Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi phi ngựa nước đại về hướng núi săn bắn, tuy núi săn bắn nằm ở săn bắn giữa trường thi đấu, nhưng từ bên ngoài đi vòng qua càng không dễ bị người khác phát hiện, nghe nói nông hộ ở phụ cận thường vụng trộm vào núi săn bắn thú.
Lạc Vân Hi dễ dàng tránh né Ngự Lâm Quân coi núi, phóng ngựa lên núi, từ trên mông ngựa lấy ra mũi tên, nhìn thấy con mồi liền bắn.
Giữa rừng rậm, ngựa lao nhanh, thân hình thiếu nữ lúc lên lúc xuống, chợt trái chợt phải, mũi tên không ngừng, một đường đi qua, thi thể đầy đất.
Sau khi phát tiết mãnh liệt, Lạc Vân Hi tâm dần dần bình tĩnh lại, vừa kéo cương ngựa, thay đổi phương hướng, chạy thẳng đến hướng bên dưới ngọn núi.
Quân Lan Phong phi Tuyết Luyện gia tốc đến cực hạn, rất nhanh đã đuổi theo Cửu Sát, một đường lên núi, hắn và Cửu Sát đều thấy thỏ săn trên đất, thi thể nai rừng ngổn ngang, xác trăn lăn đầy đất.
Đây là thù oán của Lạc Vân Hi với hắn đó!
Mắt Quân Lan Phong tối sầm lại, hai chân vừa kẹp, lướt qua Cửu Sát, một người một ngựa như gió thổi bay đi.
Lạc Vân Hi phóng ngựa chạy, một tay cầm lấy dây cương, mũi chân đạp lên bàn đạp một chút, dáng người nhảy lên trên không, lúc rơi xuống hai chân đạp ở hai bên yên ngựa, kéo mạnh giây cương, ổn định thân hình.
Mặc cho ngựa dưới chân vội vã, biểu hiện của nàng lại bất động, ngạo nghễ hất cằm, nheo con ngươi nhìn về phía xa.
Mà chân núi, vang lên tiếng huýt gió sắc bén.
Mày Lạc Vân Hi hơi nhíu lại, dùng chân nhọn làm điểm tựa nhẹ xoáy mắt cá chân, khống chế tốc độ ngựa, nhìn lại nơi có người phía trước.
Cờ quạt phấp phới, bụi tung trời, đoàn quân quấn theo bụi che ngợp trời mà đến, đó chính là từ hướng trường đua ngựa.
Hoàng đế Hòa Nguyệt quốc, là nam nhân trung niên tướng mạo nghiêm nghị, cưỡi trên con ngựa vàng trên cao, giơ roi chỉ hỏi: "Là ai vậy?"
Càng ngày càng gần, mọi người đã có thể thấy rõ dáng vẻ Lạc Vân Hi, có Ngự Lâm Quân cao giọng bẩm báo: "Bệ hạ, là tay đua về nhất của Thiên Dạ trong cuộc đua ngựa!"
Mày hoàng đế Hòa Nguyệt giương lên, cảm thấy khá kinh ngạc.
Lúc này, tất cả mọi người nhìn thấy Lạc Vân Hi ngồi thẳng trên lưng ngựa, chậm rãi đi đến, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Thuật cưỡi ngựa của thiếu niên này quả thật rất tốt!
“Người phía trước là người ở đâu, còn chưa từng thấy thánh thượng Hòa Nguyệt ta à!" Một Ngự Lâm Quân xông về hướng Lạc Vân Hi lạnh lùng quát.
Lạc Vân Hi đang muốn tiến lên, một cơn gió từ phía sau xoắn tới, Quân Lan Phong điều khiển Tuyết Luyện như tên bắn chạy tới, tay phải vồ một cái, liền kéo Lạc Vân Hi ngồi trên lưng ngựa trước người mình.
"Đừng lên tiếng!" Quân Lan Phong trầm giọng nói, con tim còn đang nhảy không ngừng.
Từ xa đã nhìn thấy Hi nhi ngồi ở trên lưng ngựa lao nhanh, tim hắn suýt nữa bị doạ nhảy bật ra, ai, con ngựa hoang nhỏ này! Trong lòng có giận có buồn bực lại đắc ý, nhất thời không nói được đến cùng là mùi vị gì.
Khi đang nói chuyện, hắn đã mang ngựa chạy về mọi người phía trước, cánh tay không nhúc nhích, mũi chân giẫm một cái, thân thể cao to tráng kiện đã thuần thục lật chuyển xuống lưng ngựa, trái tay ôm chặt Lạc Vân Hi, lúc rơi xuống đất, không để cho thân thể của nàng đụng chạm tới mặt đất.
"Bệ hạ, đây là một tay đua nựa của Thiên Dạ ta, nếu có chỗ đắc tội xin người lượng thứ!" Mặt Quân Lan Phong trấn định, kêu lớn.
Hòa Nguyệt đế cao giọng cười, một con ngựa xông lên trước, nói: "Quả nhiên là nữ nhi của Thiên Dạ rất tốt! Trung Sơn Vương, săn bắn bắt đầu, chúng ta lên núi cùng luôn chứ?"
Săn bắn không giống với đua ngựa, không giới hạn thân phận tuyển thủ dự thi.
Quân Lan Phong cũng giương giọng cười nói: "Không cần, bệ hạ cứ tự nhiên, thần còn có một số việc."
Hòa Nguyệt đế liếc nhìn Lạc Vân Hi, gật đầu, vung roi ngựa lên, đại đội lập tức đi theo hắn xông về phía núi săn bắn.
Phản ứng của Quân Lan Phong cũng cực kỳ nhạy bén, ôm Lạc Vân Hi nhảy về lưng ngựa, hai chân vừa kẹp, Tuyết Luyện nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, bụi mù bay tán loạn, hắn giơ ống tay áo lên che miệng mũi Lạc Vân Hi lại.
Hòa Nguyệt đế và nhóm người tinh anh của 3 nước lục tục cưỡi ngựa lên núi, chân núi, cực kỳ yên tĩnh.
Quân Lan Phong buông ống tay áo ra, Lạc Vân Hi trầm mặt, không phải vì cái gì khác, chỉ là không biết phá không khí xấu hổ này như thế nào.
Nghĩ lại, mình thật sự là có chút tùy hứng, chỉ có điều, vừa rồi xác thực rất mất hứng, vào lúc này càn quét một trận tại núi săn bắn, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
"Chơi đủ rồi sao?" Một lúc lâu sau, từ phía sau truyền tới tiếng nam nhân trầm thấp hỏi.
"Ta chơi đủ rồi tự nhiên sẽ trở lại, không cần Trung Sơn Vương đại nhân lao tâm lao lực." Lạc Vân Hi nghĩ đến hắn muốn nói lảng chuyện của mình đi, bĩu môi.
Quân Lan Phong không nhịn được cười nhẹ một tiếng, sau đó ôm chặt eo nàng, thấp giọng nói: "Còn chưa phát tiết đủ hả? Đánh ta mấy lần là được!"
"Đánh ngươi có tác dụng gì?" Lạc Vân Hi nghiêng người sang, liếc xéo hắn một cái: "Muốn kéo ngươi xuống dưới xử lý luôn!"
Quân Lan Phong cười ha ha, nghiêng mặt qua, than nhẹ: "Hi nhi quá đáng yêu, bảo Cửu Sát quất ta, như vậy đã hết giận chưa?"
Lạc Vân Hi lại không cười, nói nhỏ một tiếng, vặn mặt nói: "Được rồi, trở về đi!"
Quân Lan Phong khẽ thu lại nụ cười, trong ánh mắt vẫn cứ tràn đầy nhu tình, "ừ" một tiếng, đánh ngựa rời đi.
Hai người cùng cưỡi một con ngựa xuất hiện trong mắt mọi người, tất cả đều có chút kinh ngạc, hai người này sao lại từ núi săn bắn kia về tới rồi?
Hoàng hậu Hòa Nguyệt quốc giờ khắc này đang ngồi ở trên chỗ quan sát, cùng quý phụ bốn phía nói chuyện, trông thấy Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi cùng vào, mày liễu hơi nhếch, hỏi một nam tử mặc hoa phục bên cạnh: "Ngươi nói, kia là nữ nhân sao?"
Nam tử nằm nghiêng ở trong ghế thái sư mềm mượt, trên mặt lạnh như băng xẹt qua một nụ cười quỷ dị, nói: "Nàng chính là người ngày hôm qua mẫu hậu hỏi, Lạc Vân Hi."
"Là nàng sao?" Đột nhiên tiếng kinh hô truyện tới, cũng chẳng phải từ miệng hoàng hậu, mà là thiếu nữ bên cạnh hoàng hậu: "Nàng chính là Lạc Vân Hi mấy hôm nay Hoa ca ca muốn bí mật gọi vào phủ sao?"
Thiếu nữ váy dài đỏ thẫm, làn váy xếp li, màu sắc rực rỡ diễm lệ, nàng ta kinh chỉ Lạc Vân Hi, trên mặt đầy vẻ đố kị.
Nam tử vẫn chưa trả lời nàng ta, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, trong ánh mắt lúc này lại là vẻ thâm tình chân thành.
Khuôn mặt thiếu nữ trầm xuống, nhìn vè hướng hoàng hậu, lạnh lùng nói: "Cô cô, nàng thân là một cô gái, vậy mà cải trang thành nam nhân đến trận săn bắn, bản lĩnh rất cao cường sao?"
Hoàng hậu liếc nàng ta một cái, môi đỏ mọng như máu khẽ mở: "Bản lĩnh không cao cường, như thế nào lại về nhất đây?"
"Ta không phục, ta muốn tỉ thí với nàng!" Thiếu nữ cất giọng nói.
Người xung quanh nghe được động tĩnh bên này, cũng không khỏi nhìn đến bọn hắn.
Thiếu nữ càng quật cường, trực tiếp đoạt lấy trường tiên trong tay thị vệ đứng bên cạnh, đi về hướng dưới bậc, kêu lên: "Lạc Vân Hi của Thiên Dạ Quốc, ngươi đến đây, ta muốn cùng ngươi so tài một lần!"
Lạc Vân Hi chợt nghe được có người kêu tên nàng, liền nhìn về hướng trên bậc thang, rất xa, chỉ thấy một vệt đỏ đứng ở trước bậc thềm, mũ sáp trâm vàng, ánh sáng lấp loé.
"Là cháu gái của hoàng hậu, tên Thôi Trân Châu, được phong làm trân châu quận chúa." Quân Lan Phong ghé vào lỗ tai nàng thấp giọng giới thiệu, mày rậm không tự chủ nhíu lại, ánh mắt bắn về phía nam tử mặc hoa phục, mang theo cảnh cáo.
Dù cho cách khá xa, ánh mắt của hắn như trước cực kỳ ác liệt, nam tử mặc hoa phục chột dạ cúi thấp đầu, nhưng làm không để ý tới.
Quân Lan Phong đã chạy đến dưới bậc của Hòa Nguyệt quốc, tung người xuống ngựa, đưa Lạc Vân Hi lên đài yết kiến hoàng hậu Hòa Nguyệt Quốc.
Lạc Vân Hi nhanh chóng đánh giá, vị hoàng hậu này ăn mặc quyến rũ, không đoan trang như hoàng hậu Thiên Dạ Quốc, cặp mắt hạnh lại sâu thăm thẳm.
"Trung Sơn Vương." Thôi hoàng hậu nhếch môi cười, nói nói: "Trân châu muốn cùng vị tiểu thư này của Thiên Dạ Lạc tỷ thí một phen, bản cung cũng không ngăn được, ngươi xem . . . "
Sắc mặt Quân Lan Phong hờ hững, trực tiếp cự tuyệt: "Hoàng hậu, Lạc tiểu thư là nữ nhi bạn tốt của bổn vương, nhờ bổn vương chiếu cố, bổn vương không muốn cho nàng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào!"
Lạc Vân Hi không nói gì, nhìn vẻ mặt không tốt của Thôi Trân Châu, có chút không hiểu nổi, nàng đắc tội các nàng sao?
Nam tử mặc hoa phục kia lên tiếng: "Trân châu nói giỡn thôi, tất nhiên sẽ không thể để Lạc tiểu thư chịu chút tổn thương —— "
"Ta nói chính là thật lòng!" Trong tròng mắt Thôi Trân Châu vốn đầy oán hận ngay sau khi nam tử nói xong sau bỗng nhiên thêm một câu: "Lạc tiểu thư đã dám vào trường đua ngựa, lại lấy được giải nhất, đủ thấy bản lĩnh rất tốt, ta chưa hẳn là đối thủ của nàng! Nếu do may mắn thắng, đó cũng là do tài nghệ của nàng không bằng người!"
"Trân châu, ngươi đừng quấy rối." Hoa phục Nam tử đứng lên, muốn muốn ngăn cản.
Lửa giận trong mắt Thôi Trân Châu càng lơn: "Hoa ca ca, ngươi liên tiếp ngăn cản, không phải là thích nàng chứ?"
Nam tử mặc hoa phục không còn gì để nói, há miệng lè lưỡi.
Hoàng hậu nhìn thấy phản ứng của hắn, sắc mặt cũng trầm xuống, nói với Quân Lan Phong: "Hi vọng Lạc tiểu thư có thể cho ta Hòa Nguyệt chút mặt mũi, tỷ thí một chút là được!"
Tâm tư Lạc Vân Hi xoay chuyển, Hoa ca ca ư? Nam tử này ngồi cạnh hoàng hậu, từ quần áo đến chỗ ngồi để phán đoán, thân phận không thấp, thuộc và hàng ngũ công tử hoặc hoàng tử.
Mà Hòa Nguyệt quốc hiện nay chỉ có một Hoa hoàng tử, quận chúa này lại gọi hắn "Hoa ca ca", nhất định chính là Hoa hoàng tử! Nàng nhìn có chút quen mắt, nhưng cũng không nhớ ra được thấy hắn ở đâu.
Đang lúc trầm tư, đột nhiên cảm thấy quanh thân phát lạnh.
Nàng nghiêng đầu, liếc nhìn đầu nguồn hàn khí —— Quân Lan Phong, chỉ thấy trên mặt hắn bao phủ bởi băng sương, cặp mắt phượng thấm đầy sát ý, bắn thẳng về phía Hoa hoàng tử.
Hoa hoàng tử dường như có hơi hoảng loạn, cúi đầu.
Bầu không khí có chút quỷ dị, môi Lạc Vân Hi khẽ mở, tràn ra một nụ cười thoải mái, nói: "Hoàng hậu, đã là quận chúa muốn cùng ta tỷ thí, vậy ta phụng bồi là được. Chỉ là không biết quận chúa muốn so cái gì?"
Thôi Trân Châu nghe vậy, trong mắt xẹt qua ý cười đạt được, vội nói: "Ta và ngươi đấu tay không đoạt cầu!"
Đoạt cầu, là một loại trò chơi nam nữ Hòa Nguyệt Quốc đều yêu thích, chia làm một người thi đấu và nhiều người thi đấu. Một người thi đấu là hai tuyển thủ ở giữa sân cướp cầu, lúc đến giờ, ai đoạt được nhiều lần hơn, người đó chính là bên thắng. Nhiều người thi đấu thì lại có hai đội nhân mã.
Lúc này, giữa trường sớm đã hoàn toàn yên tĩnh.
Mặt nạ của Lạc Vân Hi sớm rơi xuống, không ít người Thiên Dạ đều nhận ra nàng, đang kinh ngạc khi thấy nàng thật tài tình, lại nghe được trân châu quận chúa của Hòa Nguyệt quốc khiêu chiến, đủ loại giữ im lặng, có chút e ngại thay Lạc Vân Hi.
Dù sao, đây chính là sân nhà của Hòa Nguyệt, người ta lại là quận chúa Hòa Nguyệt.
Lạc Vân Hi không hề do dự, đồng ý: "Được."
Một lời tất, giữa trường đều có chút loạn.
Lạc Vân Hi vậy mà đáp ứng rồi! Lo lắng qua đi, bọn hắn quan tâm hơn là cuộc tranh tài này ai sẽ người thắng.
Thôi Trân Châu vui vẻ, liếc mắt ra hiệu cho cung nữ bên cạnh.
Khóe miệng cung nữ khẽ nhếch, tiến lên khom người: "Mời quận chúa và Lạc tiểu thư theo ta tới hậu trường thay y phục."
Quân Lan Phong lạnh nhạt cự tuyệt nàng ta: "Quần áo Lạc tiểu thư không cần thay đổi."
Thôi Trân Châu lập tức bất mãn nói: "Cái này không được."
"Sao không được? Y phục này cũng không có gì cần lo lắng." Lạc Vân Hi cũng cười vỗ vỗ lên quần áo mình.
Thôi Trân Châu hơi nhướng mày, thấy giầy thêu của nàng, lúc này nói: "Giày phải đổi thành giày ủng! Bằng không ta thắng cũng không công bằng!"
Quân Lan Phong còn muốn lên tiếng, lắc đầu Lạc Vân Hi với hắn, quay đầu lại hướng Thôi Trân Châu nói: "Vậy được."
Đến hậu trường, cung nữ cầm một đôi ủng mới tinh màu đen tới, Lạc Vân Hi cũng không vội đi, mà là bất động thanh sắc bóp nhẹ phía dưới, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Giày này quả nhiên đã động chạm qua, bông trong giày cắm một cái nghiêng ngân châm, nếu nàng đi qua giày này, trong thời gian ngắn sẽ không cảm giác thấy cái gì, nhưng đi thời gian dài, ngân châm chắc chắn sẽ làm nát gót giầy, đâm thẳng vào bàn chân của nàng! Đến lúc đó, trên sân sẽ xảy ra chuyện gì, nàng có thể không đoán trước được sao.
Theo hận ý trong mắt trân châu quận chúa đối với nàng mà nói, thừa cơ hội lấy mạng của nàng cũng chẳng phải không được.
Ngân châm cực nhỏ, lại giấu ở trong bông, đổi thành người bình thường, dù như thế nào cũng không phát hiện ra được, nhưng nàng Lạc Vân Hi, cũng chẳng phải người bình thường!
Nghĩ vậy, lưng nàng đối với cung nữ, tay trái nhẹ gập lại, làm ngân châm kia đâm thủng đáy ủng, tay phải nhón lấy, châm nhặt ra.
Đồng thời xem, sắc mặt nàng khẽ biến.
Ngân châm vậy mà tỏa sáng lấp lánh, thân nàng là đại phu, đối độc dược mẫn cảm nhất, tuy trong thời gian ngắn không phân biệt được đây là độc gì, nhưng cũng chắc chắn, độc tính rất mạnh!
Quận chúa này, vậy mà muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
Lạc Vân Hi không nghĩ nhiều nữa, thu ngân châm, đổi giày thành ủng, quay đầu nói: "Tốt lắm, đi thôi."
Nàng dẫn đầu đi ra khỏi hậu trường, đi tới sân bóng tạm thời vây lại.
Thôi Trân Châu đã đổi trang phục cưỡi ngựa màu vàng phớt đỏ, khí thế hừng hực đứng giữa trận chờ nàng.
Ánh mắt người xung quanh toàn bộ tập trung ở trên thân hai người, chờ đợi kết quả sân săn sớm đã bị ném tới chín tầng mây rồi, vẻ mặt mọi người khác nhau mà nhìn.
Nhìn diện mạo thiếu nữ sáng rực, trên mặt Thôi Trân Châu xẹt qua sự đố kị, ánh mắt rơi vào giày của nàng, ý cười ở khóe miệng càng thêm nồng, nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Lạc Vân Hi không trả lời ngay, mà là nghiêng đầu liếc nhìn Quân Lan Phong.
Quân Lan Phong chắp tay đứng ở dưới bậc thềm, cũng đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn lại, khẽ vuốt cằm.
Nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, vừa rồi trước khi Hi nhi rời đi, từng dùng mật ngữ nói với mình, để cho mình thay nàng làm một chuyện, chỉ có điều, việc này có thể được không?
Lạc Vân Hi thấy hắn gật đầu, yên tâm, cười với Thôi Trân Châu nói: "Bắt đầu đi!"
Thôi Trân Châu phất tay với trọng tài, trong tay trọng tài cầm quả cầu mạnh mẽ dưới vứt vào, phương hướng hắn vứt rõ ràng nghiêng về phía Thôi Trân Châu, trên sân, lập tức bùng nổ một loạt tiếng bất bình.
Trọng tài này là người Hòa Nguyệt, bất công như vậy làm cho vô số người bất mãn.
Thần sắc Lạc Vân Hi không có chút biến hoá nào, lắc người, đột tiến qua, nhanh nhẹn duỗi cánh tay ra, che trước mặt Thôi Trân Châu, đột nhiên vỗ vào quả cầu.
Thôi Trân Châu vồ hụt, vừa tức vừa giận, đuổi tới, nàng ta cũng tập qua võ, thân thủ nhạy bén, thế mà, Lạc Vân Hi còn nhanh hơn nàng ta, "rầm" một cái, khinh công bay ra, tiếp được quả cầu, quăng tới hướng Thôi Trân Châu, chờ Thôi Trân Châu muốn nhận, nàng lại đoạt tới, cướp quả cầu đi.
Mọi người bên ngoài đều xuýt xoa lên tiếng.
Thế này sao còn gọi là trận đấu đoạt bóng, căn bản chính là ăn hiếp! Lạc Vân Hi ăn hiếp trân châu quận chúa!
Gương mặt Hoàng hậu đầy mây đen, hai tay móng tay dài đã khảm sâu vào ghế tay vịn của thái sư, Hoa hoàng tử cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Bọn người Đoan Mộc Ly, Tề Sính Đình, Đại Văn Quyên đầy mặt vui mừng, mà Lạc Phi Dĩnh và những người không thích Lạc Vân Hi thì mặt lại đầy tiếc nuối, các nàng hận không thể trông thấy Lạc Vân Hi bị trân châu quận chúa đánh nằm trên đất.
Thôi Trân Châu tức giận đến hai gò má đỏ rực, nhưng trong lòng nàng ta, cũng đang hung tợn nói, cướp đi cướp đi, Lạc Vân Hi, ta xấu mặt không quan trọng lắm, nhưng ngươi cũng không biết, mạng của ngươi, đã từng chút từng chút biến mất đúng không? Khà khà, cho ngươi cướp Hoa ca ca của ta, Chờ ngươi biến thành người chết, nhìn xem Hoa ca ca còn thích ngươi hay không! Lạc Vân Hi thấy rõ ràng thần sắc của nàng ta, cảm thấy vô cùng buồn cười, thấy có thời gian cũng không còn nhiều lắm, một bên quay đầu, con thu thủy nhạnh như cắt liếc nhìn về hướng Quân Lan Phong.
Đột nhiên, giữa trường xông vào một con chó hoang.
Chờ lúc mọi người phát hiện, con chó hoang kia đã chạy nước rút hướng về phía 2 thiếu nữ ở giữa sân tranh chấp chung một chỗ.
"Mau bắn tên!" Hoàng hậu cả kinh thất sắc hô.
Cung thủ giương cung tên lên, nhưng vô cùng khổ sở. Mũi tên này bắn thế nào thả? Chó hoang đã nhào đến trên thân hai người, một mũi bắn xuống, nhưng sẽ làm tổn thương tới mạng quận chúa!
Nhóm người Ngự Lâm Quân nghe được mệnh lệnh của hoàng hậu, cũng nhất thời quên mà vọt vào đoạt sân bóng, chỉ hi vọng vào cung thủ.
Sự chậm trễ này, chó hoang sớm nhào đến trên thân hai người, Lạc Vân Hi lộn một cái tại chỗ để tránh né, Thôi Trân Châu cũng quay người liều mạng mà chạy ra ngoài.
Khí lực Chó hoang quá mức hung mãnh, nàng ta cũng không dám liều mạng!
Nhưng cố tình quái lạ chính là, chó hoang không đuổi theo Lạc Vân Hi, ngược lại đột nhiên lẻn đến vai Thôi Trân Châu, "khợp" một tiếng, trực tiếp gặm cắn xuống một miếng thịt ở gò má phải của nàng ta.
Thôi Trân Châu đau đến tê tâm liệt phế, kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, xung quanh kinh sợ tới hoàn toàn yên tĩnh.
Mặt những Ngự Lâm Quân kia như phát rồ vọt vào.
Lạc Vân Hi đang muốn từ trên mặt đất đứng lên, bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng xé gió, trên khán đài, một vũ khí sắc bén thẳng bắn thẳng về phía sau lưng nàng.
Có người ám hại nàng!