Edit+Beta:Tieumanulk
Ô. . . . . . cô nóng quá. . . . . . nóng quá. . . . . .
Thật khó chịu. . . . . . nóng. . . . . . Ai tới giúp cô đi . . . . .
Diệp Vị Ương ý chí mơ hồ không kiềm được nghĩ,nếu quả như thật phải mất đi trong sạch,vậy đổi thành giọng nói quen thuộc của người đàn ông ngoài xe,cô sẽ không quá khó chịu ghê tởm.
Thật. . . . . . Thật khó chịu,nóng quá!Bất luận thế nào cô thật hy vọng người đàn ông bên ngoài có thể nhanh đưa cô rời khỏi nơi thị phi này,bất luận thế nào cũng được.Cô. . . . . . đồng ý.Cô. . . . . . không có lựa chọn nào khác.
Diệp Vị Ương trước khi rơi vào mơ hồ nghe được giọng yếu ớt lo lắng của Đông Phương Thước,cô nghĩ thầm,Đông Phương Thước,lần này thật thật xin lỗi liên lụy anh chịu vết thương nặng như vậy.
Sau đó cô cảm giác có người ném một cái áo lên người cô,tùy ý quấn cô lại,mắng mấy tiếng,như có tiếng súng … vật cứng chống đỡ trên đầu cô,cô bị người kia mạnh mẽ nửa kéo nửa ôm thô lỗ ra khỏi xe.
“Buông cô ấy ra!” Giọng nói quen thuộc Diệp Vị Ương ban nãy nghe lần nữa lạnh lùng truyền đến. Tiếp theo dường như nghe được bốn phía truyền đến rất nhiều tiếng bước chân,dường như có người vây quanh bốn phía nơi đây.
Diệp Vị Ương cơ thể rất khó chịu,bất an giãy dụa,sắc mặt đỏ hồng,trán rất nóng,cô muốn mở mắt nhưng thuốc tê đã hoàn toàn phát huy tác dụng,cả người cô mềm nhũn căn bản mở mắt không nổi.
Thật muốn xem ai đến cứu cô,dù nhìn một lần cũng được.
Nhưng cô dùng hết hơi sức toàn thân mở mắt cũng chỉ thấy một bóng người mơ hồ.
Kế tiếp Diệp Vị Ương hoàn toàn rơi vào trong trạng thái hôn mê.
Người đàn ông mặt sẹo ôm cô nhướng mày,vẻ mặt ác độc nhìn người đàn ông mang mặt nạ thần bí trước mặt,chuyển động cây súng trên tay nói: “Biết điều nhanh cút cho tôi! Tôi mới vừa rồi dường như nghe được ngươi bảo tôi thả cô gái này? A,nếu không muốn một súng bắt nát đầu cô ta,ngay lập tức mang theo người của ngươi rời đi!”
Vậy mà giữa ngã tư đường vắng vẻ,người đàn ông mang mặt nạ thần bí căn bản không sợ lời hắn,thậm chí còn cười như không cười xé ra đường cong tà mị lãnh khốc,một đôi mắt lạnh như đầm sâu khiến bất luận kẻ nào nhìn cũng sợ hãi,hắn nói: “Có nghe nói qua bang phái Ám Ảnh mới trỗi dậy chưa? Ngay cả tổ chức Mafia Pha-ra-ông còn phải kiêng kỵ ba phần tổ chức ấy đấy,anh hiện tại muốn đối địch Ảnh Thiếu sao?”
Vừa nghe đến cái tên Ảnh Thiếu,sắc mặt người đàn ông mặt sẹo lập tức đại biến,lăn lộn trên con đường này ai mà không biết bang phái Ám Ảnh gần đây đủ để chống đỡ tổ chức bóng tối…Ảnh thiếu chủ?
Tin đồn Ảnh thiếu chủ đúng là hậu sinh khả úy,làm việc mạnh mẽ vang dội,thủ đoạn hung ác tuyệt tình nhanh chóng,quả quyết tàn nhẫn,ngắn ngủn trong vòng bốn năm in lặng không tiếng động nổi lên,phạm vi thế lực nhanh chóng phát triển,phàm những ai chống lại tổ chức hoặc cá nhân đều chết vô cùng thảm.
Lại có tin đồn người đời chưa bao giờ có dịp gặp qua mặt thật của vị Ảnh thiếu chủ này,bởi vì người gặp qua đều đã chết rồi.
Có vài người nghe qua giọng hắn,nghe nói rất từ tính dễ nghe,rõ ràng giọng nói của thiếu niên.
Chẳng lẽ nói. . . . . . người đàn ông mang mặt nạ thần bí trước mắt này sao?
Trái tim người đàn ông mặt sẹo run lên,nếu quả như thật bị hắn đoán trúng, vậy thật đúng quá xui xẻo! Còn chưa an toàn trở lại nước Z ngộ nhỡ đắc tội Ảnh thiếu,rơi vào trong tay tên này chỉ sợ sẽ bị hành hạ đến chết,muốn sống không được muốn chết cũng không.
“Tính thế nào rồi,Đông Phương Dũ?” Người đàn ông mang mặt nạ thần bí đưa hai tay lên,không chút hoang mang đùa bỡn các đốt ngón tay của hắn,rõ ràng đang đàm luận sống chết của một người,thế nhưng hắn lại thong dong giống như đang bàn luận thời tiết.
Người đàn ông mặt thẹo vừa nghe đối phương gọi thẳng tên hắn,biết rõ đối phương tuyệt đối có lai lịch lớn,hơn nữa cũng biết đối phương điều tra lai lịch của hắn rõ ràng,xem ra muốn sống rời khỏi nơi này chỉ có thể lựa chọn phối hợp!
Đáng chết! Hắn khổ cực tìm cách bao lâu nay,mắt thấy từng bước một đến gần kế hoạch của mình,nửa đường lại nhảy ra một nhân vật thần bí lợi hại,kết quả lại làm hắn thất bại trong gang tấc,quả thực giúp người khác làm mai mối hơn nữa một chút lợi ích cũng không có!
Đông Phương Dũ nhìn mấy người áo đen chung quanh vây lại hắn,trong tay mỗi người đều có khẩu súng lục,hắn thật sự không dám cứng chọi với cứng,lại không muốn mất thể diện,cho nên tiếp tục giả vờ dáng vẻ ác độc lãnh khốc,hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ,ngươi muốn cô ấy? Ngươi thật sự là Ảnh Thiếu? Còn phái nhiều người như vậy tới giành một người phụ nữ với tôi,xem ra cô gái này quả thật không đơn giản !”
Người đàn ông đep mặt nạ thần bí nhướng cao mày,tròng mắt dưới mặt nạ hiện ra ánh sáng lạnh,ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như thanh kiếm liếc sang hắn,giọng lạnh xuống mười phần,nhấp nhẹ môi mỏng như tà vương trên đời,lạnh lùng nói: “Đông Phương Dũ,ngươi nói nhảm quá nhiều rồi đấy!”
Hắn chỉ nói mấy chữ lại làm cho Đông Phương Dũ cảm giác được sát khí trên người nọ,trong lòng sợ hãi muốn nhanh tự cứu mình,đem súng nhanh chóng đặt lên bên cạnh huyệt thái dương Diệp Vị Ương còn đang hôn mê,giận dữ hét: “Bảo đàn em của ngươi mở đường! Nếu không tôi thật sự bắt cô ta chôn cùng!”
Nào ngờ người đàn ông thần bí như cũ cười to,ánh mắt càng thêm lãnh khốc,bật ra giọng nói tự nhiên chấn động lòng người:”A,Đông Phương Dũ,anh cho rằng hôm nay anh không thả cô ấy,anh còn mạng rời khỏi nơi này sao?”
Nói xong người đàn ông mang mặt nạ thần bí vốn nhàn nhã chơi đốt ngón tay của mình đột nhiên thoáng cái,lập tức từ trong tay tên đàn em bên cạnh nhận lấy một cây súng bắn tỉa liên hoàn mới tinh!Chơi súng là hắn thích nhất,bạn chỉ cần mấy giây nhắm trúng mục tiêu,bắn càn quét,nhất định bách phát bách trúng,có thể khiến kẻ địch chết trong nháy mắt!
Sắc mặt Đông Phương Dũ lần nữa thay đổi,vũ khí bắn tỉa liên hoàn kiểu mới hắn đương nhiên biết uy lực của nó,bên trong có bốn mươi viên đạn,hôm nay khoảng cách gần như thế,chỉ cần đối phương ra tay hắn chết là điều không thể nghi ngờ.
“Nếu như ngươi dám nổ súng,tôi trước khi chết cũng phải giết cô ta!” Đông Phương Dũ run rẩy nói.
“A,ý của anh là muốn cùng ta tỷ thí xem súng ai nhanh hơn? Anh không biết tôi muốn cô gái này để làm gì,anh sao dám khẳng định tôi quan tâm mạng của cô ấy chứ?Được,anh ra tay đi,anh cứ giết cô ta,sau đó tôi giết chết anh.Tuyệt đối khiến anh hối hận đã đến thế giới này!” Dưới lớp mặt nạ người đàn ông cau mày,sâu trong con ngươi thoáng qua một tia lo âu và khẩn trương,nhưng nó chỉ lướt qua căn bản không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.
Đông Phương Dũ đưa súng dí vào trên ót Diệp Vị Ương,Diệp Vị Ương bị trúng xuân dược rơi vào trạng thái hôn mê rất không thoải mái,cô khổ sở nỉ non,nơi huyệt thái dương thậm chí xuất hiện dấu hồng hồng do bị súng ma sát.
Bởi vì hỗn loạn,nửa thân thể mê người như ẩn như hiện dưới lớp áo khoác,dễ làm người khác hiểu lầm!
Tiếp tục vậy nửa rất dễ cướp cò,Diệp Vị Ương sẽ rất nguy hiểm!
Người đàn ông đeo mặt nạ thần bí nheo cặp mắt nguy hiểm,cả người tản mát ra khí thế băng hàn thấu xương!