Thiên Tài Chân Chính

chương 2: xuyên không rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Số cố gắng lắm mới có thể chậm chạp mở được mắt ra, cô hơi cựa mình thân thể lại truyền đến cảm giác đâu nhức.

Cô chắc chắn là đã phải chết rồi chứ, đứt khí mạch dù có là thần tiên cũng đừng hòng sống huống chi cô cũng là con người.

Số nghi ngơ lại quan sát xung quanh xác định tình hình hiện tại của bản thân.

Hiện tại cô đang nằm trong lòng một người đàn bà, nơi ở hiện tại cũng khá tối cô cũng không phát hiện ra đang ở đâu, chỉ biết là khá ẩm mốc.

Điều cô lo lăng hiện giờ là người đang ôm cô thân nhiệt của bà cực kì cao, giống như sốt đã rất lâu rồi.

Khi cô đang chuẩn bị đưa tinh lực vào tiến hành chữa trị tạm thời thì đột nhiên đầu đau nhức như bị hàng vạn kim châm.

Đến khi cơn đau qua đi cô mới nhận thức được não mình đã tiếp nhận một thông tin mới.

Sau khi sắp xếp lại một đoạn thông tin này cô mới biết rằng bản thân cô đã xuyên không mà thân thể cô xuyên vào chính là đích nữ của Mộng gia-Mộng Tường Vi tuổi.

Cô cười lạnh.

Kiếp trước vì bị người cha kia phản bội mà hai mẹ con cô sống cực khổ kiếp này xuyên qua lại vì phụ thân ruột đuổi giết hai mẹ con Tường Vi mới rơi vào hoàn cảnh này.

Số phận cô cuối cùng cũng liên tục dính liền vào việc này.

Đối với cô, lần trước chết đi cũng không mong sống lại nhưng ông trời không muốn diệt cô thì cô cũng không thể phụ.

Kiếp này cô phải hảo hảo sống tốt bảo vệ nương.

Cô đem tinh lực truyền vào người của nương mình.

Bà tên Vân Ca là con gái của một hộ dân nghèo.

Với thân phận thấp kém này cơ bản là bà không thể cưới được đích tôn của Mộng gia nhưng tình cờ trong một cuộc bạo loạn cha Vân Ca cứu được mẫu thân cha Tường Vi.

Để cảm tạ ân cứu mạng bà liền tỏ ý muốn Vân Ca làm con dâu, hai bên cùng đồng ý liền lập đính ước mà lúc này cha Tường Vi – Mộng Lam lại đã có ý chung nhân.

Không thể hủy hôn sự mẫu thân sắp đặt ông đành cưới ý chung nhân của ông về làm thiếp nhưng hai người đương nhiên đều muốn đem Vân Ca một đao giết chết liên tục tìm kế hãm hại nàng bởi vì hắn coi Vân Ca chính là một sự sỉ nhuc, là cái gai trong mắt.

Đến khi Vân Ca có Tương Vi nàng tưởng rằng có thể thoát khỏi sự tính kế của phu quân nào ngờ đến cốt nhục của mình hắn cũng không cần.

Trong một lần hai mẹ con nàng đi lễ phật hắn liền cho người đuổi giết giữa đường, hai người may mắn trốn thoát được vào một hàng động nhỏ trong rừng.

Thức ăn, nước uống đều không có thân thể của Tường Vi lại yếu đuối từ nhỏ không chịu nổi qua đời mà mẹ nàng cũng không khá hơn.

Số đã sử dụng cơ thể này đương nhiên sẽ hảo hảo giúp nàng trả thù.

Bên cạnh thông tin về thân thể này cô cũng thêm một số thông tin khá hữu ích về thế giới này.

Thế giới này khác với trái đất.

Ở đây người có tinh thần lực như cô không hề ít (HP: “khinh bỉ” không hề ít thì chị lm nhân vật quần chúng được rồi; TV: thử “cười đểu”).

Tại đây tinh lực ở trái đất được gọi là tinh thần lực, khoảng nửa số người ở đây đều mang trên mình tinh thần lực mà những người này được gọi là ma pháp sư.

Những người không có tinh thần lực lại chia ra làm hai loại một loại sở hữu linh châu trong đan điền thì có khả năng tu luyện chiến sĩ mầ tiềm lực để tu luyện lại phụ thuộc về kích cỡ của linh châu mà loại còn lại không sở hữu linh châu thì chỉ có thể ở dưới tầng đáy của xã hội.

Với ma pháp sư thì chia ra làm bậc lần lượt là linh sĩ, linh sư, thống lĩnh, cường giả, vương giả mỗi bậc lại chia ra làm cấp càng lên cao việc tu luyện lại càng khó.

Cũng giống như thế chiến sĩ được chia ra làm bậc là chiến sư, đại chiến sư, thống lĩnh, cường giả, vương giả mỗi bậc cũng chia ra làm thất cấp.

Tuy vậy so ra thì ma pháp sư vẫn được coi trọng hơn bởi vì ma pháp sư có khả năng công kích từ xa mà chiến sĩ lại thiên về cận chiến vì vậy một chiến sĩ muốn đấu ngang tay với một ma pháp sư thì ít nhất phải có sự chênh lệch về một cấp.

Nói ra thì chiến sĩ vẫn có khả năng công kích từ xa bằng chiến khí chỉ có điều chiến sĩ muốn sử dụng chiến khí thì phải tu luyện đến đại chiến sư mà cấp càng thấp chiến khí đánh ra không chỉ có khoảng cách ngắn mà lực công kích lại càng yếu.

Mà cơ thể này lại không hề có tinh thần lực dù có linh châu cũng là loại cực nhỏ, dùng đầu ngón chân cũng biết tiềm lực tu luyện cực kì kém so với người không có cũng không có nhiều khác biệt cũng bởi vì vậy mà khi linh hồn cô dung nhập vào tinh thần lực lại được rót vào khí mạch một cách hoàn hảo mà không bị quá tải.

Như vậy thì Tường Vi đương nhiên đã trở thành một ma pháp sư.

Dù vậy cô vẫn chưa thể xác định được hệ của bản thân vì theo thông tin nhận được thì ma pháp sưcòn được chia ra thành nhiều hệ: băng, hỏa, mộc, thủy, thổ, lôi ngoài ra còn có hai loại dị hệ ám và quang.

Được rồi vấn đề này có thể tính sau tạm thời cô cần tìm cách để duy trì sự sống của cô và nương.( Từ đây đổi thành Tường Vi luôn).

Tường Vi hơi cựa người lại tự mình tháy có chút khó khăn, tuy rằng trên người cũng chỉ sứt xát nhưng không bị nội thương nhưng đối với một đứa trẻ tuổi đương nhiên vẫn cảm nhận được đau đớn, Tường Vi bèn thử dùng tinh thần lực bao quanh bản thân.

Một lúc sau Tường Vi đã cảm thấy hết đau bèn thu lại tinh thần lực, tuy vậy các vết xước vẫn chưa biến mất có lẽ tu vi hiện tại của nàng chưa có nên tác dụng không nhiều.

Nàng đặt nương nằm lại ngay ngắn lại kiểm tra thân nhiệt của bà lại một lần, thấy không còn nóng như trước cũng yên tâm hơn.

Hiện tại nàng cần kiếm một chút nước cùng với thức ăn dù sao cũng đã nhiều ngày không có gì vào bụng cũng không ổn.

Nghĩ là làm Tường Vi bò ra ngoài hang, lâu ngày không nhìn thấy ánh sáng mắt nàng có hơi nheo lại, đợi cho mắt thích ứng được mới tiếp tục đi.

Không khi trong rừng trong lành đem theo mùi vị của sương sớm khiến nàng không khỏi thích thú đã rất lâu rồi không được hít thở không khí trong lành.

Nàng men theo sườn núi đi xuống, đường núi hơi dốc lại nhiều đất đá khiến việc đi lại có chút khó khăn.

Đi được một lúc thì bắt gặp được một con suối nhỏ, nước suối trong xanh khi cho tay xuống lại mang cảm giác mát lạnh khiến người ta thích thú.

Tường Vi lấy tay múc một ít nước lên uống, rồi lại đem nước lau qua mặt cùng vết thương lại một lần.

Dòng nước mát lạnh khiến tâm tình Tường Vi khá lên rất nhiều nàng đem tinh thần lực bọc lại một chút nước rồi lại quay về phía hang động.

Đem nước cho nương uống xong xuôi cô lại rời khỏi hang đá.

Nàng vẫn tiếp tục đi theo chân núi chỉ là lần này Tường Vi quyết định đi thẳng một mạch xuống chân núi.

Đến chỗ rìa núi Tường Vi bắt gặp một hộ nhân dân nghèo, nàng mạnh dạn tiến lên gõ cửa muốn nhờ người giúp đỡ.

Tường Vi không ngại nơi này dơ bẩn dù sao nhưng người giàu đều không phải người tốt.

Chờ một lúc liền có người ra mở cửa.

Đó là một thúc thúc cao lớn khoảng tuổi, nhìn dáng người vạm vỡ khỏe mạnh Tường Vi đoán chắc thúc ấy là một chiến sĩ.

Vị thúc thúc vừa nhìn thấy Tường Vi đáy mắt liền nổi lên sự thương hại, đứa bé trước mặt hơi xanh xao cả người lại có nhiều vết xước.

Không đành lòng nhìn Tường Vi đứng ngoài cửa thúc liền mời nàng vào nhà.

Trong nhà còn có một cụ già tóc bạc trắng nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh, nhìn thấy thúc thúc đưa Tường Vi vào nhà lại không hề có chịu mà còn rất dịu dàng bảo nàng ngồi xuống.

Sau khi giới thiệu qua tên tuổi Tường Vi cũng đề cập qua hoàn cảnh của mình cùng nương chỉ là không để cho họ biết mình là tiểu thư nhà Mộng gia.

Nghe xong vị thúc thúc kia tỏ ra cực kì tức giận với sự vô tình của phụ thân nàng, lão gia gia lại tỏ ra bình tĩnh hơn lúc này ông liền bảo con mình đưa Tường Vi lên núi đón mẹ nàng xuống dù sao cũng không thể để bà trên đấy quá lâu.

Tuy khu rừng không có quá nhiều nguy hiểm nhưng cũng là rưng việc ma thú xuất hiện là tất yếu, mẹ nàng dù là linh sư tam cấp nhưng lại đang trong tình trạng hôn mê không có khả năng phản kháng.

Nghe được ba mình dặn dò vị thúc thúc kia liền đưa Tường Vi đi, nàng dẫn thúc đó trở lại cái hang mà mẹ nàng đang nằm.

Trước khi để thúc thúc dìu mẹ nàng đi Tường Vi vẫn cẩn thận kiểm tra lại một lần dù sao tại đây tu vi của nàng cũng không cao không cẩn thận lại xảy ra biến chứng.

Cũng may tuy Vân Ca chưa hoàn toàn khỏi bệnh nhưng thân nhiệt cũng không còn cao như ban đầu.

Xong xuôi hai người nhanh chóng đưa bà về ngôi nhà nhỏ chữa trị.

Nói là chữa trị nhưng cũng chỉ là đem khăn ấm đắp lên trán, Tường Vi lại không muốn tiếp tục truyền tinh thần lực vào người bà sợ ảnh hưởng đến khí mạch.

Nàng tuy biết tinh thần lực hệ thủy, mộc, quang có tác dụng chưa trị nhưng nàng lại không thể sử dụng chỉ có thể điều khiển tinh thần lực ở dạng thô khiến Tường Vi có chút chán nản.

Tường Vi cứ như thế ở lại bên nương chăm sóc đến tối muộn, lúc này cô mới nhớ tới thức ăn lại cảm giác thực đói bèn đi ra khỏi phòng tìm chủ nhà kiếm chút đồ ăn.

Lúc đi qua gian chính lại thấy lão gia gia đang ngồi thất thần trên tay cầm một chiếc vòng ngọc, Tường Vi lúc này cũng không suy nghĩ nhiều liền tiến đến muốn hỏi xin ông ít thức ăn nào ngờ vừa đi được nửa đường cái vòng tay liền sáng lên, lão gia gia cũng vì biến đổi nà liền bừng tỉnh.

Ông nhìn chiếc vòng tay lại nhìn Tường Vi vừa bước vào khuôn mặt liền trở nên sáng lạn.

Tường Vi còn chưa kịp thắc ông lão đã gọi nàng lại gần.

Tường Vi còn đang thắc mắc cũng không ngại đến gần liền tiến thêm vài bước đến chỗ ông lão.

Nàng bước càng gần chiếc vòng phát ra ánh sáng càng rực rỡ khiến người ta chói mắt, nhìn thấy phản ứng của chiếc vòng lão gia gia lại càng sáng lạn.

Cuối cùng ông đã thực hiện được lời hứa với sư phụ tìm được người thừa kế của chiếc vòng.

Thấy Tường Vi đã đến gần mình ông liền bảo nàng cầm lấy chiếc vòng sau đó nhỏ một giọt máu lên.

Tường Vi nghe thế đương nhiên trong lòng càng dấy lên nghi ngờ nhưng vì thấy sự biến chuyển của cái vòng lại nghĩ ông lão cũng không phải người xấu nên ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi chích máu nhỏ xuống chiếc vòng liền bay lên, trực tiếp vòng vào tay Tường Vi, Tường Vi bị một màn này làm bất ngờ theo quán tính liền phóng tinh thần lực ra cự tuyệt.

Chiếc vòng không vì thế mà hề hấn vẫn vững vàng nằm yên trên tay nàng.

Ngược lại với Tường Vi ông lão lại cười đến híp mắt thỏa mãn.

Sau khi biết bản thân không có cách nào gỡ được chiếc vòng ra nàng mới quay lại phía lão gia gia quăng cho ông ánh mắt thắc mắc.

Ông lão nhìn thấy cx không vội nói bảo Tường Vi ngồi xuống rồi mới chầm chậm giải thích.

Ông lão này ngày xưa chính là một thiên tài trong giới chiến sĩ, tiềm lực phát triển thuộc hàng cực cao.

Năm đó ông cũng vì một từ thiên tài này mà bị hãm hại may mắn lại được cao nhân giúp đỡ mới giữ được một mạng liền bái vị này làm sư phụ.

Sau đó mới biết vị cao nhân này là một triệu hồi sư.

Tường Vi đối với khái niệm triệu hồi sư này lại hoàn toàn mới lạ, những thông tin nàng có được không hề nhắc tới nghề nghiệp này, lão gia gia đương nhiên cũng biết một đứa trẻ như Tường Vi chưa thể nào biết đến nghề nghiệp này nên cũng tận tình giải thích.

Triệu hồi sư cũng giống như ma pháp sư đều là sử dụng tinh thần lực chỉ khác là người có thể làm được triệu hồi sư thì tinh thần lực phải đặc biệt dồi dào so với những người khác bởi vì sở hữu tinh thần lực dồi dào này nên triệu hổi sư có khả năng khế ước với ma thú – loài có sức mạnh hơn con người rất nhiều lần.

Ma thú tuy có sức mạnh nhưng lại chịu một loại nguyền rủa từ xa xưa khiến chúng không thể rời khỏi rừng nếu không với sức mạnh đó nhân loại không có cách nào mà tồn tại.

Tuy vậy bọn chúng vẫn luôn khinh thường loài người nhỏ bé lại đối với họ có một loại thù hận sâu sắc chỉ cần là con người vào sâu nội địa của khu rừng liền bị chúng giết chết.

Chính vì vậy mà đối với rất nhiều loại thảo dược trân quý bên trong khu rừng thì đều không thể lấy.

Mà triệu hồi sư lại là người có năng lực khế ước với ma thú, đem nó làm thủ hạ khiến cho hàng ngàn người thèm thuồng.Triệu hồi sư lại là nghề hiếm có từ xưa đến nay số triệu hồi sư cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lại nói đến năm đó ông bái được vị triệu hồi sư kia làm sư phụ tuy với chiến sĩ như ông không có ích nhưng lại cảm thấy thực sự rất tự hào.

Vị triệu hồi sư này tính tình ngay thẳng lại rất cương quyết không muốn làm việc cho triều đình.

Người tài như thế không trở thành thủ hạ đắc lực cho vua thì ắt có ngày gây họa, đã không thể thu phục thì phải diệt trừ.

Mà ông lúc đấy tuy là thống lính thất cấp lại ngu ngốc đem cả bản thân và sư phụ đặt vào vòng nguy hiểm khiến sư phụ uống phải kịch độc khiến cả người thối rữa, tử vong mà chính ông cũng bị phế đi linh châu trở thành kẻ vô dụng.

Trước khi mất sư phụ đem vòng tay này giao lại cho ông dặn dò tìm được người xứng đáng để truyền lại, khi gặp người thích hợp nó sẽ tự giác sáng lên.

Chỉ cần đem máu của người được chọn dung hòa với vòng tay nó sẽ tự động coi người đó làm chủ.

Mà nếu ông đoán không lầm chủ nhân tiếp theo của chiếc vòng chắc chắn sẽ trở thành một triệu hồi sư.

Tường Vi nghe xong cũng ngẩn người suy nghĩ lại nghĩ đến nghề nghiệp cường đại ấy mà rùng mình phấn khích nếu như nàng thực sự là một triệu hồi sư thì thật là kinh hỉ lại nghĩ dù thế thì sao đến giờ cách để trở thành một ma pháp sư nàng còn chưa biết thì lấy tư cách gì để trở thành một triệu hồi sư.

Như vậy nếu tin tức này truyền ra ngoài nàng nếu không trở thành nô dịch cho triều đình thì là bị diết, với năng lực bây giờ nàng không có cách nào chống lại.

Lão gia gia nhìn ánh mắt Tường Vi có sự biến đổi cũng biết được điều cô lo lắng, ông sẽ không ngu ngốc như ngày xưa đẩy cô bé trước mắt vào con đường chết liền lập lời thề giữ bí mật này.

Mà đối với Tường Vi nhận được sự khẳng định này cũng yên tâm hơn, dù sao ở nơi này khác với trái đất lời hứa ở đây là thứ vô cùng đáng giá.

Sau khi bình tĩnh lại Tương Vi lại cảm thấy mình có chút mệt mỏi, một màn vừa rồi xảy ra cũng khiến cho cơn đói của nàng biến mất.

Tường Vi tạm biệt ông lão rồi trở về phòng đem khăn thay một lần nữa cho nương rồi mới yên tâm đi ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio