Eidt:Dực
Beta:Tieumanulk
“Cô thất vọng hắn lắm sao?” Thanh Phong Tuấn cau mày,không quá thích cách nói của cô về người kia.
“Đừng nhắc đến hắn,ngược lại anh hỏi tôi chuyện thi người mẫu làm gì?” Diệp Vị Ương nói sang chuyện khác,nếu như lần đó ở khách sạn Dạ Phi phàm không có đối đãi thô bạo với cô,làm ra chuyện tổn thương tự ái cô thì ấn tượng của cô với hắn vẫn còn rất tốt, dù sao cô cũng đã thầm yêu hắn nhiều năm. Một tình yêu sâu sắc không thể một sớm một chiều là có thể quên được. Cố tỏ ra không quan tâm đến hắn thì cô chỉ có thể lừa được người khác nhưng cô lại không lừa được chính con tim của mình.
“Nếu như cô nói cho tôi biết,ngày đó trang phục của cô bị người ta phá hỏng nhưng cuối cùng chỉ cần mấy phút giúp cô sửa chữa bộ quần áo hỏng thành một chiếc váy hoàn chỉnh.Người thiết kế đó là ai,có phải người này có liên quan đến người thiết kế thần bí anh túc ,vậy tôi có thể giúp cô tra ra lần đó ai hãm hại cô.” Thanh Phong Tuấn rốt cuộc đã nói ra chuyện quan trọng của lần nói chuyện này.
Vừa nghe Thanh Phong Tuấn nói ra danh hiệu người thiết kế hoa anh túc,Diệp Vị Ương chợt kinh ngạc,sợ tới mức luống cuống cả lên.
“. . . . . . Anh, làm sao anh biết người thiết kế hoa anh túc có thật? Hay nói. . . . . . Làm sao anh biết cô ấy là người thiết kế tác phẩm?” Diệp Vị Ương kinh ngạc không thôi. Mặc dù cũng có rất nhiều người biết danh hiệu này vì người thiết kế “ hoa anh tuc” này thật sự có thật, nhưng cô không cho một đại nhân vật như Thanh Phong Tuấn lại có thời gian chú ý đến những việc cỏn con. Hơn nữa còn vô cùng chú ý!
Rất nhiều người trong giới truyền thông muốn tìm ra trang phục người này ở giới Tân Tú,nhưng một chút manh mối cũng không có, thật là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cũng có rất nhiều Đại Minh Tinh nghĩ thuê người thiết kế thần bí này dể thiết kế trang phục riêng cho mình.
Còn có rất nhiều công ty sản xuất trang phục lớn thậm chí công ty giải trí muốn ra giá cao để có được những linh cảm của người thiết kế này . Đáng tiếc. . . . . .
Đáng tiếc người thiết kế thần bí mang ngoại hiệu “ hoa anh túc” kể từ một năm trước sau khi nổi danh với những tác phẩm độc đáo của mình thì lại mất tăm, chưa từng có người gặp qua nên không ai biết tên nhà thiết Kế đó là nam hay nữ.
Thanh Phong Tuấn nhìn thấy bộ dáng cô giật mình thì trong lòng đã có đáp án. Nhưng mặt anh ta vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì,từng bước từng bước khiến cô phải nói chuyện thẳng thắn với mình.
Vì vậy hắn nhướng cao lông mày,tiếp tục chậm rãi ném “bom” nói:”Tôi không chỉ nghe nói qua người thiết kế thần bí hoa anh túc, xem qua tất cả các tác phẩm mà cô ta tạo ra, phân tích cặn kẽ từng nét đặc biệt có trong từng tác phẩm, thậm chí. . . . . . Tôi còn biết cô ta bí mật gia nhập một tổ chức,đặc biệt Diệp Vị Ương tiểu thư còn thiết kế trang phục cho hoàng thất nước Z.Cô nói đi, những lời tôi nói có đúng không?”
Diệp Vị Ương nghe thấy lời nói này, ngón tay run run nói: “Anh . . . . . anh. . . . . . anh. . . . .” Người này thật sự quá đáng sợ!Ngay cả cô cũng nói cà lăm không thành câu.
Lại nói,hiếm khi có thể nhìn đến Diệp Vị Ương giật mình đến mức này. Không có biện pháp,Phong Thanh Tuấncó thể một tay che trời, chuyện cơ mật đến như vậy mà cũng có thể nhanh chóng điều tra ra được quả thật không thể không phục.Nhất là anh ta dùng thái độ lãnh đạm cùng với giọng nói ung dung để nói ra,chẳng lẽ đây chính là tác phong của đại thần trong truyền thuyết? Phàm phu tục tử bình thường như tôm tép hoàn toàn không thể theo kịp. Khí chất kia thần vận kia bình tĩnh kia trình độ phúc hắc so ra kém anh một ngón út a.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Vị Ương nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, cam chịu nói: “Ngay cả điều này anh cũng biết rồi, tự nhiên cũng có thể đoán được tôi chính là người lấy tên “anh túc” thiết kế trang phục cho nước Z? Đúng vậy,tôi cho tới bây giờ vẫn không thích thi người mẫu, tôi từ nhỏ đã thích thiết kế, nhưng mà. . . . . . Mẹ tôi không cho phép! Chuyện này, trời biết anh biết tôi biết,anh cứ coi như đó là bí mật giữa tôi và anh ,ngàn vạn đừng nói ra ngoài.”