thu lại vẻ bất cần đời,nghiêm túc nói với Dạ Phi Phàm “Nếu anh để mất Hàn Thiên Tuyết thì cuộc đời này anh nhất định sẽ hối hận. Không có người nào yêu anh như cô ấy đâu!”
Dạ Phi Phàm chấn động,nhìn biểu tình của Thanh Phong Tuấn giống như hắn biết rất nhiều tin tức mà mình không biết,Hàn Thiên Tuyết kiên quyết chia tay với mình tới nước Pháp, năm năm chưa từng liên lạc với mình,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể nhìn ra cô ấy vẫn còn rất yêu mình.Đêm đầu cũng giữ lại trở lại giao cho mình. Chẳng lẽ…………Thật sự mình đã hiểu lầm?
Rất không thích người khác nhắc nhở mình đặc biệt lại là Thanh Phong Tuấn, Dạ Phi Phàm lạnh lùng bỏ lại một câu “Chuyện giữa tôi và cô ấy tự tôi quyết định, không cần Thanh thiếu đại danh đỉnh đỉnh bận tâm!” Nói xong cứng nhắc dời đi.
Trông Dạ Phi Phàm đi thật vất vả,Thanh Phong Tuấn lại chán nản nhìn Diệp Vị Ương đứng đó không xa,hắn lại một lần nữa nhìn tà váy tuyết trăng nhẹ nhàng bay bay của cô,cảm giác phong cách thiết kế cực kì quen mắt,ánh mắt hắn lóe một chút nghi ngờ,đột nhiên sau đó sáng bừng lên!