Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

chương 198

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi không nhanh không chậm đi đến giữa đại điện, khóe môi nhếch lên ý cười nhạt nhẽo, ngẩng đầu lên, thoải mái trả lời: "Bẩm bệ hạ, ta biết."

Ánh mắt Hòa Nguyệt đế dưới mày rậm xẹt qua một đạo tinh quang, hỏi: "Ngươi biết cái gì?"

Lạc Vân Hi nhanh chóng suy nghĩ một chút, nói: "Đều biết."

Câu nói này tuyệt đối không phải khoa trương, thế gian này, mấy thứ nữ tử cần biết, thật không khéo, nàng đều học được một chút.

Hòa Nguyệt đế sửng sờ, những người khác cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đều nói, nữ tử này thật là cuồng vọng! Cư nhiên nói nàng đều biết!

"Cầm kỳ thi họa, nữ công thêu thùa sao?" Hòa Nguyệt đế cực có hứng thú mà hỏi.

Lạc Vân Hi gật đầu.

"Khẩu khí của ngươi thật là lớn!" Hòa Nguyệt đế thấy nàng không khiêm tốn như vậy, dung mạo trầm xuống, quát một tiếng.

Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói: "Thần nữ chỉ là trả lời vấn đề của bệ hạ, tất cả những thứ thần nữ nghĩ được, không có cái gì mình không biết." Ý tứ chính là chỉ có không ngờ, không có không làm được.

Hòa Nguyệt đế cau mày nhìn nàng, bên cạnh, không biết Hoa hoàng tử đã đi tới khi nào, thấp giọng nói vài câu.

Mày rậm của Hòa Nguyệt đế giương lên, vẫy tay nói với cung nữ bên cạnh: "Đi mang 18 loại nhạc cụ trong cung đến đây cho trẫm!"

Các vị khách đang ngồi nghe thấy hoàng đế hạ lệnh như vậy, đều lấy làm kinh hãi.

Đây là muốn để Lạc Vân Hi biểu diễn sao?

Mặt Lạc Vân Hi không biến sắc, thần sắc tự nhiên, bên tai là giọng nói có chút giảo hoạt của Hòa Nguyệt đế: "Lạc tiểu thư có tài như vậy, thì có lẽ ngoài đàn ra, 18 loại nhạc cụ này, chắc là ngươi cũng biết hết đúng không?"

Trong lòng hắn đã chuẩn bị tốt, chỉ cần Lạc Vân Hi nói chữ "không", hoặc là chần chờ, hắn liền giội nước lạnh, châm chọc một phen.

Không phải nói đều biết sao? 18 loại nhạc cụ, rõ ràng đều là một trong những thứ mà các nữ tử học, thiên kim các nhà cũng chỉ chọn một hai loại nhạc cụ trong đó mà học, người tài giỏi trong thanh lâu kỹ viện cũng chỉ biết 4, 5 loại nhạc cụ mà thôi, Lạc Vân Hi sao có thể biết hết chứ?

Hắn nghĩ như vậy, những người khác cũng không ngoại lệ.

"Đây cũng là làm khó cho người ta quá rồi phải không?"

"Coi như là nhạc sĩ, cũng không tinh thông hết tất cả!"

Quý tộc của Thiên Dạ Quốc dồn dập nói nhỏ.

Quan chức Hòa Nguyệt quốc cũng không cam lòng yếu thế, ở bên cạnh châm biếm: "Đó chẳng phải do Lạc Vân Hi nước các ngươi nói, nàng đều biết hết sao, nhạc cụ không phải kỹ năng nữ tử nên học à?"

Mặt mấy người Quân Lan Phong, Đoan Mộc Ly cũng đầy vẻ nghi ngờ, tuy bọn hắn tin tưởng Lạc Vân Hi, nhưng có tới 18 dạng nhạc cụ, nàng chưa chắc có thể biết được hết.

Thế mà, khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch lên nụ cười, tuyệt đối không hoang mang, càng không thấy cảnh gặp khó khăn chút nào.

Sự nghi ngờ của mọi người nặng hơn.

Không lâu sau, mười mấy cung nữ nối đuôi nhau đi vào, trong tay nâng rất nhiều loại nhạc cụ, có chung, dây cung, đàn, đàn tranh, cùng với rất nhiều nhạc cụ mọi người ít dùng hoặc là chưa dùng bao giờ, chuyển toàn bộ đến giữa điện, nhạc cụ to nhỏ đều để chung một chỗ, ánh bạc rọi sáng cả đại điện, khiến mọi người hoa cả mắt.

"Mời." Cung nữ cầm đầu đưa tay làm tư thế mời với Lạc Vân Hi, liền dẫn một đám người lui ra.

Không đợi Hòa Nguyệt đế sai bảo, Lạc Vân Hi đã đi lên trước, tiện tay rút ra một cây đàn tranh, đeo móng tay nhọn vào đôi tay thon dài, sau đó tiếng nhạc liên tiếp ay ra từ ngón tay nàng như nước chảy xuôi dòng, ngón út hơi vạch, âm thanh đột nhiên dừng lại, trước mắt mọi người như xuất hiện hình ảnh ngọn núi tráng lệ hùng vĩ, lúc bọn hắn đang nghe tới say mê, tiếng nhạc lại im bặt.

Lạc Vân Hi đã ngẩng đầu, thanh thúy hỏi: "Bệ hạ, ngài muốn nghe nhạc gì?"

Hòa Nguyệt đế đã bị bộ dạng tùy tiện chọn một nhạc cụ vừa rồi của nàng làm chấn động, quét mắt phía nhạc cụ ở dưới, trầm ngâm nói: "Vậy thì khèn đi."

Lạc Vân Hi liền lấy khèn trúc ra ngoài, một chiếc khăn tay trắng tinh đã kịp thời đưa tới.

Nàng quay đầu lại, trông thấy là Quân Lan Phong, liền nhận khăn, lau sạch miệng khèn, để sát vào bên môi.

Tiếng nhạc vang lên, sáng sủa ngọt ngào, âm cao trong trẻo trong suốt, âm trung nhu hòa đầy đặn, âm thấp thì chất phác trầm thấp, trong lúc nhất thời lại “làm người say mê”.

Một khúc thôi, tất cả các vị khách không hẹn mà cùng vỗ tay, tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Mặt Hòa Nguyệt đế đầy vẻ kinh ngạc, nói không ra lời, Hoa hoàng tử liền mở miệng nói: "Trống đi!"

Lạc Vân Hi đi tới bên trống, lấy hai cái dùi trống ở hai bên, hai cổ tay cùng vung lên, nhịp trống nhỏ rồi lớn dần, từ chậm đến nhanh, dồn dập rơi vào trống mặt như mưa rơi, tạo thành một khúc nhạc chiến rất rõ ràng.

Quân Lan Phong đứng gần đó, nghe khúc nhạc chiến quen thuộc kia, tron lòng không khỏi sôi trào, âm nhạc này, thực sự quá nhập cảnh.

Bắp thịt của nữ tử nhỏ, nhưng Lạc Vân Hi đánh trống, lại nghe ra được vô cùng có lực.

Nhịp trống cuối cùng hạ xuống, tất cả khách khứa đều lớn tiếng khen hay.

"Quả nhiên là đều biết!" Mặt Hòa Nguyệt đế đầy vẻ chấn động và chán nản than một tiếng, Thiên Dạ lại có nữ tử hiếm thấy như vậy, tiếc thay không phải người của Hòa Nguyệt.

Mặc dù mới biểu diễn ba loại nhạc cụ, nhưng những nhạc cụ khác, biểu diễn tiếp cũng không có ý nghĩa nữa.

Thế mà, quan chức trong điện lại muốn được nghe đủ mười tám loại nhạc cụ, dồn dập xin hoàng đế cho phép Lạc Vân Hi tiếp tục biểu diễn, Hòa Nguyệt đế cũng muốn thưởng thức nhạc hay, liền ra hiệu cho Lạc Vân Hi tiếp tục.

Vì thế, Lạc Vân Hi lần lượt diễn từng nhạc cụ một, Nguyệt Nha Điện đắm chìm trong thiên đường âm nhạc, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ủng hộ.

Đợi nàng rời khỏi nhạc cụ cuối cùng, Hòa Nguyệt đế lớn tiếng kêu lên: "Trọng thưởng!"

Lạc Vân Hi cầm khăn, lau đi mồ hôi trên trán, thầm nghĩ, cuối cùng cũng không uổng phí sức lực, cười khanh khách nói cảm ơn.

Tin tức này, như có chân vậy, rất nhanh đã truyền khắp hoàng cung.

Thôi Trân Châu nghe được việc này, phun ra một ngụm máu tươi, ngất ở trên giường, hoàng hậu thì lại mặt đầy khiếp sợ, Lạc Vân Hi, thật không ngờ có tài như vậy? Nếu như Hoa nhi thật sự có tâm với nàng, vậy nàng ta không thể không làm tốt phòng bị trước, vị trí hoàng hậu tương lai, chỉ có thể là của Thôi gia.

Tan tiệc, Lạc Vân Hi trở lại xe ngựa, liền xụi lơ ở trên ghế, vô lực oán trách: "Thật là mệt!"

Mặt Tề Sính Đình đầy kinh ngạc, vui vẻ nói: "Thì ra Hi nhi biết nhiều thứ như thế, trước đây ta vẫn quá xem thường ngươi rồi, thật là xấu hổ!"

Đại Văn Quyên lại che miệng cười nói: "Biểu tỷ, không mệt tý nào, nghĩ tới một rương phần thưởng lớn như vậy, liền không mệt."

Lạc Vân Hi "xì" cười ra tiếng, đầu tựa vào gối mềm, lẩm bẩm: "Đến nơi thì gọi ta." Dứt lời liền ngủ luôn.

Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi tỉnh lại, liếm môi khô khan, cau mày đứng lên tìm nước uống.

Thế mà, lúc muốn ngồi dậy, nàng lại lấy làm kinh hãi, người ngủ bên cạnh, cũng không phải Tề Sính Đình hoặc Đại Văn Quyên, xương cốt cao to như vậy rõ ràng là nam nhân.

"Hi nhi, tỉnh rồi sao?" Quân Lan Phong cũng ngồi dậy theo, cơn buồn ngủ trong mắt dần trôi đi, cánh tay trái đặt lên eo nhỏ nhắn của nữ tử.

"Sao ta lại ở đây?" Lạc Vân Hi bỏ tay hắn ra, xoay người xuống giường, dựa vào ánh trăng lọt quá giấy dán cửa sổ phòng, đi đến bên cạnh bàn, nâng trà lạnh lên, "ừng ực" uống vào mấy ngụm.

"Ta ôm ngươi vào." Quân Lan Phong không che giấu, đi xuống giường theo: "Sợ ngươi ở đó không nghỉ ngơi tốt."

Lạc Vân Hi cúi đầu xuống, nhìn thấy quần áo của bản thân hoàn chỉnh, cũng không có dấu hiệu bị động tới, mới nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, uống hết nước, lại cảm thấy buồn ngủ gấp bội.

"Hát mệt rồi thì ngủ." Quân Lan Phong đau lòng xoa trán nàng, khom lưng ôm nàng lên.

Lạc Vân Hi chẳng muốn nhúc nhích, nhắm mắt lại, dựa vào lồng ngực cứng rắn của hắn ngủ.

Quân Lan Phong rón rén thả nàng lên giường, sóng vai nằm xuống, bàn tay lớn, khẽ vuốt sau lưng nàng. Bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, mặt mày của hắn càng ôn hòa hơn.

Không biết Lạc Vân Hi mơ thấy cái gì, mày nhíu lại, cực kỳ bất an, nắm chặt quần áo mỏng manh trước ngực Quân Lan Phong, nói lắp bắp: "Không cần, không phải ta, đó không phải ta làm . . . "

Quân Lan Phong ngạc nhiên, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, trong mắt tràn ngập sự thương tiếc nồng đậm, ôm chặt thân thể của nàng, trầm giọng nói: "Hi nhi, ta ở đây."

"Tin tưởng ta, ngươi tin tưởng ta đi." Lạc Vân Hi lẩm bẩm nói.

"Ta tin tưởng ngươi." Quân Lan Phong sờ mái tóc mềm mại của nàng, hôn rất sâu xuống trên môi nàng.

Nụ hôn vừa nóng bỏng vừa lâu dài, Lạc Vân Hi lại thật sự im lặng lại, dựa sát vào hắn, nhẹ nhàng kêu: "Lan Phong . . . "

Lòng Quân Lan Phong tràn đầy ngọt ngào, bờ môi khẽ run, chạm khẽ vào ánh mắt nhắm chặt của nàng: "Hi nhi, ta ở đây, đừng sợ."

"Ừm." Lạc Vân Hi mơ hồ đáp một tiếng, nhếch miệng lên, an tâm ngủ thiếp đi.

Ngày tiếp theo tỉnh lại, Lạc Vân Hi phát hiện mình nằm trên giường trong phòng mình, không khỏi ngẩn ra, Quân Lan Phong đã đưa nàng trở lại rồi.

Nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện Tề Sính Đình và Đại Văn Quyên ngủ ở bên cạnh bị điểm huyệt ngủ, đánh thức hai người, các nàng còn không biết chuyện gì xảy ra, cũng đỡ mất công nàng giải thích.

Ăn sáng, một đám người từ dịch quán xuất phát, chờ Hoa hoàng tử cảu Hòa Nguyệt Quốc ở cửa thành Nam để cùng nhau đi đến núi Nguyệt Nha nằm ở phía Nam.

Núi Nguyệt Nha, tên như ý nghĩa, cả ngọn núi như tạo thành một vầng trăng rằm, thế núi chót vót, phong quang vô hạn.

Xe ngựa lần lượt lên núi, đi theo đường lên thẳng đến đỉnh núi.

Ngọc thạch xây thành cửa chùa cao to nguy nga, phía sau của nú cửa chùa, là gạch vàng ngói trắng trong mây mù loáng thoáng, chuông đồng vang lên, tiếng chuông hùng hồn trầm thấp vang vọng giữa dãy núi, cứ như biểu thị hoan nghênh đối với khách tới.

Lạc Vân Hi ở ngoài cửa đã xuống xe ngựa, hít một ngụm không khí mới mẻ của vùng núi, trong lòng liền cảm thấy thoải mái hơn.

"Trước tiên đi vào chùa dâng hương đã." Có người ở một bên giới thiệu.

Lạc Vân Hi ra hiệu, ba người cũng đi lên theo, đi vào cửa chùa, trước tiên là đi về tiền điện, chuẩn bị đốt hương.

Thế mà, đội ngũ ở chỗ lấy hương lại rất dài, Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Vô Tràng đã vội chạy tới, trong tay còn cầm 9 cây nhang.

"Tiểu thư! Đây là của các ngươi." Hắn phân hương cho ba người, cười hì hì lui lại.

Lạc Vân Hi kinh ngạc, hết nhìn đông tới nhìn tây, liền thấy Quân Lan Phong đứng bên cửa chùa, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.

Khóe miệng nàng kéo nhẹ, mọi việc này đều đi cửa sau, thật là có chút không tiện đó!

Nghĩ thì là như vậy, nàng cũng chỉ biết lập tức dẫn Tề Sính Đình và Đại Văn Quyên đến thẳng trong điện, một người cắm ba nén hương rồi ra khỏi điện, rảnh rang dạo trong chùa.

Đột nhiên, một bóng người dồn dập chạy xông thẳng tới hướng ba người.

"Lạc trắc phi sao?" Tề Sính Đình nhìn thấy Lạc Nguyệt Kỳ mặc một bộ màu đỏ, không khỏi nhíu lông mày.

Chẳng lẽ Tằng Thủy Lan có chuyện gì?

Thế mà, Lạc Nguyệt Kỳ cũng không phải đến tìm nàng ấy, mà là hốt hoảng nhìn về phía Lạc Vân Hi, sắc mặt tái nhợt kêu lên: "Tam tỷ tỷ, có thể đi cùng ta một chút hay không, ta có lời muốn nói với ngươi."

Lạc Vân Hi đánh giá nàng ta, buồn cười nói: "Lạc trắc phi, ai là tam tỷ tỷ của ngươi vậy?"

Lạc Nguyệt Kỳ ngẩn ra, mãi mới nói: "Ta có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ngươi, chuyện trước kia, ngươi không nên tính toán."

Nói rồi, nàng ta cúi đầu, mặt đầy vẻ khó chịu.

Tề Sính Đình nhìn nàng ta, rồi lại nhìn Lạc Vân Hi, không nói một lời, dùng ánh mắt nhắc nhở Đại Văn Quyên, hai người lui lại vài bước.

Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói: "Ngươi có lời cứ nói, hai nàng ấy không phải người ngoài."

Lạc Nguyệt Kỳ nhìn Tề Sính Đình chủ động tránh né, vẫn cứ không đủ quyết tâm, cắn môi, mắt đầy nước, dáng vẻ rất đáng thương.

Lạc Vân Hi thấy nàng như thế, liếc nhìn về phía xa, nói: "Qua bên kia!"

Hai người tới chỗ không người, Lạc Vân Hi mới hỏi nàng ta: "Chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Lạc Nguyệt Kỳ thay đổi mấy lần, ấp a ấp úng mở miệng nói: "Mấy ngày trước , ta nhận được tin của Lương Diệp Thu."

Nhắc tới Lương Diệp Thu, Lạc Vân Hi cũng không có gì ngoài ý muốn, có thể làm cho nàng ta cuống cuồng như thế, trừ bỏ Lương Diệp Thu, nàng thật sự không nghĩ ra ai.

"Như vậy là sao?" Nàng nhẹ hỏi.

"Hắn nói, ở Dương Thành có đồ vật ta để lại cho hắn, hắn muốn giao cho Thái tử." Lạc Nguyệt Kỳ trầm mặc một hồi, mới lên tiếng.

"Ngươi sợ sao?" Mặt Lạc Vân Hi đầy vẻ xem kịch vui.

"Ta phải làm gì đây?" Lạc Nguyệt Kỳ lầm bầm một câu.

"Hủy đi! Mặc kệ là vật gì, muốn bảo vệ vị trí trắc phi của ngươi, chỉ có phá huỷ! Bằng không, chỉ sợ tính mạng ngươi cũng không giữ nổi nữa."

"Thế nhưng, hủy thế nào đây?"

"Ngươi bây giờ là trắc phi của Thái tử, không phải đã nói sao, đã sớm khác với thân phận của ta." Khóe miệng Lạc Vân Hi nở nụ cười trào phúng: "Đã như vậy, lợi dụng vị trí trắc phi cao quý của ngươi, đừng nói là phá huỷ thứ gì đó, coi như là người, cũng dễ dàng xử lí sạch sẽ!"

Lạc Nguyệt Kỳ bị nàng nói tới hai gò má đỏ lên.

Tuy nói hôm nay nàng ta là trắc phi, nhưng chưa thực sự nắm giữ quyền lực thực sự, mọi việc đều phải nhìn sắc mặt Tằng Thủy Lan mà làm việc.

Lạc Vân Hi muốn đi, Lạc Nguyệt Kỳ đuổi vội vàng kêu lên: "Đợi một chút, ngươi là thần y phải không?"

"Ừm?"

"Ngươi học y khi nào?" Lạc Nguyệt Kỳ có nghi vấn giống hệt Lạc Băng Linh.

"Ta cần phải nói cho ngươi sao?" Câu trả lời của nàng là không chút khách khí hỏi ngược lại.

Lạc Nguyệt Kỳ cắn môi dưới, trầm giọng nói: "Có thể giúp ta có con trai hay không?"

Lạc Vân Hi không nói gì, liếc nàng ta một cái, không có ý định lại để ý nàng ta nữa, đang muốn rời đi, lại bị nàng ta nắm chặt vạt áo: "Tam tỷ tỷ, xem ở việc chúng ta từng là tỷ muội, ngươi cho ta một bí phương đi!"

"Thật muốn có sao? Chờ ta nghĩ kỹ điều kiện, tự nhiên sẽ cho ngươi." Lạc Vân Hi tà tứ nhíu mày: "Đương nhiên, nếu như không có điều kiện thích hợp, cuộc trao đổi này ta không phải nhận!"

Nàng ném tay Lạc Nguyệt Kỳ ra, nhưng Lạc Nguyệt Kỳ không thuận theo lại nhào tới.

Lạc Vân Hi hơi nhướng mày, thường ngày thời điểm này, Lạc Nguyệt Kỳ cũng không co lúc không cần mặt mũi như thế! Tâm tư hơi động, nàng bỏ qua Lạc Nguyệt Kỳ, nhanh chân đi về.

Đợi lúc nàng đi tới nơi vừa đứng, lại chỉ thấy Đại Văn Quyên đứng dưới tán cây một mình.

"Đình nhi đâu?" Ánh mắt Lạc Vân Hi đảo qua bốn phía.

Mặt Đại Văn Quyên cũng đang đầy sốt ruột, thấy nàng liền tiến lên đón, nói: "Vừa rồi sau khi tỷ đi, có người đến tìm ta, ta cũng rời đi một lát, trở lại đã không thấy Đình tỷ tỷ."

Mặt Lạc Vân Hi "xoạt" một cái chìm xuống, lắc người, biến mất trước mắt Đại Văn Quyên.

"Thay ta tìm Đình nhi đi!" Nàng trực tiếp chạy vội tới trước mặt Quân Lan Phong, lập tức nói.

Quân Lan Phong lập tức để Cửu Sát đi sắp xếp, một mặt hỏi: "Không thấy ở đâu?"

Lạc Vân Hi chỉ một chút, rồi hỏi: "Tần Bằng bây giờ đã đến chưa?"

"Hắn chưa đến." Quân Lan Phong lắc đầu.

Đoan Mộc Ly đang bước nhanh đến gần nghe thấy vấn đề của nàng, tiếp lời nói: "Tần Bằng tới Tào gia."

Lạc Vân Hi nhớ tới lần trước Tần Bằng nói đưa Tào Thiến tới nhà một người thân của nàng ta, đó chính là hôm nay, hắn không lên núi, Đình nhi sẽ đi nơi nào đây?

Vốn dĩ, nàng để lại Vô Tràng. Nhưng cố tình lúc nàng vừa rời đi, Đại Văn Quyên cũng bị người gọi đi, Vô Tràng dựa vào quan hệ với nàng, nên Vô Tràng sẽ chọn đi theo nàng ấy, Đình lại ở một mình.

Người này thật độc!

Tằng Thủy Lan, nhất định là nàng ta! Lạc Nguyệt Kỳ tới tìm nàng, chỉ sợ cũng là kế điệu hổ ly sơn!

Ám vệ Huyết Lang đã nhanh chóng tản ra đi tìm Tề Sính Đình, Lạc Vân Hi cũng không nghỉ ngơi, rút Tuyết Cẩm ra, hỏi người xung quanh xem Tề Sính Đình đi về hướng nào, nàng tăng khinh công lên đến mức cao nhất, chạy thẳng về hướng ngoài cửa chùa.

Nhún chân nhảy lên cao, đứng trên cây cao nhất phóng tầm mắt xung quanh

Rất xa, đã trông thấy một bộ nhạt y phục màu xanh lục phấp phới trong gió, y phục dễ thấy kia, đang đứng bên vách núi, tóc đen bị gió thổi mạnh ra, tung bay khắp nơi.

Lạc Vân Hi tâm lập tức thót lên tới cổ họng, cuồng chạy tới.

Dốc núi cực kỳ trống trải, người bên kia sớm đã phát hiện nàng.

Tằng Thủy Lan đứng đối diện Tề Sính Đình đầy mặt âm trầm, quát lên: "Ném xuống!"

Hai tên thị vệ đối diện cấp tốc giơ Tề Sính Đình lên, không có nửa điểm do dự, ném thẳng tắp về hướng đáy vực.

"A!" Tiếng kêu thê thảm vang lên, Tề Sính Đình như một con diều đứt dây, rơi thẳng xuống sườn núi, Lạc Vân Hi chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng, hai tay của nàng, bị một cái dây cuốn chặt ở phía sau, không hề có sức kháng cự!

"Không cần!"

Lạc Vân Hi hét lên một tiếng, Tuyết Cẩm bay ra, nhưng Tuyết Cẩm chỉ có một tấc, Tề Sính Đình đã rớt xuống vực sâu vạn trượng, biến mất trước mắt nàng.

"Không cần!" Nàng hét to một tiếng, chưa bao giờ hận Tuyết Cẩm quá ngắn như thế!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio