Edit+Beta:Tieumanulk
Diệp Vị Ương không suy nghĩ nhiều nữa,cô xé rách phần váy không bị vấy máu,ngồi xổm xuống cẩn thận đến chỗ Đông Phương Thước đang nằm bất động, tranh thủ xử lí đơn giản vết thương của hắn trước khi xe cứu thương tới.
Tay cô đang run rẩy,ánh mắt cô cũng là ánh mắt đau lòng.
Cô thề,sau này cô phải mạnh mẽ,ít nhất cũng không để người có thân phận cao quý như Thanh Phong Tuấn hay Đông Phương Thước vì cô mà chịu bị thương. Sự tồn tại của bọn họ có ý nghĩa lớn hơn cô.
Vì những người này,chuyện của cô,cô phải học cách tự gách chịu cùng đối mắt với nó.
Lúc này, Dạ Phi Phàm lại từ phía xa khẩn trương chạy tới thậm chí ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, hắn vừa chạy vừa hướng tới bên này hô lớn “Vị Ương! Vị Ương! Em không xảy ra chuyện gì chứ?”
Vẻ mặt khẩn trương,ánh mắt nôn nóng tìm người,không quan tâm tới địa vị của mình chạy tới, áo sơ mi trắng vì chạy nhanh trong gió mà kêu lên tiếng vù vù… giống như chỉ cần hắn chậm đi một giây thì sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.. So với đại tổng tài lãnh khốc cao cao tại thượng hằng ngày quả thật rất đối lập.
Nghe thấy thanh âm nôn nóng,khiến trái tim Diệp Vị Ương một lần nữa chợt run lên.
Người cô yêu sâu đậm,người cô yêu thầm nhiều năm,thế mà vừa rồi…….Cô lại không nghĩ tới hắn!
Chạy phía sau Dạ Phi Phàm còn có một khuôn mặt tái nhợt của Hàn Thiên Tuyết.
Mấy ngày không thấy, dường như Hàn Thiên Tuyết gầy đi rất nhiều. Toàn bộ vẻ ngụy trang kiên cường cao ngạo đã không còn thấy nữa, sâu trong đôi mắt còn có chút ngân ngấn nước khiến cho người khác đau lòng, bên trong ẩn hiện tia hoang mang, tựa hồ như đang sợ cái gì đó
Không đợi Dạ Phi Phàm tới kiểm tra xem Diệp Vị Ương có bị thương ở đâu không,Hàn Thiên Tuyết đã mở miệng nói “…Phi Phàm, em biết anh là người rất có bản lĩnh, nhưng hiện tại em đang lo lắng cho an nguy của bạn thân em, anh có thể đưa em đi đến một nơi được không? Cầu xin anh đưa em tới nơi đó ngay lập tức có được không?” Trước đây chỉ có hắn đưa cô đi, cô mới yên tâm. Người trước mắt này chính là người cô muốn dựa dẫm cả đời.
Nhưng bất luận trước kia hay hiện tại,bất luận rời đi hay trở lại, Hàn Thiên Tuyết cũng chưa từng cầu xin người nào, đây là lần đầu tiên cô cầu xin Dạ Phi Phàm. Như vậy có thể thấy được, người mà cô muốn gặp là một người rất đáng sợ,nếu không……….cô đã không hoảng sợ như vậy.
Cô cầu xin hắn,lại vì người khác mà mở miệng cầu xin hắn! Sau khi nghe xong, nội tâm Dạ Phi Phàm cực kì kinh ngạc! Hắn không nói thêm bất cứ lời nào, chỉ biết rằng trong lòng có chút tức giận.
Tại sao sau khi biến mất năm năm bây giờ lại vì người khác mà cầu xin hắn? Xem Dạ Phi Phàm hắn là cái gì? Cho nên hắn hạ quyết tâm, hung hăng đáp trả cô ” Cô không thấy trên người Diệp VỊ Ương có nhiều vết máu sao? Cô không thấy Đông Phương Thước bị thương nặng đến hôn mê sao? Cô không thấy quảng cáo của công ty tôi xảy ra vấn đề lớn hay sao? Trong thời gian này, làm sao cô có thể nhẫn tâm để tôi đi cùng cô chứ? Cô có tư cách gì để tôi phải bỏ rơi Diệp Vị Ương để lập tức đi theo cô chứ? Cô cho là……Đối với tôi cô còn quan trọng như vậy nữa sao? Ngày đó,chỉ là tình một đêm thôi không phải cô cho rằng đó là sự thật chứ? Đó chẳng qua chỉ là một phần mười món nợ mà cô phải trả cho tôi mà thôi,cô đáng phải chịu sự trừng phạt và sự nhục nhã đó thôi!Lời cô nói ra đối với tôi chỉ có tám chữ. Đó là…Nhẹ như chuyện vặt! Không đáng một xu!”
Những lời nói này giống như một con dao sắc nhọn đâm vào Hàn Thiên Tuyết khiến sắc mặt cô càng trở nên trắng bệch, cả người cô run rẩy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khụy xuống, tự nói với chính mình “Thì ra là…Em ở trước mắt anh, đến tư cách hi vọng cũng không có!, thì ra là…hôm đó anh đối đãi với em như thế cũng chỉ là một chút dây dưa, thì ra là, a, em trong mắt anh thấp kém, hèn hạ, tầm thường như vậy.
Như vậy có nghĩa cho dù em có thể sẽ chết khi đi ra khỏi đây, anh nhất định sẽ không có chút đau khổ . Ha ha, là em không biết tự lượng sức mình cho rằng trên thế giới này cho dù có một vết nhơ cũng không thể phá đi tình yêu được,là em sai rồi,em sẽ đi, em sẽ biến mất khỏi thế giới của anh! Những lời vừa rồi nói với anh,anh cứ coi như em chưa từng nói qua đi! Em sẽ tự nghĩ cách cứu bạn tốt của em, dù cho có đánh đổi bằng tính mạng của em! Gặp lại sau…”