Edit+Beta:Tieumanulk
“Tôi bây giờ không phải hỏi anh mà hỏi cô ta!” Dạ Phi Phàm cau mày,hắn vốn không muốn trách nặng Diệp Vị Ương,chỉ là bây giờ nhìn thấy Thanh Phong Tuấn đặc biệt giải vây cho cô,trong lòng hắn không vui lời nói không khỏi trực tiếp chỉ vào Thanh Phong Tuấn.
“Hả?Nếu như anh muốn hỏi Diệp tiểu thư,vậy thì càng không có lập trường rồi.Thứ nhất,thời điểm cô ấy ra ngoài anh không có ở công ty;thứ hai,thời điểm buổi trưa cô ấy ra ngoài là giờ nghỉ trưa,chỉ vừa đúng dịp bị tôi dùng vào công việc khác,tôi còn đang suy nghĩ có nên cho cô ấy thêm tiền thưởng làm thêm giờ hay không đây;thứ ba. . . . . .” Thanh Phong Tuấn nói tới đây cười cười,nghĩ thầm tôi còn không nỡ trách cô gái này một câu chưa tới phiên người khác tới chỉ trích.Thế nhưng khi hắn nhìn thấy bàn tay Dạ Phi Phàm như cũ phủ lên tay Diệp Vị Ương vẻ mặt lập tức trong trẻo lạnh lùng .
Thanh Phong Tuấn đứng ở sau lưng Diệp Vị Ương,cho nên Diệp Vị Ương không thấy được mặt hắn,chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn nghiêm nghị tựa như hết sức không vui.Mà bây giờ trong lòng cô cũng đang cuộn sóng,động cũng rất lớn,thật sự không muốn liên lụy Thanh Phong Tuấn và Dạ Phi Phàm xảy ra tranh chấp,đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị Dạ Phi Phàm lạnh lùng giành trước một bước : “Hơ? Thanh Thiếu tại sao không nói hết lời,thứ ba của ngài là gì?”
“Thứ ba là được. . . . . . Tôi hiện tại lần nữa đưa cô ấy rời đi!”
——— Thời điểm nói câu nói này,Thanh Phong Tuấn lời chưa tới,người đã tới trước,dính sát sau lưng Diệp Vị Ương,một tay nhanh chóng ôm eo Diệp Vị Ương , một cái tay khác cầm bàn tay phải bị Dạ Phi Phàm bao trùm,nhẹ nhàng kéo,mỹ nhân trong ngực động tác tuyệt đẹp như nhảy múa nhẹ nhàng xoay tròn dẫn tới cạnh cửa,trước khi đi cũng không quên lại nói mấy câu: “Đúng rồi,đây là đưa đi trước mặt anh,cũng coi như cô ấy đã chào hỏi với anh,không có gì thì đừng lấy cớ trẻ con này gây khó dễ người ta.Sắp tan sở rồi,Dạ thiếu gia xin cứ tự nhiên,chúng tôi còn có việc phải làm,đi trước một bước.”
Diệp Vị Ương cơ thể cứng đờ kinh ngạc bị Thanh Phong Tuấn lôi đi. . . . . .
“Rầm ~~!” Bên trong phòng làm việc lần nữa truyền đến tiếng động quăng văn kiện,tiếng động lần này so với lần trước còn lớn hơn.Đoán chừng người đó giận không nhẹ a.
Dạ Phi Phàm âm thầm hạ quyết tâm,nhất định phải nhân cơ hội này lần nữa củng cố quyền công ty,công ty của hắn không thể để người ngoài như Thanh Phong Tuấn nhúng tay vào.Mặc dù hắn biết Thanh Phong Tuấn lần này gia nhập không ác ý. Nhưng vừa nghĩ tới hắn rất có thể vì Diệp Vị Ương mà đến,chỉ nghĩ như vậy hắn thật không cách đón nhận.
Nghĩ đến hôm nay đi bệnh viện thăm Hàn Thiên Tuyết,hỏi thăm bác sĩ mới biết được vết thương cô chưa lành đã cương quyết xuất viện rời đi,dù sao có tình cảm nhiều năm,một tình yêu khắc cốt ghi tâm nói không lo lắng là giả,với lại hắn căn bản không biết cô sau khi từ Pháp trở về sống ở nơi nào,giận đến hắn không nhịn được vung nắm đấm đánh mạnh xuống bàn làm việc,đốt ngón tay nhất thời bị thương,máu tươi chảy ra. . . . . .
Thanh Phong Tuấn lại một lần nữa đem Diệp Vị Ương nhét vào xe thể thao của hắn.
Mắt thấy xe thể thao vội vã lái đến nơi xa lạ,Diệp Vị Ương hoảng hồn,vội hỏi: “Anh . . . . . đưa tôi đi đâu nửa?”
Thanh Phong Tuấn nhín thời gian liếc cô một cái,bá đạo nhướng mày không cho chất vấn: “Xem ra Diệp tiểu thư là người hay quên,không nhớ rõ hôm nay là ngày đầu tiên cô làm nữ hầu của tôi à? Đúng,xem ra tôi cần phải ký một phần hợp đồng với cô!”
Không phải chứ? Hợp đồng gì! Nói khó nghe chút chính là hợp đồng bán thân và hợp đồng cu li cho hắn chứ gì!