Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

chương 161

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi không nhúc nhích người, vẫn cứ ngồi trước chậu than, Lạc Kính Văn dẫn người xông vào chủ phòng, đóng cửa lại.

"Hạ Đào đâu?" Lạc Phi Dĩnh phía sau phụ mẫu, tóc tai bù xù, hình dạng khủng bố.

"Đại tỷ, ngươi nói Hạ Đào dùng tức tử tán với ngươi, sao ngươi biết nàng ta đến hại ngươi, mà chẳng phải đến hại ta?" Lạc Vân Hi thản nhiên hỏi.

"Các ngươi đều dùng phục sinh hoàn!" Lạc Phi Dĩnh nổi giận đùng đùng quát lên.

Nàng ta chỉ biết đại phu nói, Hạ Đào dùng phục sinh hoàn, giờ khắc này đương nhiên là dọn lý do này ra.

Đối mặt với ánh mắt nghi vấn của hai người Lạc Kính Văn, Đại phu nhân, Lạc Vân Hi chậm rãi đứng lên, sắc mặt khó coi, nói: "Phụ thân, hôm nay ta mới biết chuyện này, quả thực không ngờ Hạ Đào biết dùng tức tử tán để hại người, Vân Các chúng ta, cũng đều trúng loại độc này."

Nói rồi, nàng quát lên: "Dẫn Hạ Đào tới!"

Hai tiểu nha hoàn dưới sự chỉ huy của Xuân Liễu, lôi Hạ Đào bị trói chéo tay vào chủ phòng.

Nàng ta vừa lại gần, sắc mặt Lạc Phi Dĩnh đã thây đổi lùi lại phía sau, đưuọc Đại phu nhân đỡ lấy, xông lên trước, hung hăng tát một cái trên mặt Hạ Đào: "Tiện nô tỳ! Tìm đường chết!"

Lạc Vân Hi nhẹ hất cằm, nhìn Lạc Kính Văn, khóe miệng chảy ra một vệt máu, máu đỏ tươi không chảy xuống, dọa Lạc Kính Văn giật mình.

Lạc Phi Dĩnh cũng choáng.

"Mấy hôm nay ta vẫn không thoải mái, không biết là chuyện ra sao, muốn tìm đại phu đến xem, đại phu trong phủ lại thoái thác nói có việc, chậm chạp không chịu tới. Xuân Liễu, có việc này không?" Lạc Vân Hi lạnh nhạt hỏi, liếc nhìn Xuân Liễu.

Xuân Liễu vội vàng tiến lên, hành lễ nói: "Lão gia, phu nhân, Tam chúng ta phòng từ trước đến giờ đều yếu nhất trong phủ, thường thường khi Tam di nương đau đầu, tiểu thư của chúng ta ăn không ngon, muốn tìm đại phu, đều rất khó khăn, đại phu trong phủ chưa bao giờ để bọn ta vào mắt!"

Lạc Vân Hi đứng cạnh để nàng ấy nói xong, lại nói: "Việc này, phụ thân cũng biết, chuyện Xuân Liễu đi tìm Bảo đại phu, vừa hỏi liền biết. Ta hiện tại chỉ nghĩ đến, đây nhất định chính là độc tức tử tán, phiền phức phụ thân mời đại phu tới coi bệnh cho ta thỉnh."

Nàng nhấc ống tay áo, lau đi máu bên môi, không chút kiêng kị.

Lạc Kính Văn nhất thời không biết cảm giác gì, buồn bực nói: "Gọi Bảo đại phu lại đây!"

Bảo đại phu, chính là người ban ngày chẩn bệnh cho Lạc Phi Dĩnh, nghe Thái úy gọi tới, gần như tè ra quần mà từ trong chăn ấm áp bò ra ngoài, vác lấy hòm thuốc nhỏ chạy vội tới Vân Các.

Vốn tưởng rằng sự việc ban ngày, đại tiểu thư nhất định sẽ ém miệng, không ngờ tới, sự việc càng náo càng lớn.

Lạc Phi Dĩnh cũng không muốn chuyện này truyền ra ngoài, cho dù tức tử tán thực sự không ảnh hưởng gì đến nàng ta, nhưng cuối cùng đây cũng là chuyện lớn ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ta. Nhưng nàng ta không muốn vì thế mà buông tha Lạc Vân Hi, hơn nữa tin tức vẫn nằm trong sự khống chế của nàng ta, chỉ những người thân tín ở trong phủ mới biết, những hạ nhân bình thường trong phủ, vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.

"Bảo đại phu, ta hỏi ngươi, mấy ngày nay, tam tiểu thư có mời ngươi đến khám bệnh không?" Đại phu nhân thừa dịp hắn vừa đến, lập tức chất vấn.

Bảo đại phu sững sờ, đầu hơi cúi thấp, gật đầu: "Mấy ngày nay Lão phu nhọc lòng vì chuyện của Đại thiếu gia, cho nên không rảnh đến chỗ tam tiểu thư. Thương thế của đại thiếu gia, không thể qua loa được."

Hắn đẩy Lạc Tử Tục ra, tức giận trong lòng Lạc Kính Văn lập tức giảm đi không ít.

"Tuy như vậy, nhưng dù gì ta cũng là chủ tử của Lạc phủ đó." Lạc Vân Hi cười lạnh nói: "Mạng đại ca là mạng, mạng của ta chẳng lẽ không phải mạng sao? Phụ thân, đại tỷ có thể không thể sinh con, ngươi đã quan tâm như vậy, nhưng nếu như ta không thể nào sinh con, thì có lẽ chuyện này ngươi cũng coi như không có liên quan gì với ngươi đi?"

Sắc mặt Lạc Kính Văn tái nhợt, tuy nhiên sự thật đúng là như vậy, Lạc Vân Hi có thể sinh con hay không, hắn thật sự chưa nghĩ tới.

Thân là thứ nữ, lại là thứ nữ từng mang danh phế vật, còn là thứ nữ bị hưu, hắn đâu còn hi vọng nàng có thể gả đi nơi nào chứ?

"Việc này là bảo đại phu sai. Bảo đại phu, lúc trước bản Thái úy mời ngươi đã nói, chủ tử trong phủ chỉ cần đau đầu sổ mũi, đều là chức trách của ngươi mà." Lạc Kính Văn lấy mặt mũi gia chủ ra: "Nhưng nể tình ngươi một lòng vì Đại thiếu gia, lần này tạm tha cho ngươi, hiện tại chẩn bệnh cho tam tiểu thư đi."

Lạc Vân Hi suýt nữa bật cười ra tiếng.

Chuyện quan trọng như vì đại phu không muốn xem bệnh, mà làm nàng không cách nào sinh con được, nhưng Lạc Kính Văn lạ nhẹ nhàng nói một câu "lần này tạm tha cho ngươi" đã xong.

Thực sự là... làm lòng người lạnh giá!

May mà, nàng chưa bao giờ để những người trước mắt này làm người thân nhân của mình.

Bảo đại phu bắt mạch cho Lạc Vân Hi xong, sắc mặt chợt thay đổi, run giọng nói: "T,rong cơ thể Tam tiểu thư cũng có độc tố của tức tử tán!"

Lạc Vân Hi nghe vậy, cả thân người run lên, liền muốn ngã về phía sau, Xuân Liễu nhanh tay đỡ lấy nàng, sắc mặt bị doạ trắng bệch: "Đại phu, vậy nô tỳ thì sao? Ngươi có thể nhìn thử cho nô tỳ hay không?"

Bảo đại phu liếc nhìn Lạc Kính Văn, Lạc Kính Văn gật đầu.

Lạc Phi Dĩnh và Đại phu nhân thì lại hai mặt nhìn nhau, nhất là Lạc Phi Dĩnh, ánh mắt nhìn về phía Hạ Đào tràn đầy oán hận, lại có nghi hoặc khó hiểu.

Hạ Đào này, đến cùng là muốn làm cái gì? Nàng ta vậy mà muốn một mũi tên hạ hai con chim sao?

Không thể!

Hạ Đào là người của mình, còn ai lợi dụng nàng ta vào đây? Chẳng lẽ, nàng ta tự muốn phản chủ sao?

Lạc Phi Dĩnh hoàn toàn hồ đồ rồi.

Bảo đại phu bắt mạch cho Xuân Liễu xong, nơm nớp lo sợ nói: "Lão gia, trong cơ thể Xuân Liễu cô nương cũng có độc tố tức tử tán, chẳng qua thân thể nàng ấy khỏe mạnh, thực sự tốt hơn nhiều so với hai vị chủ tử."

Đại phu nhân tức giận đá Hạ Đào ngã lăn ra đất, tức giận nói: "Thể chất Dĩnh nhi từ trước đến giờ yếu nhất, nó tự nhiên là trúng độc nặng nhất! Tiện tỳ này, sao ngươi không chết đi cho ta!"

Lạc Vân Hi liếc nhìn sắc mặt Xuân Liễu trắng bệch, trong mắt hiện lên ý cười, nha đầu này, diễn xuất càng ngày càng cao, nàng nháy mắt mấy cái, hai hàng nước mắt nóng bỏng rơi xuống: "Hạ Đào, ta thấy mình không bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, thứ này ngươi lấy từ đâu tới, vì sao phải hại ta và đại tỷ?"

"Ta không biết! Ta không biết!" Trong đầu Hạ Đào trống rỗng, hoàn toàn không biết hiện tại là tình huống gì, chỉ biết, có thể nàng ta phải chết, lạnh lùng gào khóc vùng vẫy.

Lạc Vân Hi quay đầu hỏi Lạc Phi Dĩnh: "Nhưng ta không hiểu, Hạ Đào là người trong phòng ta, dù cho nàng ta có lòng muốn hại đại tỷ, nhưng sao nàng ta có cơ hội đến gần đại tỷ được? Đại phu đã nói, thuốc này cần phải tiếp xúc một thời gian dài mới có thể có hiệu lực, cũng chẳng phải một ngày hay hai ngày, một tháng hai tháng... không biết đại tỷ đều dùng Hạ Đào làm cái gì vậy?"

Lạc Phi Dĩnh bị nàng nói tới không có biện pháp mở miệng nới lời nào, Tử Quyên bên cạnh thấy thế, nhẹ nhàng nói: "Tam tiểu thư, không phải Hạ Đào tới gặp đại tiểu thư, mà nàng ta thân với ta, quan hệ rất tốt, việc này muốn trách, cũng là do nô tỳ!"

Nói rồi, nàng quỳ xuống, khóc lóc đánh mình mặt: "Đều do nô tỳ không có mắt, không biết Hạ Đào đeo thứ đó trên người, còn ở cạnh tiểu thư!"

Đại phu nhân đương nhiên biết Hạ Đào là người của Lạc Phi Dĩnh, nhìn Tử Quyên đi ra gánh tội thay, lòng vui mừng, có thể diễn liền diễn, há mồm mắng to: "Ngươi tiện tỳ này, bằng hữu cũng chọn không xong, ta cũng nhìn lầm ngươi!"

Lạc Vân Hi liếc nhìn Tử Quyên, nữ nhân này lanh lợi đáng yêu, tuy là không động lòn người, nhưng cũng xinh đẹp, chiêu này khá hoàn mỹ. Bọn nha hoàn các viện làm bạn với nhau, lui tới với nhau, đây cũng là chuyện thông thường.

Lạc Kính Văn nhắm mắt lại, bất chợt giương giọng kêu lên: "Lạc Ôn, kéo nô tỳ này ra ngoài, loạn côn đánh chết!"

Hạ Đào nghe vậy, trước mắt đen xì, khàn giọng hô: "Oan uổng, nô tỳ oan uổng! Lão gia, lão gia!"

Lạc Ôn dẫn theo hai người, kéo nàng ta ra ngoài, tiếng nữ tử thê thảm kêu gào vẫn cứ đứt quãng truyền đến: "Đại tiểu thư, ngươi không phải người, ngươi không được chết tử tế... tương lai sinh con ra không có hoa cúc, sinh nữ nhi không... "

"Còn để nàng ta nói nhăng nói cuội gì đó! Bịt miệng của nàng ta lại! " Đại phu nhân nghe được miệng Hạ Đào chửi những thứ không sạch sẽ, như dã thú bị kích thích, đẩy cửa sổ ra, rống to.

Sau một tiếng thét chói tai thống khổ, thế giới, cũng an tĩnh trở lại.

Xuân Liễu không kìm lòng được rùng mình lạnh lẽo, tránh phía sau Lạc Vân Hi.

Hạ Đào vốn đến tam phòng muộn, nhưng cũng có mấy năm tình cảm thiếu niên cùng mình, tuy tự biết nàng ta là người của đại tiểu thư, mất hết tình cảm tốt đối với nàng ta, nhưng tận mắt nhìn nàng ta bị xử tử, tâm tình Xuân Liễu vẫn là hết sức khó chịu.

Phản bội, quả nhiên là chuyện kiêng kỵ lớn nhất trong nhà cao cửa rộng!

Đang nghĩ ngợi, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại thăm dò đến, nắm tay nàng ấy, Xuân Liễu ngẩng đầu, chạm đến ánh mắt ôn hòa của Lạc Vân Hi, trong lòng không khỏi ấm áp.

Tam tiểu thư... cả đời này, mình chỉ trung thành với một mình nàng!

Mà Lạc Vân Hi nhìn Xuân Liễu, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng lại có sóng lớn mãnh liệt. Đi theo nàng, sẽ không thể chỉ là sinh hoạt bình thường trong hậu viện, chỉ sợ, sẽ có nhiều mưa to gió lớn hơn thôi.

Xuân Liễu ơi Xuân Liễu, ngươi còn có thể theo ta bao lâu đây? Nhưng ta cam đoan, chỉ cần một ngày có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để ngươi rơi vào kết cục như Hạ Đào!

Hai gười mỗi người một tâm sự, Lạc Kính Văn thấy việc ở đây đã xong, nặng nề nói: "Mấy ngày nay, các ngươi ở trong phủ dưỡng thương cho thật tốt, ta có thể tìm thái y vào phủ kê đơn thuốc cho các ngươi. May là... độc vẫn còn chưa sâu."

Bảo đại phu nói, đây chỉ là tình trạng bệnh ban đầu, hắn tin, nhưng chỉ dựa vào một mình Bảo đại phu trị liệu, hắn không an tâm.

Lạc Phi Dĩnh cắn chặt môi dưới, vốn tưởng rằng đêm nay chắc chắn sẽ có một chuyện lớn xảy ra ở Vân Các, kết quả, chỉ là Hạ Đào bị xử tử, còn không giải quyết được gì, nàng ta có chút thất vọng.

Đi về, một đường suy nghĩ chuyện tối nay, làm cho nàng ta hận nhất chính là những điều Hạ Đào nguyền rủa trước khi chết, ánh mắt đều nhanh chóng bốc lửa, nàng ta thấp giọng phân phó Tử Quyên: "Đi thu thi thể Hạ Đào lại, hỏi lại một vài ma ma lớn tuổi, làm thế nào để linh hồn một người sau khi chết không thể đi siêu sinh!"

Cả người Tử Quyên run lên, thấp giọng đáp lại.

Không lâu lắm, nàng ta trở lại Tuyết Các, nói cho Lạc Phi Dĩnh: "Đã làm xong việc rồi ạ."

Lạc Phi Dĩnh có chút hiếu kỳ hỏi: "Làm như thế nào?"

Tử Quyên do dự một chút, nói: "Chém hết tứ chi Hạ Đào... "

Mới nói một câu đầu, Lạc Phi Dĩnh đã không nén được nâng dạ dày nôn mửa liên tục, khoát tay lia lịa, để nàng ta đừng nói nữa, chỉ cần biết rằng, Hạ Đào không được chết tử tế, là được!

Trong Vân Các, Lạc Vân Hi ngồi trước đèn, đèn đuốc chậm rãi bập bùng. Ngoài cửa sổ, gió bắc điên cuồng gào thét, thổi đến làm song cửa sổ kêu kẽo kẹt, tiếng cành cây gãy lìa thỉnh thoảng truyền đến.

Tam di nương nghe Lạc Vân Hi nói xong toàn bộ sự việc, ánh mắt nhìn về phía nàng từ lúc đầu lo lắng sợ hãi biến thành kinh ngạc nồng đậm, nàng ấy hạ thấp giọng hỏi: "Hi nhi, y thuật của ngươi thật sự là học từ Cửu Khúc Chỉ sao?"

Lạc Vân Hi gật đầu, cùng với việc để Tam di nương lo lắng thay nàng, không bằng nói chân tướng của sự việc cho bà, Tam di nương không phải người ngoài, bằng không, cũng không thể giải thích tốt chuyện mình trúng tức tử tán.

Kỳ thực, nàng chỉ chế một loại thuốc khác, để mạch đập tương tự như bị trúng độc tức tử tán mà thôi.

Tam di nương thất thần ngồi nửa ngày, một lúc lâu mới thở dài: "Hi nhi, từ nhỏ đến lớn ngươi còn giấu diếm ta nhiều chuyện nữa phải không?"

Lạc Vân Hi có chút chột dạ, lặng lẽ không nói.

Khuôn mặt tiều tụy của Tam di nương hiện lên ý cười vui vẻ: "Ta dạy qua ngươi cầm kỳ thi họa, muốn ngươi giữ bí mật, dù cho chịu vũ nhục cực lớn, ngươi cũng tuyệt không để lộ ra chút nào. Đủ thấy, ngươi là đứa nhỏ cực kỳ hiểu chuyện. Từ nhỏ, ta biết ngay ngươi khác tất cả, quả nhiên, giống như nàng ấy, thông minh nhanh trí, không làm ta thất vọng."

"Nàng ấy? Nàng ấy là ai?" Lạc Vân Hi nhạy cảm hỏi lần nữa.

Sắc mặt Tam di nương tối sầm lại, chuyển đề tài câu chuyện: "Nhưng ta vẫn không yên lòng để ngươi lộ tài hoa ra ngoài, lần đầu tiên thể hiện đã quá xuất sắc, lại ở ngay trước mặt những người quyền cao chức trọng cũng như vậy. Ta không muốn ngươi đoạt danh tiếng của Lạc Phi Dĩnh, nàng ta là thiên kim con vợ cả của Lạc gia, thủ đoạn của Đại phu nhân rất ngoan độc, nếu muốn hại cả hai mẹ con chúng ta, thì có thừa biện pháp."

"Đó là trước đây." Lạc Vân Hi khẽ cười: "Không phải ta đã nói sao? Từ nay về sau, sẽ không có người ức hiếp chúng ta nữa!"

Tam di nương kích động đến hốc mắt đỏ lên, nắm chặt tay nàng, không ngừng vuốt: "Hi nhi trưởng thành rồi, Hi nhi trưởng thành rồi, không cần nương lo lắng, thế nhưng, an toàn của mình mới là quan trọng nhất, nhớ không?"

Lạc Vân Hi gật đầu, trong lòng mềm mại.

Tam di nương thở dài: "Mấy năm nay ta thường hối hận, lúc trước nên mời người sư phụ dạy ngươi võ học, nhưng lại sợ ngươi sẽ giống như nàng ấy... Chẳng qua bây giờ cũng tốt, thần y Cửu Khúc Chỉ dạy võ công cho ngươi, nương mới an tâm." Dừng một chút, nàng ấy nắm tay Lạc Vân Hi trong tay nói: "Nhưng ngàn tính vạn tính, không tính được lòng người, dù cho thông minh, dù cho ưu tú, dù cho đứng đầu thiên hạ, cũng không đấu nổi lòng người tính toán, quay đầu lại, còn không phải hương tiêu ngọc vẫn ư! Hi nhi, nương vẫn là hi vọng ngươi có cuộc sống của người bình thường, được không?"

Trực giác của Lạc Vân Hi cho thấy Tam di nương có tâm tư rất nặng, có lẽ nên nói, có cấm kỵ, lúc nàng ấy nói những lời này, ánh mắt nhìn mình, lại mông lung, dường như xuyên qua nàng nhìn một người khác.

Là nàng ấy sao?

Nàng ấy cũng biết võ sao?

Nàng ấy là ai?

"Nương, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc chính mình thật tốt." Lạc Vân Hi an ủi nàng ấy nói: "Ta không làm gì, chẳng qua là không để cho người khác bắt nạt mình mà thôi!"

Tam di nương đưa tay dụi vành mắt, không biết khi nào, vậy mà chảy nước mắt: "Có thể, như thế cũng tốt."

Nàng ấy cũng không biết nên khen hay cái gì, nàng ấy chỉ biết, trước kia nữ tử kia, là con của trời, ngậm ngọc mà sinh ra, hào quang phát ra tứ phía, nhưng kết quả thì sao chứ? Thanh xuân vừa tới, lại chỉ còn lại là một nắm đất vàng.

Ai... tay nàng ấy, kìm lòng không được đưa về phía cổ Lạc Vân Hi, sờ phía sau tai nàng, ánh mắt, có chút ngây người nhìn khuôn mặt Lạc Vân Hi.

Thần thái lơ đãng của Hi nhi cứ khiến nàng nhớ tới người đó, giống, rất giống, không biết khuôn mặt thật của có phải giống người đó như đúc... Nghĩ vậy, tay nàng run lên.

"Nương, ngươi đang sờ cái gì?" Lạc Vân Hi cau mày hỏi.

"Không sờ cái gì." Trước mắt xuất hiện gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp, Tam di như bị điện giựt rút tay về, nước mắt "rào" một tiếng, như dòng thác mở, điên cuồng tuôn ra, kỷ niệm tuổi trẻ, đột nhiên xuất hiện trong đầu!

Lần đầu tiên nàng ấy luống cuống như thế ở trước mặt con gái, lập tức đứng dậy, không hèm quay đầu lại chạy ra khỏi phòng. "Nương!" Lạc Vân Hi vô cùng kinh ngạc, sờ soạng mấy lần trên cổ mình, cũng không có gì khác thường, nàng đuổi tới cửa phòng, Xuân Liễu cũng từ nhà kề vọt ra: "Tiểu thư, Tam di nương sao vậy?"

"Không sao." Lạc Vân Hi buồn buồn nói: "Ngươi đi theo một chút đi."

Xuân Liễu vâng lời đi, Lạc Vân Hi đứng trên hành lang, gió lạnh thổi tới, trong lòng hỏng bét.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio