Edior: thu thảo
Mặt Tam di nương đầy bi thương nói: "Sau này ta nghe nói, Hòa Nguyệt xảy ra nội chiến, những người truy sát tiểu thư, là người của Nhị hoàng tử Nguyệt Quốc, cũng chính là Hòa Nguyệt đế hiện nay."
"Ngươi giúp bọn hắn từ hôn như thế nào?" Lạc Vân Hi hỏi.
Tam di nương ấp a ấp úng nói: "Kỳ thực quá nửa đều là ý của tiểu thư, ta chỉ nói dối trước mặt lão gia và phu nhân thôi, bọn hắn tin tưởng ta, mới để cho tiểu thư và hoàng tử Hòa Nguyệt rời khỏi Thiên Dạ."
Lạc Vân Hi thấy sắc mặt nàng ấy mập mờ, có gì đó không đúng, truy hỏi vài câu, nhưng Tam di nương rất giữ miệng, nói đi nói lại vẫn là câu này.
Nàng liền không hỏi tiếp nữa, trầm mặc không nói, sâu chuỗi tất cả mọi chuyện trong đầu một lần.
Đây nhất định là một đêm không ngủ, hai người dựa vào đầu giường, thổi tắt đèn, ánh trăng màu bạc chiếu đến, ngồi cả đêm.
Rạng sáng ngày thứ hai, sắc trời tờ mờ sáng, Lạc Vân Hi biết là không ngủ được, dứt khoát xuống giường, rửa mặt xong, mang theo mặt nạ da người, xông tới chỗ Tam di nương nói: "Ta ra ngoài dạo một vòng."
Tam di nương không giữ được nàng, đành phải cho đi.
Đầu đường bị bao phủ nồng bởi sương trắng, đầu hẻm, một lão nhân lớn tuổi bán đồ ăn nóng hổi, sương mù đan xen, mông lung không rõ.
Lạc Vân Hi đi mấy bước đến gần, gọi một chén sủi cảo, ngồi ở quầy hàng, nhẹ nhàng nếm.
Sủi cảo da mỏng nhiều thịt, nước ấm lại nồng đậm, vị có thể nói là vô cùng tốt, Lạc Vân Hi một hơi đã ăn hết bát, cả nước cũng uống hết, đang muốn trả tiền, phía sau truyền tới một giọng nói trầm thấp: "Cho ta hai phần sủi cảo!"
Tiếp theo chính là tiếng vang bạc đặt lên bàn giòn tan.
Nghe được giọng nói tuy thấp, nhưng lại tràn đầy khí thế, Lạc Vân Hi không khỏi quay đầu lại liếc nhìn.
Nhưng không nhìn thì thôi, nhìn rồi, nàng lại kinh ngạc một chút.
Hai người ngồi ở một bàn khác, một nam một nữ, nam mặc áo màu đỏ sẫm, mái tóc đen nhánh đến eo, gương mặt tuấn lãng, nhưng cũng không kỳ lạ.
Lúc Lạc Vân Hi quay lại, đôi mắt nam nhân lập tức quét qua nàng một cái, ánh mắt ác liệt, dày đặc khí lạnh, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thành một gương mặt bình thường.
Khiến Lạc Vân Hi giật mình cũng không phải hắn, mà là nữ tử bên cạnh hắn, Đó là Tề Sính Đình.
Người này, là Tần Bằng đang đeo mặt nạ của ư? Nàng lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Một người có thể thay đổi dung mạo, nhưng khí chất sẽ không thay đổi nhiều như vậy.
Tề Sính Đình thanh tú ngáp một cái, mày liễu nhíu chặt nói: "Còn chưa ngủ tốt, sớm như vậy đã kéo ta ra ngoài làm gì?"
Giọng nói của nam nhân lập tức biến thành đáng thương: "Ta đói bụng, nhưng ta không có tiền trả."
Lạc Vân Hi lập tức xạm mặt lại.
Nửa ngày sau, Tề Sính Đình mới khẽ than thở: "Được được, vậy thì ăn đi, lão bản, nhiều hơn một phần!"
Khuôn mặt nam nhân cười thành một đóa hoa, dường như vô cùng hài lòng.
Lạc Vân Hi nhíu mày, đứng dậy, đi thẳng đến, ba ngón tay phải, gõ mấy lần trước mặt Tề Sính Đình, rồi ngồi xuống.
Con ngươi nam nhân lập tức thoáng qua vẻ đề phòng.
Nhưng Lạc Vân Hi lại nhìn thẳng vào Tề Sính Đình, thấp giọng nói: "Ngươi ra ngoài như vậy, không sợ bị Thái tử trông thấy sao?"
Tề Sính Đình đầu tiên là sững sờ, chờ nghe được giọng Lạc Vân Hi, mới kinh ngạc nói: "Hi, Hi nhi sao?"
Lạc Vân Hi làm động tác chớ lên tiếng, liếc mắt về phía nam tử xa lạ một cái, mới lên tiếng: "Nhớ kỹ thân phận của ngươi bây giờ."
Nàng vừa dứt lời, nam tử đối diện đột nhiên đứng dậy, một tay kéo eo Tề Sính Đình qua, lớn tiếng hỏi: "Ngươi là ai? Còn dám giáo huấn nữ nhân của ta!"
Lạc Vân Hi ngạc nhiên, đột nhiên, liền cảm thấy khách nhân dồn dập dừng đũa, có phần ý tứ liếc nhìn bên này.
Trong lòng nàng chấn động, bất động thanh sắc đánh giá bốn phía, trong mắt họ chứa đựng đề phòng và cảnh giác, dường như đang đợi lệnh.
Những người này, lại là người do nam nhân này mang tới. Lạc Vân Hi nghĩ ngợi, Tề Sính Đình đã tránh thoát khỏi cánh tay nam nhân, chạy tới dắt Lạc Vân Hi, nhanh chóng giải thích: "Ngươi đừng nóng giận, nàng không phải nam nhân, là một vị cô nương, là tỷ muội tốt nhất của ta!"
Người nam nhân lạ mắt kia nghi hoặc, một lúc lâu sau, ngồi xuống, nói: "Đình Đình, tới đây."
Lạc Vân Hi chú ý tới hắn gõ ở ngón út trên bàn tay phải ba lần, mà những khách nhân xung quanh kia cũng khôi phục bình tĩnh trong chớp mắt, trò chuyện vui vẻ trở lại.
Tề Sính Đình bất đắc dĩ cười với Lạc Vân Hi, không biết giải thích thế nào.
Nam nhân thấy nàng ấy không đến, có chút lo lắng, nhìn ông chủ bưng hai chén sủi cảo nóng lên, chân mày cau lại, cầm thìa lên liền múc một cái đưa vào trong miệng, rồi vội phun ra: "Nóng quá nóng quá!"
Tề Sính Đình thấy thế, vội vàng chạy tới, đoạt lấy cái thìa từ trong tay hắn, thở phì phò nói: "Ngươi điên rồi à? Nóng như vậy ngươi cũng ăn!"
Nàng một mặt nói, một mặt nhanh tay rót một chén trà lạnh đưa cho hắn, thúc giục nói: "Uống nhanh!"
Thanh âm tuy là trách cứ, nhưng giữa lông mày đều là vẻ quan tâm.
Nam nhân cười híp mắt phồng miệng uống trà, ánh mắt khiêu khích bắn thẳng về phía Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi làm bộ như không thấy, nhưng trong lòng không còn gì để nói.
Đoán sơ qua thì thân thủ nam nhân này tuyệt đối không kém hơn mình, hơn nữa còn mang theo nhiều thủ hạ như vậy, Tề Sính Đình lại quen hắn, mình không thể cứ đứng lỳ ở đây, liền trả bạc rồi cáo từ.
"Đình Đình, nàng tên là gì vậy?" Nam nhân thấy Lạc Vân Hi rời khỏi, thấp giọng hỏi.
Nếu như thật sự là một cô gái, nàng có thể từ đầu tới đuôi đều biểu hiện ra vẻ thong dong, ánh mắt nhìn mình không có cảm xúc gì, quả thật là không đơn giản.
Tề Sính Đình khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Lạc Vân Hi."
"Lạc Vân Hi sao?" Gương mặt nam nhân bỗng nhiên chấn động, phảng phất nghe được một tin tức làm hắn rất khiếp sợ: "Nàng là Lạc Vân Hi ư?"
Hắn không thể tin được mà lập lại một lần, trong lòng, lại hiểu được, thì ra là Lạc Vân Hi! Khó trách, chẳng trách lại có cá tính như vậy.
"Sao vậy?" Tề Sính Đình khó hiểu hỏi: "Ngươi biết Hi nhi sao?"
Mà lúc này, khách hàng xung quanh không hẹn mà cùng đứng dậy, giao bạc, bước nhanh rời khỏi đầu hẻm, bước vào trong sương mù dày đặc.
"Bọn hắn sao không ăn xong đã đi rồi?" Tề Sính Đình tò mò nhìn bốn phía, cảm thấy rất kì lạ.
"Không biết." Nam nhân cười nhẹ, thu hồi ánh mắt nhìn nơi Lạc Vân Hi biến mất.
Mà Lạc Vân Hi đang đi về hướng Thần lâu, vừa đi qua một cái hẻm, đã nghe phía sau có âm thanh huyên náo, nàng hơi dừng bước, dư quang lưu loát quét về phía sau một vòng.
Trong sương mù mờ mịt, chẳng nhìn thấy phía sau, nàng lướt người đi, liền trốn ở góc phòng của người ta ở bên đường.
Chẳng mấy chốc, sáu bóng người bước nhẹ đi qua.
Lạc Vân Hi nhận ra, những người này là những người cùng ăn ở quán sủi cảo.
Anh mắt nàng lạnh lùng, đang muốn rời khỏi, những người kia không nghe thấy tiếng bước chân của Lạc Vân Hi, liền biết có nhầm lẫn, hét to một tiếng: "Chia làm hai đường tìm! Tìm dọc đường đi!"
Trong đó ba người chạy thật nhanh tới đầu ngõ nhỏ kia, ba người khác lại đi về phía bên mình được chia.
Đợi ba người kia chạy đến không còn tiếng thở, Lạc Vân Hi mới nhảy ra khỏi góc phòng, tay vung Tuyết Cẩm ra, trực tiếp về hướng ba người trước mặt bên này.
Ba người cũng không hề do dự, lấy trường kiếm cắm ở bên hông ra tiến lên đón.
Ánh sáng lục phản quang, mũi kiếm vậy mà bôi độc dược, vừa thấy liền biết muốn mạng của nàng!
Lạc Vân Hi hét dài một tiếng, cả người nhào lên, trong sương mù mênh mông, mở ra một trận chiến kinh tâm động phách. Nàng dựa vào sương mù, phát huy bản lĩnh né tránh đến cực hạn.
Không lâu lắm, ba người này liền bị nàng quật ngã, ánh mắt nàng lạnh lùng, tiện tay túm cổ áo một người, xách hắn lên, bước nhanh trở về.
Tề Sính Đình đang cùng nam nhân kia dùng đồ ăn sáng ở quán sủi cảo, đã trông thấy một bộ áo tím phá sương mù mà đến, nổi giận đùng đùng xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.
"Đình nhi!" Lạc Vân Hi lôi kéo cánh tay Tề Sính Đình, dấu nàng ấy ra sau lưng, để tránh người nam nhân này có ý nghĩ gì khác, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Ngươi là ai? Lại không tiếc gì mà muốn giết ta!"
"Cái gì?" Tề Sính Đình nghe vậy kinh ngạc, lập tức quay đầu, lo âu quan sát Lạc Vân Hi.
"Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu." Mặt nam nhân đầy vô vị nhếch môi cười.
"Ngươi nghe không hiểu ư? A, tốt lắm, ta cũng hi vọng ngươi không hiểu!" Nói rồi, Lạc Vân Hi trực tiếp ném kẻ bị túm kia xuống đất, cổ tay phải khẽ đảo, cầm kiếm mà đối phương đã bôi kịch độc trên đó.
"Người này là thích khách muốn giết ta, cũng không có quan hệ gì với ngươi!" Lạc Vân Hi lạnh lùng nói, mũi kiếm liền đâm về phía yết hầu người kia, nụ cười trở nên quỷ dị: "Vậy ta, giết hắn!"
Kiếm có vệt thuốc độc không chút do dự nào, trực tiếp chém tới cổ họng người kia!
"Đợi một chút!" Lời nói của nam nhân tạo thời gian, một hạt khí tròn bắn ra, "keng" một âm thanh vang lên, khiến kiếm trong tay Lạc Vân Hi bắn ra ngoài.
"Lạc Vân Hi, nhận tiền của người thay người đó diệt trừ tai họa, ai bảo ngươi là đối tượng nhiệm vụ chứ?" Hắn lạnh nhạt mở miệng, phải tay đột nhiên giang ra, tiện tay rút ra một thanh đao màu vàng.
Màu vàng chói mắt gần như làm sáng cả không trung, làm rã cả sương mù xung quanh.
"Bọn hắn đánh không lại ngươi là do yếu, ngươi muốn đối đãi như thế nào cũng có thể, nhưng rơi vào tay ta, vậy thì nhìn một chút xem mạng của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu?"
Hắn nói từng chữ, đang muốn xông lại, Tề Sính Đình lại đột nhiên từ phía sau Lạc Vân Hi chạy vội ra, che trước mặt nàng, sắc mặt trắng bệch, run giọng kêu lên: "Hi nhi đi mau! Đi mau!"
Nàng ấy tuyệt đối không ngờ, hậu quả sẽ là như vậy!
Là nàng ấy không cẩn thận bán đứng Hi nhi, cho nên, giờ phút này tâm tình Tề Sính Đình, so với bất cứ lúc nào đều là lo lắng khó chịu và hối hận hơn!
Ánh mắt Lạc Vân Hi xám xuống, đao trong tay nam nhân đã vung đến, chờ lúc trông thấy Tề Sính Đình, vội thu tay, dừng lại trên bả vai Tề Sính Đình.
"Tránh ra!" Hắn quát lên.
Tề Sính Đình lạnh lùng trừng hắn, lớn tiếng kêu lên: "Hi nhi là bạn tốt của ta, nếu như ngươi làm nàng bị thương, ta liều mạng với ngươi!"
"Tề tiểu thư, tránh ra!" Giọng Vô Tràng thanh chợt vang lên bên cạnh, Lạc Vân Hi đã nắm chặt cánh tay Tề Sính Đình, hét to: "Hắn là người của Quân Đoàn Khô Lâu!"
Vô Tràng chấn động, lập tức trả lời: "Vâng!"
Sát thủ của Quân Đoàn Khô Lâu, chính là không thể giữ lại mạng!
Nam nhân không biết điểm nào mà khiến thân phận của hắn bị lộ, mặt đầy khiếp sợ, tiện tay hóa giải mười mấy chiêu của Vô Tràng, Lạc Vân Hi đã mang theo Tề Sính Đình đứng cách đó mấy trượng.
Ấn tượng sâu nhất của hắn là gương mặt bất chợt trở nên sợ hãi của Tề Sính Đình.
"Đáng chết!" Thầm mắng một tiếng, nam nhân không hề có tâm tư chiến đấu, nhanh chóng xoay người đi xa.
"Hắn là Quân Đoàn Khô Lâu sao?" Trực tới Thần lâu, Tề Sính Đình vẫn không tin mà hỏi.
Lạc Vân Hi lệnh cho Tiền nương an bài một gian phòng, sau khi đi vào cài then cửa, quay đầu lại đáp: "Hắn nói lấy tiền của người thay người đó diệt trừ tai họa, là thừa nhận mình là sát thủ. Mà khẩu âm của hắn là người ngoài, lại cầm một thanh đao vàng như vậy, ta chỉ đành nghĩ đến Quân Đoàn Khô Lâu!"
Cả người Tề Sính Đình run rẩy, từ ngữ cũng không rõ: "Nhưng ta ngã xuống vách núi, chính là hắn cứu ta, hắn là ân nhân cứu mạng của ta. Cho dù, hắn là người của Quân Đoàn Khô Lâu, nhưng hắn vẫn không làm ta bị thương."
Nói xong, nàng ấy cấp tốc đứng lên nói: "Hi nhi, đừng để người giết hắn! Hắn không phải người xấu!" Nói rồi liền muốn xông ra ngoài.
Lạc Vân Hi nhìn mặt nàng ấy đầy vẻ nóng nảy, biết là nàng ấy "trúng độc không nhẹ", trầm thấp nhắc nhở nàng ấy: "Chính là hắn muốn giết ta!"
Tề Sính Đình chấn động, lui về phía sau một bước: "Hi nhi, ta sẽ nói với hắn để hắn không làm ngươi bị thương."
"Lời của ngươi, hắn nghe sao? Nếu như hắn nghe, thì khi ta chân trước mới vừa đi, chân sau sẽ không phái một đoàn sát thủ đuổi theo phải không?" Lạc Vân Hi cũng chẳng phải muốn đả kích nàng ấy, chỉ là nói sự thật.
Tề Sính Đình hơi nhếch môi, không muốn nhắc lại, nhưng cũng không nhắc lại chuyện rời đi.
Rất nhanh, Vô Tràng đã dọc theo đánh dấu mà Lạc Vân Hi lưu lại đi tới Thần Lâu, bẩm: "Vậy để hắn chạy thoát!"
Tề Sính Đình khẽ thở phào nhẹ nhõm, Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói: "Đưa Tề tiểu thư về phủ thái tử."
"Hi nhi . . . " Tề Sính Đình có chút lo sợ bất an kêu lên.
"Ta không sao." Lạc Vân Hi hơi nhếch môi, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng. Nàng quay đầu lại, hai mắt xuyên qua cửa sổ phòng, ngưng mắt nhìn tán cây cao ngất, sương mù dần mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy cành lá xanh tươi.
"Hi nhi, tuy hắn không phải người xấu, nhưng hắn muốn giết ngươi, ta cũng không tha thứ cho hắn được, ta chỉ muốn tìm một biện pháp tốt nhất thôi." Tề Sính Đình thấp thấp giọng nói.
"Ta không trách ngươi." Lạc Vân Hi bất đắc dĩ quay đầu lại: "Ta muốn yên tĩnh một mình, có thể chứ?"
Vốn bị thân thế của mình làm hoa mắt chóng mặt, hơn nữa chuyện của Tề Sính Đình và Quân Đoàn Khô Lâu, nàng cũng rất phiền muộn.
Tề Sính Đình vừa đi, nàng liền đi ra khỏi phòng.
"Phượng thiếu gia."
"Phượng thiếu gia."
Hai người gác cửa vô cùng tôn kính cúi thấp đầu kêu to.
"Phượng thiếu gia, ngài muốn đi đâu vậy?" Dưới bậc thang, Tiểu Bích cười khanh khách hỏi.
"Đi gặp U Nhi." Mặt Lạc Vân Hi đầy uể oải khó mà che giấu, đỡ tay, chậm rãi xuống dưới.
Nàng đến Thần lâu cũng không được mấy lần, thế nhưng, ở đây cũng đã quen thuộc như nhà mình, tất cả mọi người ở bề ngoài đều một mực cung kính gọi nàng "Phượng thiếu gia", kỳ thực, phần lớn người, trong lòng đều coi nàng như chủ tử chân chính của Thần lâu.
Rất nhiều năm trước, chính là vậy.
U Nhi bị giam hạt tại một khu nhà trong mật thất, cửa vào mật thất ở bên trong phòng Tiền nương, đây là nơi ngay cả Đoan Mộc Ly cũng không biết.
Vào mật thất, Tiền nương cầm đèn lồng vào, mật thất không lớn cũng bị chiếu sáng như tuyết.
Chính giữa ở trên giá chữ thập tự có một người, quần áo ngổn ngang, tóc dài chấm đất, vô cùng khô cạn. Nghe được âm thanh, nàng ta nhấc khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đấy là gương mặt gầy gò bén nhọn, chính là U Nhi!
Trông thấy kia mặt "Phượng thiếu gia", nàng tất nhiên biết đây là Lạc Vân Hi! Ngũ quan vặn vẹo. Dung mạo hiện ra sự sợ hãi thật lớn!
Lạc Vân Hi ôm ngực cười nói: "U Nhi, ở đây trải qua tốt chứ?"
U Nhi trợn mắt nhìn.
"A." Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng: "Một tiểu tiểu nha hoàn, vậy mà cũng dám gây sóng gió! Tiếc thay, ngươi vĩnh viễn chỉ là mạng của kẻ dưới, vĩnh viễn đều là hạ nhân của ta!"
U Nhi vốn chính là kẻ lòng cao hơn trời, bị nói vậy kích thích tới đỏ mặt tía tai: "Lạc Vân Hi, chờ Nhị hoàng tử biết chuyện năm đó, nhìn xem hắn sẽ đối phó với ngươi như thế nào đi."
"Việc này ngươi không cần bận tâm, ta chỉ biết, hiện tại, ta muốn đối phó ngươi như thế nào cũng được, ngươi là nha hoàn của ta, ta ban cho ngươi cái chết cũng không quá đáng! U Nhi, ngươi nói xem phải không?"
Sắc mặt U Nhi xẹt qua sợ hãi, cố nén lại, châm chọc nói: "Lạc Vân Hi, ngươi cũng không thể nói chuyện như vậy,suy cho cùng ngươi cũng là người đáng thương thôi! Tiểu thư ư? Ngươi tính là tiểu thư cái gì chứ? Tiểu thư bị Lạc phủ đuổi ra khỏi cửa sao?"
Lạc Vân Hi khẽ cười: "Ta là tiểu thư gì không quan trọng, quan trọng chính là, ta mãi mãi cũng là tiểu thư, mà ngươi, mãi mãi cũng là nô bộc. Tiền nương! Cho vị nô bộc trung thành nhất của ta mười cái bạt tai!"
Ngữ âm rơi xuống, Tiền nương đã vọt lên.
"Tiền nương ngươi dám!" U Nhi theo bản năng lấy ra khí thế của những ngày mình còn làm chủ.
Tiền nương đã sớm không ưa nàng ta, hung tợn tát một cái ở gò má phải của nàng ta, giương giọng mắng: "Tiện nhân phản bội tiểu thư này, ngươi còn tưởng rằng ngươi là ai! Trong lòng chúng ta chưa từng coi ngươi như chủ tử, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ khoác mặt nạ nô tài, so với nô tài chúng ta còn hạ tiện hơn! Cũng không cầm gương soi xem, dạng nô tài như ngươi, còn vọng tưởng muốn làm chủ tử, thật là si tâm vọng tưởng!"
U Nhi bị nàng ta bỡn cợt tới trong đầu một khoảng trống rỗng, Tiền nương tát mười mấy cái không chút lưu tình.
Lạc Vân Hi thấy đủ, lạnh lùng tiếng kêu ngừng: "Phản bội chủ tử, ở Thiên Dạ, chắc chắn là phải chết! Chẳng qua, ta làm sao để cho ngươi chết được dễ dàng như vậy chứ?"
"Ngươi buông tha ta!" Khóe miệng U Nhi phun ra một ngụm máu tươi, dần dần tuyệt vọng: "Để ta chết đi!"
Đã từng là thuộc hạ của Lạc Vân Hi, nàng ta không thể nào không biết những thủ đoạn khiến người giận sôi của Lạc Vân Hi, nhớ tới đã cảm thấy đau.
"Chết ư? Còn chưa chơi đủ, làm sao có thể chết như vậy chứ?" Lạc Vân Hi ý cười ở khóe miệng quỷ dị vô cùng: "Tiền nương, chuyện Thần lâu xây dựng hội trà chuẩn bị như thế nào rồi?"