Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

chương 173

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edior: thu thảo

Mặt Đỗ Tình Yên khó che dấu ý cười trên khuôn mặt có vẻ bệnh tật, dung mạo yếu ớt quan tâm hỏi Lạc Vân Hi: "Nghe biểu ca nói, hôm qua ở hoàng hứng tự gặp phải thích khách, ta có chút bận tâm, liền tới thăm ngươi."

"Làm phiền Đỗ tiểu thư quan tâm, không có gì đáng ngại cả."

Ngay cả cái này Quân Lan Phong cũng nói cho nàng ta biết sao?

Đỗ Tình Yên gật đầu, hơi mỉm cười nói: "Ngươi không bị thương là tốt rồi, ta cho người mang theo chút dược liệu quý tới, Bạch Chỉ. "

Nàng ta nghiêng đầu nhẹ giọng nói với người bên cạnh.

"Không cần đâu Đỗ tiểu thư, ta không cần những cái này." Lạc Vân Hi cự tuyệt.

Đỗ Tình Yên bất mãn mà nhếch môi: "Đã cầm tới rồi, còn muốn ta mang trở về sao?"

Bạch Chỉ nhận mấy bao dược liệu do hai nha hoàn búi tóc hai bên mang vào.

Sau khi Tề Sính Đình đi vào cũng nhìn thấy cảnh này, Đỗ Tình Yên cũng không ở lâu, đưa dược liệu xong liền lập tức rời đi.

"Không có việc gì mà ân cần, chắc chắn có mờ ám ở đây." Đối mặt với việc Tề Sính Đình còn đang nghi hoặc, Lạc Vân Hi khẽ nói một câu.

Xảy ra chuyện ngày hôm qua, nàng cho rằng gặp Đỗ Tình Yên thì nàng ta sẽ hỏi rõ ngh vấn trong lòng, cũng không nghĩ đến chuyện nàng ta đến chỉ để đưa thuốc.

Rốt cuộc là tâm cơ của nàng ta quá sâu hay là quá mức đơn thuần đây?

***

Đêm đó, trăng nhô lên cao, ánh trăng trong sáng chiếu khắp mọi ngóc ngách của hoàng cung, mười bước gặp một cái đình, năm bước thấy một ngọn nến, Kim Hoa điện sáng sủa như ban ngày.

Trên đỉnh núi giả, một bộ nữ tử bao quấn ôm lấy đại áo khuất gió mà dùng áo quấn lấy thân mình đứng trong gió, mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung lên, làm dáng người nàng càng yểu điệu.

"Gần đây kinh thành không yên ổn chút nào, Kim Hoa điện lại thường xuyên xảy ra chuyện, thái hậu còn dám mở yến tiệc sao?" Giọng cô gái trong trẻo, lời nói mang theo sự châm chọc.

Đoan Mộc Kỳ đúng ngay bên cạnh cười nói: "Ta nghĩ rằng, chiêu này là chiêu dẫn rắn khỏi hang, nếu như không gióng trống khua chiêng, đám tặc tử kia làm sao bị hấp dẫn mà tới đây?"

Lạc Vân Hi nghiêng đầu, đôi mắt trong sáng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đoan Mộc Kỳ, ngươi càng ngày càng thông minh." Nói rồi chậm rãi đi xuống núi giả.

Sắc mặt Đoan Mộc Kỳ sầm lại, theo phía sau nàng nói: "Lẽ nào trước đây ta rất ngốc sao?"

"Cái này thì cũng không biết được!" Khóe mắt Lạc Vân Hi khẽ cong lên, hỏi: "Ta đố ngươi để xem ngươi có ngốc hay không đây. Ngươi nói xem, Đỗ Tình Yên tiểu thư là người như thế nào?"

Đoan Mộc Kỳ ngẩn ra, không ngờ nàng sẽ hỏi vấn đề này, dựa vào cảm giác đáp: "Nàng ấy sao, rất đoan trang hào phóng, lạ hiểu lễ nghĩa."

Hắn hạ thấp giọng, cảnh giác đánh giá xung quanh, nói: "Không nên nói về nàng ấy, nàng ấy là vị hôn thê của Trung Sơn Vương, nếu như bị Trung Sơn Vương nghe thấy, sẽ không vui đâu."

"Trung Sơn Vương thực sự thích vị hôn thê này sao?" Dung mạo Lạc Vân Hi bị bóng tối b phía sau núi giả che đi.

"Hẳn là thích rồi, Đỗ Tình Yên rất có tài hoa, Trung Sơn Vương ưu tú lạnh lùng như vậy, người có thể lọt vào mắt cũng ít." Đoan Mộc Kỳ trầm ngâm nói.

Lạc Vân Hi không đáp lời, hai mắt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, Đoan Mộc Kỳ đang định lên tiếng, phía sau lại vang lên một giọng nói lạnh như băng: "Thập nhị hoàng tử thật sự là có nhã hứng!"

Nghe được giọng nói duy nhất thuộc về nam nhân âm trầm lạnh lùng kia, Đoan Mộc Kỳ bị doạ tới cả người run lên, nhanh chóng quay đầu, cúi thấp mặt xuống: "Trung Sơn Vương . . ."

Trên vai Quân Lan Phong khoác chiếc áo khoác lông chồn màu đen, ánh mắt ác liệt, gương mặt góc cạnh như đao gọt, cực kỳ anh tuấn, trầm giọng nói: "Bổn vương không biết, thập nhị hoàng tử cũng thích nói chuyện sau lưng người khác."

Hắn cực kỳ ít để mắt tới Đoan Mộc Kỳ, càng không thường răn dạy hắn thế này, trong mắt Đoan Mộc Kỳ, hắn chính là thần tướng cao cao tại thượng trên chiến trường, mình ở sau lưng nói về Đỗ Tình Yên, hắn mới tức giận như vậy thì phải?

Hắn vội vàng nói: "Trung Sơn Vương, bản hoàng tử chỉ là tùy tiện nói một chút thôi."

"Tùy tiện nói một chút mà đã có thể phỏng đoán trong lòng bản vương nghĩ gì sao?" Quân Lan Phong lạnh lùng nhếch môi: "Vậy thập nhị hoàng tử chẳng phải cũng có thể đoán được bản Vương nên dùng loại sách lược nào lúc đối phó với kẻ địch sao? Bổn vương gần đây đã thay hoàng thượng làm những việc gì phải không?"

Đoan Mộc Kỳ thấy hắn càng nói càng nghiêm trọng, lại không dám đắc tội hắn, đành phải cười theo.

Lạc Vân Hi không nhìn nổi, chen miệng nói: "Trung Sơn Vương, ngươi và Đỗ tiểu thư tình sâu như biển, đôi mắt của mọi người sáng, làm sao lại sợ ai nói gì được chứ?"

Thấy Lạc Vân Hi trực tiếp chống đối Trung Sơn Vương, Đoan Mộc Kỳ bị doạ tới nắm chặt tay nàng, luôn mồm nói: "Trung Sơn Vương, chúng ta đi trước nhé."

Ánh mắt nhìn qua tay hắn nắm chặt tay Lạc Vân Hi, sắc mặt Quân Lan Phong hơi trầm xuống, quát lên: "Đợi chút đã! Để Lạc tiểu thư ở lại, bổn vương có chuyện muốn hỏi nàng!"

Đoan Mộc Kỳ mạnh mẽ hơn chút, che trước người Lạc Vân Hi: "Trung Sơn Vương, nàng chẳng qua là vô tình nói ra thôi, nể mặt bản hoàng tử, ngài đừng truy cứu chuyện này!"

Quân Lan Phong mở miệng cười: "Bổn vương có nói muốn truy cứu nàng sao? Chỉ là hỏi nàng một số chuyện của Lạc gia thôi, thập nhị hoàng tử nên rời đi nơi khác! Trong cung này, có chút bí mật tốt hơn hết không nên biết."

Đoan Mộc Kỳ do dự, Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói: "Vương gia, ta chỉ là một thứ nữ nho nhỏ ở Lạc phủ, không thể làm chủ được chuyện gì, có chuyện gì ngươi có thể đi hỏi phụ thân ta, cáo từ."

Nàng kéo Đoan Mộc Kỳ, hai người không hèm quay đầu lại mà đi khỏi núi giả.

"Hi nhi, ngươi thật to gan!" Sau khi Đoan Mộc Kỳ chạy khỏi núi thì dừng bước, thở gấp nói: "Sao ngươi dám nói chuyện như thế với Trung Sơn Vương? Không sợ bị phân tội sao?"

Hắn nói rồi quay đầu lại, giương mắt, chớp mắt đã nhìn thấy bóng người trên núi giả kia, thân hình run rẩy, con ngươi nhanh chóng co lại.

Dưới ánh trăng, Quân Lan Phong đứng ở núi giả nhọn này, chắp hai tay, từ trên cao nhìn xuống hai người. Bao bọc dáng người cường tráng là áo khoác và áo dài màu lam tung bay, nhan sắc trầm ổn làm nổi bật lên vẻ cao quý lạnh lùng của hắn, gương mặt như ngâm băng lạnh, không có chút biểu tình dư thừa.

Đoan Mộc Kỳ còn chưa kịp nói cái gì, Lạc Vân Hi đã tà mị nhếch môi cười: "Tại sao không dám? Ta không chỉ dám cùng hắn nói như vậy, càng dám đánh hắn mắng hắn, ngươi tin không?"

Đoan Mộc Kỳ cau mày, đương nhiên không tin.

Con ngươi Lạc Vân Hi khẽ chuyển, nói: "Chẳng qua, liều lĩnh làm chuyện nguy hiểm lớn như vậy, cũng không đáng giá. Đoan Mộc Kỳ, hai ta đánh cược một lần, một ngàn lượng bạc một tiếng chửi, ba ngàn lượng bạc đánh một cái."

Đối với một vị hoàng tử, ngón tay vừa gập, tiền tài đã cuồn cuộn mà bay đến, chút vàng bạc này thực sự không tính là gì.

Tại đế quốc phong kiến, đây là sự khác nhau một trời một vực giữa hoàng thất và dân chúng.

Đoan Mộc Kỳ hơi nghiêng mắt, lặng lẽ liếc nhìn nam nhân cao cao tại thượng như băng sương, quả tim run rẩy, tức khắc cảm thấy Lạc Vân Hi đang nói đùa nói, bằng không chính là quá hấp tấp, không suy nghĩ kỹ càng.

Lạc Vân Hi cười nhẹ, khom lưng, nhặt một cục đá, đâm lao thì phải theo lao, mạnh mẽ mà đánh về hướng Quân Lan Phong đứng yên ở chỗ cao.

Quân Lan Phong nghe được tiếng vũ khí sắc bén vang lên, nhíu mày lại, thân mình theo bản năng liền hướng về một bên tránh né, có thể trong phút chốc thấy là Lạc Vân Hi ra tay, hắn liền thất thần tại chỗ.

"Bốp!" Đá tròn đập trúng cổ của hắn.

Quân Lan Phong nhìn thiếu nữ nghịch ngợm phía dưới, một tay nắm chặt viên đá vụn bị ném tới, sắc mặt bất đắc dĩ, kêu lên: "Ngươi lên đây, ta có lời muốn nói với ngươi."

Đoan Mộc Kỳ sợ hãi, ngây ngốc nửa ngày, thấy Quân Lan Phong vậy mà lại không có dấu hiệu nổi giận chút nào, mặt liền hiện lên vẻ kinh ngạc, giọng nói run rẩy dữ dội: "Lạc Vân Hi, ta quá xem thường ngươi rồi!"

Lạc Vân Hi bĩu môi, cảm thấy dùng cục đá nhỏ như vậy có chút không đủ, khom lưng cởi giầy thêu ra, trong tiếng thét kinh hãi của Đoan Mộc Kỳ, thẳng ném về phía mặt Quân Lan Phong.

Giầy thêu đánh vào mũi hắn, Quân Lan Phong duỗi tay nắm chặt, khóe miệng co rút. Đoan Mộc Kỳ không khá hơn gì so với hắn, trực tiếp hóa thành một pho tượng đá, đến khi Lạc Vân Hi giữ chặt ống tay áo của hắn bắt đầu chạy bạt mạng, vừa chạy vừa thở nói: "Đi nhanh lên, chờ Trung Sơn Vương tức giận sẽ trễ đó!"

Đoan Mộc Kỳ không còn gì để nói: "Ngươi cũng sợ sao? Ta nghĩ ngươi không sợ đó!"

Hai người chạy một đoạn mới dừng lại, tiếng bước chân nặng nề phía sau lập tức truyền đến, Đoan Mộc Kỳ vừa quay đầu lại, đã thấy mặt Quân Lan Phong lạnh như băng, tay phải xách giày Lạc Vân Hi, vội vàng đuổi tới.

"Chạy nhanh lên!" Lạc Vân Hi thở nhẹ một tiếng.

"Đứng lại!" Quân Lan Phong trầm mặt, nhanh bóng đến trước mặt hai người, trực tiếp nắm chặt cánh tay Lạc Vân Hi.

"Trung Sơn Vương, ngươi làm gì vậy?" Đoan Mộc Kỳ vội kêu một tiếng.

Quân Lan Phong nắm eo Lạc Vân Hi, ngồi xổm xuống, ôm nàng ngồi trên bắp đùi, một tay giơ chân trái của nàng lên.

Trọng tâm của Lạc Vân Hi không vững, hai tay vội vàng nắm lấy bờ vai của hắn, mới không bị té xuống.

Quân Lan Phong bị nàng nắm chặt, không khỏi nụ cười một tiếng, mắt liếc về hướng nàng: "Thật bướng bỉnh, lại dám dùng giày ném vào ta! Hừ, nhìn xem ta có chặt chân của ngươi không!" Nói rồi, hắn lấy tay làm đao, cổ tay bổ vào chân nàng.

Lạc Vân Hi vừa thẹn vừa sợ, cổ chân bị hắn bắt được, chân cao chân thấp, không tài nào giữ thăng bằng, gò má dần dần đỏ lên.

"Không mang giày mà bỏ chạy, không sợ bị cảm lạnh sao?" Tay phải Quân Lan Phong cầm lên giầy thêu, thật cẩn thận đi vào giúp nàng, giọng nói đầy sự trách cứ.

Mang giày xong, cúi đầu xuống, đã nhìn thấy hai gò má Lạc Vân Hi đỏ ửng đỏ như lửa, tim "ầm" một tiếng nổ tung, Quân Lan Phong rón rén buông nàng xuống, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu bảo bối quý giá nhất trên đời.

Đoan Mộc Kỳ đứng ở một bên, giống như nhìn thấy hình ảnh đáng sợ nhất thế gian, hai mắt nhô ra, đồng tử kịch liệt co rút, trong đầu là tiếng "ong ong" vang vọng.

Tư thế này của Trung Sơn Vương và Lạc Vân Hi thực sự làm cho người khác kinh sợ! Hơn nữa, từ trước đến giờ Trung Sơn Vương cũng chưa từng khom lưng lần nào ma lại xỏ giày cho Lạc Vân Hi! Trời ơi, hỗn loạn! Hắn có chút trợn mắt ngoác mồm, đầu óc thật sự không đủ dùng.

Hai chân Lạc Vân Hi vừa đặt xuống đất, lập tức đứng thẳng người, đi tới bên cạnh Đoan Mộc Kỳ, cực kỳ xấu hổ nói: "Chúng ta đi thôi."

"Bổn vương thấy hắn cũng chẳn dám mang ngươi đi đâu!" Quân Lan Phong liếc mắt nhìn Đoan Mộc Kỳ chỉ trong chớp mắt, nhưng làm sau lưng hắn lập tức phát lạnh.

Đoan Mộc Kỳ khó khăn nuốt nước miếng, hỏi: "Các ngươi . . . có quan hệ như thế nào?"

Quân Lan Phong lạnh lùng nói: "Thập nhị hoàng tử, bổn vương vừa nói ngươi đã quên rồi! Trong cung này, có rất nhiều bí mật mà ngươi không nên biết!"

"Không thể." Đoan Mộc Kỳ lẩm bẩm một câu, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Lạc Vân Hi thật sự không biết nên giải thích như thế nào, Đoan Mộc Kỳ chờ một lúc, không chờ được đáp án của nàng, đành phải âm u xoay người, bước nhanh rời khỏi đó.

Đợi hắn đi xa, Lạc Vân Hi lạnh lùng nói: "Ngươi lại tạo thành hiểu lầm rồi đó!"

"Đây không phải hiểu lầm." Quân Lan Phong một mực phủ nhận: "Hi nhi, bọn hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết."

"Cái 'sớm muộn' này là bao lâu đây?" Khóe miệng Lạc Vân Hi nhếch lên vẻ chế nhạo.

"Sẽ không lâu nữa." Quân Lan Phong trầm giọng đáp.

Lạc Vân Hi bình tĩnh nhìn hắn, hỏi : "Như vậy, ngươi dám lập tức cùng Đỗ gia giải trừ hôn ước sao?"

Quân Lan Phong nhíu mày, mới ngẩng mặt lên, nghiêm túc quan sát gương mặt của nàng, giọng nói ôn hòa như dòng nước chảy: "Hi nhi, từ hôn là chuyện chắc chắn, chỉ là Yên nhi bị bệnh nặn mới lành, không chịu nổi bất kỳ chuyện đả kích gì, chờ một tháng nữa được không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio