Edior: thu thảo
Quân Lan Phong cũng không dừng bước, trầm mặt đi qua bên người nàng ta.
Dưới đèn đuốc huy hoàng, trên boong thuyền hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều chú ý đến bên này.
Lạc Phi Dĩnh không khỏi có chút bất an, thốt lên: "Vương gia, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta quên ngài có bệnh thích sạch sẽ!"
Nàng ta nói, trong mắt khẽ hiện lên nước mắt.
Từ nhỏ tới lớn như vậy, trừ chịu nhục trên tay Lạc Vân Hi, thật sự chưa từng gặp trường hợp lúng túng như vậy, cũng là lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người như vậy bị đánh, trong lòng nàng ta đã sớm hận đến không ngừng cắn răng, lại nghĩ đến nam nhân này là người gần đây mình tâm tâm niệm niệm nhớ tới, lại càng đau lòng ủy khuất hơn.
Sắc mặt Quân Lan Phong âm trầm, căn bản không để ý tới nàng ta, bước dài về hướng mép thuyền, lúc này ám vệ cũng đã lái thuyền thật nhanh tới, nối cùng thuyền lớn.
Lạc Vân Hi thuyền cũng ở một bên, nàng cười thản nhiên đứng ở đầu thuyền, thấy tất cả liền hiểu.
Lạc Phi Dĩnh dựa vào trong cánh tay nha hoàn, dáng vẻ uyển chuyển muốn khóc kia quả nhiên là làm người ta muốn thương yêu, cặp mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn Quân Lan Phong, vô cùng ủy khuất.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, bên tai nghe được Lạc Phi Dĩnh đang cắn môi nói: "Ta nhất thời quên Vương gia có bệnh thích sạch sẽ, chỉ muốn đỡ Vương gia xuống lầu, không nghĩ Vương gia lại ra tay nặng như vậy với một tiểu nữ tử như ta, lẽ nào ngài không cần có một câu trả lời sao rõ ràng sao?"
Lạc Vân Hi nghe vậy, mày khẽ nhíu. Cái gì? Nàng ta còn muốn đỡ Quân Lan Phong xuống lầu?
Quân Lan Phong có bệnh thích sạch sẽ, người Thiên Dạ không ai không biết, Lạc Phi Dĩnh lại còn muốn đỡ hắn xuống lầu?
Trong lòng Lạc Vân Hi không khỏi tức giận, đối với tỷ tỷ này, nàng hiểu biết quá đủ rồi. Trước mặt Tề Sính Đình, nàng ta lại nhiều lần tạo nên tình cảnh mờ ám với thái tử, lại nguỵ trang thành dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Mà bây giờ, nàng ta lại dám dùng thủ đoạn này đến để đối phó với Quân Lan Phong!
Lạc Vân Hi thật sự là không ưa nổi biểu tình của Lạc Phi Dĩnh giờ phút này, nắm mái chèo trong tay Vô Tràng, chống ở đầu thuyền một cái, thân mình liền tiện đà nhảy về hướng thuyền lớn.
Tất cả chỉ trong nháy mắt, thân hình nữ tử như một con bướm tung cánh bay, động tác tao nhã, nhưng lại không chậm, trong nháy mắt lúc thân mình nàng đứng ở đầu thuyền, chung quanh vang lên tiếng khen rung trời như.
Lạc Phi Dĩnh cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, đợi lúc thấy được là Lạc Vân Hi, bộ mặt của nàng ta rõ ràng thay đổi, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn thuyền hoa sau lưng nàng, trong con ngươi xẹt qua kinh ngạc và đố kị.
"Đại tỷ, ngươi sao không cẩn thận thế này chứ?" Lạc Vân Hi nói chuyện, chậm rãi tới gần, mặt đầy lo lắng nói: "Tuy nói phụ thân đuổi ta ra khỏi gia tộc, nhưng quan hệ của chúng ta vẫn không chịu ảnh hưởng gì mấy."
Nàng ngừng lại, quan tâm nói: "Mau vào đi đổi một bộ quần áo đi, miễn cho bị lạnh phát run, còn có, nước này khá là bẩn, hay là đại tỷ đi tắm một lần đi."
Lạc Phi Dĩnh nghiến răng cười nói: "Được."
Người xung quanh trên thuyền cũng không để ý.
Dù sao Lạc Vân Hi từng là người Lạc gia, bên ngoài cũng không truyền ra tin tức nàng và Lạc Phi Dĩnh không hợp nhau, lúc này tiến đến an ủi hỏi một câu đúng là bình thường.
Lạc Vân Hi nói xong, khóe mắt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, lui trở về trên thuyền hoa, phân phó người lái thuyền đi.
Lạc Phi Dĩnh được hai nha hoàn đỡ về khoang thuyền, Thái tử vội bảo người lấy nước cho nàng ta tắm rửa, cũng người đi lấy quần áo sạch cho Lạc Phi Dĩnh.
Tắm xong, Lạc Phi Dĩnh rất ngột ngạt, tuy Thái tử có an ủi nàng ta, nhưng cũng bị nàng ta từ chối.
Tâm tư nàng ta lại không ở nơi này, liền dẫn người của mình, trèo lên một chiếc thuyền nhỏ, đi về hướng Lạc gia ở gần đó.
Nàng ta vừa đi vào khoang thuyền, đã trông thấy trong khoang thuyền có một bóng dáng đang đứng.
Lạc Phi Dĩnh giật mình, đang muốn che miệng hét chói tai, người kai đã vọt đến bên người nàng ta, nhanh chóng điểm trúng á huyệt của nàng ta, trầm giọng nói: "Là ta."
Lúc này linh hồn Lạc Phi Dĩnh mới trở lại, sắc mặt có chút không tự nhiên nhìn hắn.
"Ba!" Một tiếng, người kia vừa nhấc ống tay áo, tất cả ánh đèn trong khoang thuyền theo tiếng này mà biến mất, hắn thuận thế giải huyệt đạo cho Lạc Phi Dĩnh.
"Ngươi vừa rồi sao lại có tâm tư như vậy với Trung Sơn Vương?" Người kia lạnh như băng hỏi.
Lạc Phi Dĩnh tỏ ra hiểu biết nói: "Ta chỉ muốn khiến thái tử thích thôi."
"Phải không?" Người này nói một tiếng, hừ nhẹ nói: "Dìu hắn xuống lầu, cũng là ý định của thái tử ư?"
"Ta nhất thời quên mất hắn có bệnh thích sạch sẽ." Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh ửng đỏ, may mà lúc này xung quanh tối đen như mực, không ai thấy được.
"Đừng có ý đồ với Trung Sơn Vương, bằng không ngươi sẽ thua cực kỳ thảm đó!" Giọng của của người kia lạnh nhạt y như dĩ vãng, xen lẫn một chút nghiêm khắc: "Nhiệm vụ của ngươi là Thái tử, không phải người khác! Làm sao để ly gián Thái tử và Trung Sơn Vương, đây mới là nhiệm vụ lớn nhất của ngươi! Trung Sơn Vương là một con sói khát máu, ngươi không trêu chọc nổi!"
Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh run lên, lập tức cúi đầu đáp: "Được, ta đã biết."
Nói đến đây, nàng ta uốn éo thân hình, theo bản năng đưa tay sờ về phía sau lưng, nhẹ gãi mấy cái, lại run hai lần.
Người kia lập tức cau mày hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Rất ngứa!" Lạc Phi Dĩnh chỉ cảm thấy cả người trở nên cực kì ngứa, cũng không lo nổi những thứ khác, liều mạng mà gãi lên người, với không tới nơi muốn gãi, đưa lưng sượt vào cột thuyền, hoàn toàn mất hết hình tượng.
Nàng ta có chút kinh hoảng nói: "Nước này là có phải rất bẩn không? Bằng không sao lại khó chịu như vậy?"
Người kia nhăn chặt mày lại, nói: "Ta thấy được vị huyết hồng tán."
"Huyết hồng tán ư? Đó là cái gì?" Giọng Lạc Phi Dĩnh lập tức run rẩy.
Trong góc có ánh lửa bùng lên, người kia đã bưng một ngọn nến đi tới, nói: "Kéo ống tay áo của ngươi lên."
Lạc Phi Dĩnh nhìn thấy có đèn, nhanh chóng ngứa không thể nhịn được mà nâng tay trái, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay, người kia còn chưa nói gì, nàng ta đã hét to một tiếng: "A!"
Chỉ thấy trên cánh tay ngọc trắng như tuyết có bảy tám vết máu đáng sợ, sưng đỏ khó coi, như con nhện tám con chân dài, làm người ta sợ vô cùng.
"Huyết hồng tán, đúng vậy." Người kia thản nhiên kết luận, từ trong túi tiền móc ra một bao giải dược vứt cho nàng ta nói: "Những vết máu này nhất thời không thể loại bỏ hết, ít nhất phải một tháng, thuốc này có thể khống chế khiến những chỗ khác không bị dính độc."
Lạc Phi Dĩnh vội vàng tiếp nhận rồi cảm ơn, trong con ngươi dâng lên lửa giận. Lạc Vân Hi, nhất định là nàng! Nàng là thần y! Nghĩ lại, mấy lần thân thể mình bị ngứa khó hiểu kia hẳn cũng là nàng làm!
Người kia lập tức rời khỏi ,đó Lạc Phi Dĩnh cũng lên lầu hai, lúc này, trong góc có một người ăn mặc như sai vặt đi ra, nhìn phương hướng người kia rời đi trong một lát, liền nhanh chóng ra khỏi khoang tàu.
Lạc Vân Hi đang cùng Quân Lan Phong, Tề Sính Đình ở lầu hai thuyền hoa nói giỡn.
Có Quân Lan Phong ở đây, Tề Sính Đình rất hạn chế, nhưng chẳng mấy chốc, mới phát hiện ra Quân Lan Phong vốn là mối uy hiếp, lại bị Lạc Vân Hi quản, mà mặt đầy ý cười, không nghiêm túc lạnh lùng chút nào như trước kia, nàng ấy lúc này mới buông lỏng một chút.
Lúc này, Vô Tràng từ dưới khoang báo lại: "Có người muốn gặp Lạc tiểu thư."
"Ai vậy?" Lạc Vân Hi lơ đễnh mà hỏi.
"Người kia tự xưng là tướng công của U Nhi." Vô Tràng nói một câu làm Lạc Vân Hi giật mình.
Nàng trầm ngâm một lát, nói: "Gọi hắn vào đây."
Không lâu lắm, Vô Tràng liền dẫn một nam tử ăn mặc như hạ nhân đi lên, thân hình nam tử gầy gò, mặc bộ đồ màu xám không hề bắt mắt chút nào, tướng mạo cũng rất bình thường, thế nhưng hai mắt bén nhọn cho thấy hắn là người có võ công.
"Ngươi là ai?" Lạc Vân Hi trầm giọng hỏi.
"Tiểu thư." Người kia "rầm" một cái quỳ xuống mặt đất, khom lưng thật sâu xuống, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt Lạc Vân Hi vẫn tràn đầy kinh ngạc, cũng đứng lên tránh đại lễ của hắn, lập tức khắc khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, ngươi không biết ta sao?"
"Ta mất trí nhớ." Lạc Vân Hi trực tiếp giải thích: "Đã quên hết tất cả xảy ra trước đây. Ngươi nói, ngươi là tướng công U Nhi sao?"
"Đúng." Nam tử trả lời một tiếng, ngoài cửa sổ, truyền đến một tiếng "rầm", có người nhảy xuống nước.
Mắt Lạc Vân Hi vừa nhíu, Quân Lan Phong đã quát về hướng ngoài cửa sổ hỏi: "Chuyện gì đó? "
Cửu Sát cực kỳ hoảng sợ đáp: "Là ám vệ của Lạc tiểu thư, nàng ấy nhảy xuống hồ! Thuộc hạ đi tìm nàng ấy trở về!"
Nói xong, hắn cũng thả người nhảy xuống hồ.
Khinh Hồng sao? Lạc Vân Hi vô cùng kinh ngạc nhìn bên ngoài chớp mắt, nàng ấy đang yên đang lành như vậy sao lại nhảy hồ?
Nam tử kia cũng sững sờ, hỏi ngược một câu: "Là Khinh Hồng sao?"
Trong đầu Lạc Vân Hi đột nhiên có một luồng sáng hiện lên, nàng chợt nghĩ tới cái gì, kinh ngạc hỏi: "Ngươi, chẳng lẽ chính là người bí ẩn vẫn ẩn núp bên cạnh nương ta kia sao?"
Có thể khiến cho Khinh Hồng nhớ, chỉ có người này thôi.
Nam tử cười khổ nói: "Chính là thuộc hạ, xem ra tiểu thư đúng là đã mất ký ức."
Lạc Vân Hi nheo con ngươi không nói, Tề Sính Đình thì lại nhử lạc trong sương mù, dứt khoát nằm úp sấp trên cửa sổ, đưa mắt nhìn về mặt hồ phía xa, chỉ thấy hai người trồi khỏi mặt nước rồi lên thuyền, đó chính là Cửu Sát và Khinh Hồng.
Lúc này nam tử chính thức giới thiệu mình: "Tiểu thư, thuộc hạ là A Thanh của Thần lâu, cũng là ngài hứa gả U Nhi cho ta. Tuy khi đó nàng ấy còn nhỏ, chúng ta vẫn chưa thành hôn, nhưng mà ta đã coi nàng ấy như thê tử."
Lòng Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, nam nhân lại thật lòng thật dạ như vậy đối với U Nhi ư?
"Sau này, võ công của U Nhi tiến bộ, dần dần chướng mắt thuộc hạ, thế nhưng, nàng ấy đã làm một số việc bất lợi với tiểu thư, tiểu thư chắc cũng đã biết rồi, nàng ấy từng dùng danh nghĩa của tiểu thư để thu mua lòng người tại Thần lâu, nhưng vì sử dụng cho riêng nàng ấy mà thôi, cũng không phải thật tâm đối với tiểu thư. Việc này trùng hợp bị ta đã biết được, nàng ấy càng nổi sát tâm đối với ta."
Nam tử kể ra việc này, con ngươi còn ngấn lệ lấp lóe: "Nàng ấy ở trước mặt tiểu thư nói ta không tốt, quả nhiên tiểu thư tin nàng ấy, dưới cơn nóng giận, đã đuổi ta ra khỏi kinh đô, còn muốn huỷ hôn ước. Thuộc hạ chỉ phải rời đi. Nhưng tiểu thư vĩnh viễn là chủ tử của thuộc hạ, thuộc hạ đã từng đượcthu tiểu thư nhờ vả, phụ trách an nguy của phu nhân, cho nên tiểu thư rời khỏi kinh thành ba năm, thuộc hạ vẫn một tấc cũng không rời phu nhân."
"Đến khi tiểu thư và phu nhân rời xa nơi thị phi là kinh đô này, lúc này thuộc hạ mới không theo nữa. Trước đây không lâu nghe nói chuyện của Oanh Oanh ở Thần lâu, ta liền trốn vào Thần lâu, may mà lấy được tin tức xác thật, biết U Nhi bị ngài xử phạt."
Hắn từng là người của Thần lâu, lại trung thành như vậy, có người chịu cho hắn tin tức, Lạc Vân Hi không có cảm giác kỳ lạ.
"Ngươi hận ta sao?" Lạc Vân Hi thản nhiên hỏi.
"Không hận." Nam tử trả lời rất bình tĩnh: "Dù cho U Nhi ở đây, lòng nàng ấy cũng sẽ không ở trên người ta. Dưới đất, hoàng tuyền mênh mang, không có ai ở cùng nàng ấy, có lẽ nàng ấy còn có thể trở lại ngực của ta."
Nghe được hắn nói đến hai chữ "hoàng tuyền", Lạc Vân Hi cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tiểu thư, ta có một chuyện muốn nói với ngài, nếu như ngài nguyện ý nghe, liền mời tới gần đây." Nam tử vẫn lẳng lặng mở miệng.
"Có chuyện gì, không tiện nói thẳng sao?" Quân Lan Phong lạnh giọng ngắt lời.
"Không sao." Lạc Vân Hi khoát khoát tay, phảng phất không hề có ý đề phòng, đến trước mặt nam tử.
Nhưng Quân Lan Phong lại nhíu mày, tay phải cầm đến phi đao nhỏ bằng bạc bên hông, chăm chú nhìn chằm chằm nam tử kia.
Nam tử khẽ cười một tiếng, trầm thấp nói vài câu, chậm rãi thở dài: "Đa tạ tiểu thư tín nhiệm thuộc hạ."
Quân Lan Phong lại đột nhiên hét to: "Chậm đã!"
Hắn lắc người, đã nhảy đến trước mặt Lạc Vân Hi, nắm chặt kia cằm của nam tử, cổ tay dùng lực vừa phải, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cằm của nam tử kia lập tức bị trật khớp.
Tề Sính Đình nghe được âm thanh xương vỡ vụn, cũng không nhịn được quay đầu lại, mặt đầy vẻ sợ hãi.
"Muộn rồi!" Lạc Vân Hi khiếp sợ nửa ngày, nhẹ nhàng phun ra một câu.
Bắp thịt nam tử cứng ngắc, chất lỏng đỏ đen từ phần môi không khép lại cuồn cuộn chảy ra, ánh mắt của hắn, mang theo tuyệt vọng, cùng với một chút vui mừng người khác khó hiểu, chậm rãi ngã xuống.
Quân Lan Phong vừa buông tay, liền lùi mấy bước, cúi đầu, nhìn trường sam của mình bị dòng máu nhiễm phải, nhất thời ngơ ngác, hoàn toàn không lập tức thay đổi.
Thế gian còn có người đàn ông si tình như vậy sao? Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình đều có ý nghĩ như nhau.
Nhất là Tề Sính Đình, nghe nói người này từng bị vị hôn thê hãm hại, lúc này còn theo nàng ta đi chết, thực sự là khó có thể tin tưởng được.
Lạc Vân Hi khẽ thở dài, hắn tới gặp mình, đã làm xong chuẩn bị tới với cái chết, trong răng nanh có loại độc chí mạng trên thế gian, chỉ cần nhé cắn phá túi chứa chất độc, đừng nói phản ứng thần tốc của Quân Lan Phong, coi như là đại la thần tiên, cũng không thể cứu hắn!
"Mang hắn xuống chôn cất, mua bộ quan tài thượng hạng." Quân Lan Phong nghiêng đầu, nói với Vô Tràng vừa vào cửa thang lầu.
"Vâng." Mặt Vô Tràng trịnh trọng đi lên phía trước.
Lạc Vân Hi chẳng hề do dự gì, khom người về hướng nam tử trên mặt đất, thấp giọng nói rằng: "Ta lại quên nói cám ơn ngươi, cám ơn ngươi tôn trọng ta như vậy, cám ơn ngươi . . . "
Cảm ơn hắn bảo vệ và chiếu cố nương, cảm ơn hắn đến chết cũng chưa từng nói một câu trách móc nàng. . . Tuy như vậy, nhưng đáy lòng Lạc Vân Hi vẫn hiểu rõ, hắn lựa chọn chết ở trước mặt nàng, để nàng cả đời không quên, cũng là bất mãn của hắn đối với nàng.
Lúc nàng đang ngây ngốc đứng, đôi cánh tay ôm chặt nàng từ phía sau, thấp giọng nói: "Tốt lắm, Hi nhi, không có việc gì."
Không biết Quân Lan Phong đổi đi áo khi nào, mặc một cái áo trắng ngà, khẽ vuốt sống lưng nữ tử.
" Ta không sao." Lạc Vân Hi ôn nhu đáp lại hắn, quay đầu, lại trông thấy Tề Sính Đình nhanh chóng quay đầu, trông có vẻ rất lúng túng.
Mắt nàng liếc Quân Lan Phong, trong mắt đều là ý cười, ra hiệu cho hắn buông tay, đi đến trước bàn ngồi xuống, hỏi Tề Sính Đình: "Vừa rồi có sợ hãi không?"
Môi đỏ mọng của Tề Sính Đình bĩu một cái, sắc mặt khẽ thay đổi, mượn cơ hội này cáo từ: "Đầu ta có chút choáng, hay là về phủ trước thôi."
Lạc Vân Hi chưa kịp trả lời, Quân Lan Phong đã cười nói: "Vậy được, để Vô Tràng tiễn ngươi về phủ thái tử, hôm nào lại tới chơi."
Tề Sính Đình cũng mỉm cười đáp ứng.
Lạc Vân Hi không nói gì, tên này sao lại nói nhanh như vậy chứ? Thế nhưng, còn hôm nào tới chơi nữa, làm như đây là nhà hắn không bằng!
Tề Sính Đình vừa rời đi, Quân Lan Phong đã cười khanh khách ôm nàng lên, trực tiếp thả vào trên đùi, vui vẻ nói: "Vẫn là như vậy tự do hơn, hắn vừa rồi đã nói cái gì với ngươi?"
"Hắn nói, Lạc Phi Dĩnh là người của Đoan Mộc Ly." Lạc Vân Hi đỡ lấy bờ vai của hắn, mắt sáng xuyên qua bóng đêm nhìn phía phương xa, giữa hai lông mày hiện lên một chút lo âu, thấp giọng nói: "Chuyện A Thanh chết, đừng nói cho Khinh Hồng."
Đứa nhỏ này, sợ là có lòng với hắn rồi.
"Được." Quân Lan Phong gật đầu, cũng đoán được nguyên nhân, mắt híp lại, nói: "Không ngờ được, Lạc Phi Dĩnh lại có bản lĩnh này!"
"Nàng ta có tài hay không ngươi lại không phải là không biết." Lạc Vân Hi khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng. Lạc gia vốn đã chống đỡ Đoan Mộc Ly, mà Đoan Mộc Kỳ cũng đã nói, Lạc Phi Dĩnh trước đây thích Đoan Mộc Ly, hai người bọn hắn nếu như không hề liên hệ, giống như người xa lạ, đó mới kỳ lạ. Chỉ là, Đoan Mộc Triết liền khó tránh khỏi có chút oan lớn trên đầu rồi.
Khinh Hồng đêm đó mới trở về, nàng ấy uống rượu nhiều, say đến u mê hồ đồ, bị Cửu Sát đưa về, ngã ở trên giường liền lăn ra ngủ.
Lạc Vân Hi ngồi ở mép giường nàng ấy, tự mình hầu hạ nàng ấy, bưng trà dâng nước, đặc biệt chu đáo.
Khinh Hồng từ trước đến giờ ít lời, làm việc lại là thành thật nhất, thế nhưng, nàng ấy giống như mình kiếp trước của vậy, có thói quen với làm một cái bóng sinh sống trong bóng, Lạc Vân Hi thực sự có chút đau lòng nàng ấy.
Ngày thứ hai Khinh Hồng tỉnh lại, đã được hết việc đêm qua, đối với Lạc Vân Hi càng là khăng khăng một mực.
Ở hành lang hậu viện Thần lâu, Lạc Vân Hi dựa vào lan can, chống má nhìn về phía xa.
"Hi nhi, ngươi dự tính làm sao?" Đoan Mộc Ly và nàng đứng sóng vai, thản nhiên hỏi.
"Ngươi sớm biết Thần lâu là của Đoan Mộc Triết, cũng biết Thần lâu thay hắn làm rất nhiều chuyện để đối phó với ngươi, vì sao còn nhận lấy?"
"Bởi vì, bất luận một cái lực lượng gì, ta đều sẽ không cự tuyệt, nhất là nơi phản bội Đoan Mộc Triết. Ta có thể nâng Thần lâu lên trời, tương lai, cũng có thể làm nó té xuống địa ngục."
Quả nhiên, vừa bắt đầu hắn liền không có tồn tại tâm tư tốt gì.
Lạc Vân Hi không hề kỳ quái , đối phó kẻ địch , tự nhiên không thể nương tay mềm lòng .
"Người Thần lâu, vốn chính là tự nguyện đi theo ta, bọn hắn cũng không thuộc về ta, cũng không thuộc về U Nhi, cho nên, bọn hắn có nguyện ý theo ngươi hay không, tất cả đều theo ý kiến của chính bọn hắn. Sư huynh, ngươi có trách ta không giúp ngươi giữ bọn hắn lại hay không?" Lạc Vân Hi trực tiếp hỏi.
Nếu Đoan Mộc Ly giữ nhóm người này lại, như vậy, tương lai, hắn nếu như nhớ tới chuyện xưa, thật sự có thể sẽ tiêu diệt Thần lâu, những người kia đến cùng thì cũng vì Lạc Vân Hi nàng vào sinh ra tử, nàng không thể làm như vậy, càng không thể hạn chế tự do cả đời của bọn hắn.