Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

chương 98: châm ngòi ly gián

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: thu thảo

Sau khi Lạc Phi Dĩnh cho nha hoàn lui xuống, liền gọi nha đầu thân cận Tử Quyên tới, con ngươi vòng vo mấy vòng, nhẹ giọng nói: "Tìm bà mối hỏi thăm một chút, gần đây trong kinh thành có người muốn cưới vợ hay không, tốt nhất là loại không cưới được vợ."

Tử Quyên rất lanh lợi, mỉm cười đáp lại.

Lạc Vân Hi về Vân Các ngủ một giấc, tỉnh lại đã gần đến lúc cơm tối, nàng ở Tề phủ dùng không ít bánh ngọt, nên không hề đói, ngồi ở ghế đá trên sân hóng mát, Lạc Kính Văn gọi người truyền tin tới, bữa tối sẽ dùng chung ở phòng khách.

Trong tình huống bình thường, không có chuyện lớn gì, mọi người chỉ dùng bữa trong viện của mình.

Lạc Vân Hi mang Xuân Liễu, Hạ Đào qua, thời điểm vào phòng khách, thấy mười mấy mét phòng khách rất náo nhiệt. Ở giữa bày bàn tròn bát tiên lớn, lau sáng không dính một hạt bụi. Lạc Kính Văn và Đại phu nhân ngồi ở chủ vị, Lạc Phi Dĩnh ngồi ở bên cạnh Đại phu nhân, Lạc Băng Linh vốn là còn có vị trí của Lạc Vân Hi cạnh Lạc Phi Dĩnh mới đến lượt mình, nhưng nàng nhưng không khách khí chút nào chiếm vị trí ngay cạnh Lạc Phi Dĩnh. Lạc Nguyệt Kỳ bởi vì thân phận đã khác, nên ngồi ở đối diện Lạc Kính Văn, là vị trí phó chủ vị, chướng mắt ngồi tại chỗ có địa vị vượt trội.

Lạc Vân Hi mặc áo mỏng màu vàng nhạt mềm mại, váy dài thuê hoa sen Bạch Tú, dáng người gầy yếu, vô cùng thanh nhã, nàng không nhanh không chậm đi tới, cũng không thèm để ý Lạc Băng Linh ngồi bên cạnh, thân phận còn thấp hơn so với nàng.

Lạc Băng Linh nắm chặt ly trà, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.

Đại di nương dẫn đầu, cùng Tam di nương và Ngũ di nương đứng thẳng ở một bên, Tứ di nương bởi vị bị thương chưa tốt lên, nên đưuọc ngồi trên ghế một bên.

Đại di nương là mẫu thân của Đại thiếu gia, nhị tiểu thư cũng từ trong bụng của nàng ra, tiếc thay năm trước bất hạnh, rơi xuống nước mà chết, nàng đứng hầu bên cạnh Đại phu nhân, ánh nến chiếu lên trên mặt nàng ta, rất mờ ảo, Lạc Vân Hi chỉ nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh, con ngươi rũ xuống thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng.

"Hoàng thượng đã bàn bạc với thái hậu, ba ngày sau, Thái tử sẽ cưới thái tử phi và hai vị trắc phi." Lạc Kính Văn chậm rãi mở miệng, ánh mắt đảo qua mặt mỗi người, cuối cùng dùng lại trên mặt Lạc Nguyệt Kỳ.

Trong lòng Lạc Nguyệt Kỳ cục kỳ vui vẻ, ngoài mặt lại giả vờ không có gì.

Đại phu nhân nói bổ sung: "Kỳ nhi tuổi còn quá nhỏ, tuy đã gả, nhưng đợi sau khi cập kê mới thực sự trở thành trắc phi."

Ý của nàng rất rõ, Lạc Nguyệt Kỳ và Thái tử bây giờ còn chưa thể viên phòng.

Lạc Nguyệt Kỳ cắn môi.

Lạc Phi Dĩnh cười long lanh: "Lạc gia có người làm trắc phi của Thái tử, đây là việc vui, bữa ăn này, cả nhà cùng ăn, rồi phải để Ngũ muội muội xuất giá."

Ánh mắt nàng liếc về phía Lạc Nguyệt Kỳ lại đầy vẻ khinh thường.

Trong lòng Lạc Băng Linh cười lạnh, nói: "Đại tỷ, đúng là việc vui, Ngũ muội bây giờ là trắc phi của Thái tử, thân phận chúng ta không thể so được với muội ấy, sau này thấy nàng, ngay cả tỷ cũng phải hành lễ thì phải?"

Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh hơi chìm xuống, thoáng cái đã thay đổi nói: "Cái này là đương nhiên, Ngũ muội muội đã gả đi rồi, Tứ muội, ngươi cũng không thể lạc hậu nha, không biết mẫu thân chọn những người kia, ngươi có vừa ý vị nào không?"

Nhắc tới việc này, Lạc Băng Linh liền nổi giận trong lòng, hôm nay Đại phu nhân tìm bà mối muốn cho nàng lựa chọn vị hôn phu, không chỉ không có thân phận, còn đều có bệnh nặng, loại mà những cô nương nhà bình thường đều coi thường, toàn bộ giao cho nàng! Căn bản chính là muốn bán tống bán tháo nàng ra ngoài!

Lúc này, nàng tức giận đối chọi gay gắt: "Ta còn nhỏ, còn đại tỷ đã 15 tuổi, nếu ta nhớ không lầm, cuối tháng tám là tới lễ cập kê của tỷ rồi! Đại tỷ cũng không thể như vậy, lớn tuổi rồi, mà không ai thèm lấy."

Lạc Phi Dĩnh tức giận, Lạc Kính Văn lạnh lùng mở miệng: "Ngươi với đại tỷ ngươi có thể so sanh sao?"

Công khai che chở, Lạc Băng Linh tức giận đến đỏ cả mặt, vung đũa một cái: "Không thể so sánh, mệnh ta thấp kém, nào có cao quý như nàng chứ? Sau này mệnh của nàng phải làm hoàng hậu rồi!"

Lạc Vân Hi nghe vậy, trong lòng kêu một tiếng không được, lời này của Lạc Băng Linh là tối kỵ.

Quả nhiên, Lạc Kính Văn xông lại, tát một cái trên mặt nàng: "Đồ ngu ngốc, nói hưu nói vượn, Lạc phủ chúng ta sớm muộn cũng chết trong tay ngươi!"

Ngũ di nương nhanh chóng khóc sướt mướt.

Đại phu nhân thừa cơ nói: "Lão gia, con giá lớn không giữ được, trừ Dĩnh nhi, hiện nay chỉ có nàng không có hôn sự, ta thấy mấy ngày trước công tử nhà Trương viên ngoại kia cũng được, không làm quan, thì nàng nói bậy cũng sẽ không liên lụy đến chúng ta."

Đang lúc Lạc Kính Văn nổi nóng, nghĩ nữ nhi này không giữ mồm giữ miệng, thật đúng là không thể gả cho người làm quan, liền nói: "Ngươi cứ làm như vậy đi."

Ngũ di nương "a" một tiếng hét ra, Đại phu nhân nói với nàng, nàng đã điều tra, Trương công tử này vốn là người què, mà quanh năm suốt tháng lại ở trong thanh lâu, thân mình gầy gò đến mức như sợi mì, con gái nàng nếu gả vào đó không phải là nhảy vào hố lửa sao?

"Lão gia!" Ngũ di nương nũng nịu khóc lóc kể lể một câu.

Lạc Kính Văn đang phiền, nói: "Các ngươi đừng tiếp tục nói nhiều nữa cho ta!"

Thấy hắn thật sự nổi giận, Ngũ di nương không dám mở miệng, Lạc Băng Linh giận đùng đùng đứng lên, nói: "Phụ thân, ta không thích Trương công tử kia! Mong mẫu thân suy nghĩ đến cảm nhận của ta một chút!"

Lạc Kính Văn hừ một tiếng, cũng không trả lời. Lạc Băng Linh vui vẻ, phụ thân chưa ghét mình hẳn, còn có hi vọng.

Lạc Vân Hi nhìn thấu việc này, khóe môi hơi cong.

Nàng cười nhẹ: "Tứ muội muội, ngươi cũng không nên để lời của phụ thân sang một bên như vậy, hôn sự của con gái đều do cha mẹ quyết định, ta nghĩ rằng mẫu thân an bài cho ngươi hôn sự không tệ. Mặc dù nói mẫu thân không phải mẹ ruột của ngươi, nhưng cũng một lòng vì nhi nữ chúng ta, ngươi cũng không thể lấy oán báo ân, hoài nghi dụng tâm của mẫu thân, phải hiểu được mà cảm ơn biết chưa?"

Lạc Băng Linh nghe được phế vật Lạc Vân Hi vậy àm lại dùng loại giọng điệu này giáo huấn người nói mình, vừa tâm trạng vừa bình tính lại đã nổ tung, nàng ngẩng đầu, rống to: "Lạc Vân Hi, ngươi có tâm tư gì? Tốt ư? Vậy ngươi gả đi! Nếu không phải ngươi từ nhỏ đã đính hôn, còn không biết mẫu thân bán ngươi đến trong ngọn núi nào đâu! Ngươi hiểu chuyện? Ngươi biết báo ân sao? Thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo!"

Sắc mặt Tứ di nương trắng bệch, nhanh chóng bắt ống tay áo nàng.

Đáy mắt Lạc Vân Hi lạnh nhạt, thật không ngờ Lạc Băng Linh lại bị kích!

Thấy dáng vẻ nàng ta đã mất hết, nói càng ngày càng khó nghe, tiếng Đại phu nhân khóc rưng rức vang lên bên tai, Lạc Kính Văn lập tức mất tất cả kiên nhẫn, không thể tin được nhìn nàng: "Trái tim ngươi vậy mà lại nghĩ mẹ ngươi trở thành như vậy! Xem ra, đúng là ta giữ lại ngươi quá lâu, càng ngày càng kỳ cục, càng ngày càng không giống thiên kim tiểu thư! Chuyện này để mẫu thân ngươi làm chủ, trong vòng ba ngày định hôn sự đi!"

Trong đại gia tộc chuyện mẹ cả sắp xếp hôn sự vốn không gì đáng trách, Lạc Băng Linh cáu kỉnh vốn dĩ không thể làm một con cờ tốt, cho nên vừa hắn sẽ không cân nhắc giá trị của nàng ta.

Đại phu nhân làm chủ, còn có thể định cho nàng hôn sự tốt sao? Lửa giận trong lòng Lạc Băng Linh bùng lên, vừa hận vừa sợ, hét lên: "Phụ thân, người không thể như vậy!"

"Dẫn đi!" Lạc Kính Văn không nhịn được hô một tiếng.

Phòng khách yên tĩnh.

Tứ di nương không yên lòng, bảo nha hoàn đỡ đuổi theo.

Lạc Phi Dĩnh dùng khóe mắt liếc về phía Lạc Vân Hi, cười nói: "Vẫn là tam muội nói đúng. Chẳng qua lúc phụ thân và Tứ muội nói chuyện, chúng ta là tiểu bối tốt nhất vẫn không cần cần xen vào, miễn cho trong lòng Tứ muội sẽ có thêm oán hận, nghĩ chúng ta trước mặt phụ thân nói lời thị phi xa lánh nàng ấy.” Lúc nàng ta và Lạc Vân Hi nói chuyện, trong lòng toàn là thù hận.

Mấy ngày trước bị nàng (LVH) đả thương gân cốt, dùng thuốc tốt nhất, đến bây giờ còn đau âm ỉ. Càng tức hơn chính là, bên ngoài không ít người hoài nghi nàng ở nhà ngược đãi thứ muội, khiến hình tượng nàng duy trì tốt bấy lâu nay dính vào chỗ bẩn, nàng làm sao không hận?

Lạc Kính Văn nghe vậy, mày khẽ cau lại, liếc nhìn Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi nở nụ cười hào phóng khéo léo, rất tự nhiên ngồi vào vị trí trên Lạc Băng Linh, từ từ nói: "Ta có thể nói hay không, phụ thân cũng còn chưa phát biểu ý kiến, đại tỷ liền mở miệng dạy dỗ, đại tỷ dù cho lớn tuổi hơn ta, cũng là tiểu bối đấy."

Lạc Phi Dĩnh bị nàng phản kích, hơi đỏ mặt, lời nên nói cũng để cho Lạc Vân Hi nói, nàng không cách nào phản bác, không khỏi đỏ cả vành mắt, nhìn về phía Lạc Kính Văn: "Phụ thân, ta chỉ là cảm thấy tam muội làm được không đúng —— "

"Phụ thân đã vì việc trên triều bận rộn mà chịu khổ nhiều rồi, đại tỷ, không cần mang những việc nhỏ như của hạt vừng chúng ta đến làm phiền phụ thân." Lạc Vân Hi trực tiếp căt nagng lời nàng ta, hơi nâng chén, thản nhiên nói: "Phụ thân, chúng ta vẫn nên mở tiệc thôi."

Câu nói này rất được lòng Lạc Kính Văn, tuy hắn không thích thứ nữ, nhưng thích gia hòa vạn sự hưng, lúc này giơ ly rượu lên: "Nào, trước tiên là vì chuyện của Kỳ nhi cạn một chén."

Gương mặt Lạc Phi Dĩnh bị tức đến tái nhợt, năm ngón tay không ngừng nắm chặt cái chén, đầu ngón tay trắng bệch.

Nàng vốn là đại tiểu thư, lại là tiểu thư con vợ cả, từ trước đến giờ nói một không nói hai, Lạc Băng Linh hung hăng đến đâu, cũng bị nàng nói mấy câu đuổi đi rồi, nhưng Lạc Vân Hi, lại trước mặt phụ mẫu qua mặt nàng!

Bữa cơm này nàng ăn không có vị gì, nhưng Lạc Vân Hi lại cười nói ríu rít, Lạc Nguyệt Kỳ vẫn không tham gia đối thoại của bọn họ, thờ ơ lạnh nhạt.

Ngày thứ hai, thái hậu mời không ít nữ quyến tiến cung, cùng thái tử phi và trắc phi của Thái tử ngắm cảnh, Lạc Vân Hi cũng không tính đi, nhưng Khinh Hồng mang đến cho nàng một mảnh lá sen, đấy là tín vật của Đoan Mộc Triết và nàng.

Nàng thay đổi một bộ quần áo màu lam, là mấy ngày nay Tề Sính Đình mới làm, kỹ thuật vô cùng tốt, đường chỉ đều, trên thêu cánh hoa lớn màu sắc tươi đẹp, trông rất sống động.

Địa điểm gặp mặt lần này, cũng không phải ở thuyền nhỏ trong hồ sen, mà đổi thành một khu Thiên điện bị bỏ hoang.

Lúc Lạc Vân Hi vào điện, Đoan Mộc Triết đứng dựa ở cửa sổ, mặc áo màu xanh lục đứng trước cửa sổ để ánh mặt trời chiếu xuống hiện ra một tầng sáng lộng lẫy, hắn quay đầu lại, hơi mỉm cười nói: "Hi nhi thật xinh đẹp, đây là Tề Sính Đình quần áo làm cho nàng sao?"

"Sao ngươi biết?" Lạc Vân Hi thuận miệng hỏi.

"Nàng và nàng ấy gần đây quan hệ rất tốt."

Đoan Mộc Triết đã nói lời này, nhất định là phái người theo dõi nàng, nàng và Tề Sính Đình kết bạn cũng chẳng phải chuyện bí mật, hắn biết không có gì đáng trách, chỉ là bị người khác "theo dõi" thì cảm giác thật sự không tốt.

"Có việc gì sao?" Nàng trực tiếp hỏi.

Trong con ngươi Đoan Mộc Triết xẹt qua sự nghi ngờ: "Lần trước nàng bảo ta điều tra nha hoàn U Nhi kia, ta cẩn thận tra xét, biết được sau khi nàng ta rời khỏi Phủ Thái Úy cũng chưa có bất cứ tin tức gì, chưa về nga, giống như hoàn toaanf biến mất chưa từng xuất hiện vậy."

Lạc Vân Hi nhíu chặt mày: "Phải không?" Có lẽ là đã lập gia đình rồi thì sao?

Nàng liền nghĩ tới một chuyện khác, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn cây cao trồng trong viện, nói: "Chủ nhân sau lưng Thần lâu là ai?"

Tối đó, hành vi của thiếu nữ cầm kiếm đã để lại bóng mờ trong lòng nàng.

"Nếu như ta đoán không sai, chắc là Đoan Mộc Ly."

"Hắn sao?" Lạc Vân Hi nghiêng đầu, không hiểu chớp mắt nhìn Đoan Mộc Triết.

"Ừm, sản nghiệp của hắn ở Thiên Dạ không ít." Đoan Mộc Triết nói, mắt lạnh dần, nhiệt độ quanh mình cũng kịch liệt giảm xuống, "Phụ hoàng vẫn rất dung túng hắn. Hắn về kinh ngược lại rất bình tĩnh, cũng không có động tĩnh gì. Hi nhi, nàng có thể có ý kiến gì tốt không?"

"Ý kiến hay sao?"

"Để đối phó Đoan Mộc Ly."

"Không có." Lạc Vân Hi lắc đầu, nàng vốn dĩ không muốn đối phó hắn.

Đoan Mộc Triết đành thở dài một hơi, sắc mặt rất thất vọng: "Được rồi, nàng về suy nghĩ thêm đi, chúng ta đi thôi, rời khỏi đó lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ."

Lạc Vân Hi nghĩ đến trước đây nàng dường như có nói, nếu như Đoan Mộc Triết muốn giang sơn này, thì sẽ dùng hai tay dâng tặng, trước đây nha đầu kia, quả nhiên là yêu thẩm Đoan Mộc Triết... nhưng nàng cảm thấy, nam nhân trước mắt này cũng không tốt như vậy!

Trở lại hồ sen, hôm nay các nàng ở vị trí một hồ sen khác, trên có hành lang, có mấy mái nhà đình, thái hậu, hoàng hậu đều đã ngồi trong đình.

Lạc Vân Hi tìm một vòng không gặp Tề Sính Đình, có người nói, nhìn thấy Tề Sính Đình đi tới ngự hoa viên.

Nơi này cách ngự hoa viên không xa, Lạc Vân Hi liền tìm tới.

Tại cửa ra bên đường hoa viên, xây một cái đình đẹp mắt, giữa bàn đặt đủ loại trái cây mới, Lạc Phi Dĩnh mặc áó hồng váy hồng, cười khanh khách là đối diện rót trà cho Tề Sính Đình.

Mặt nàng cực kỳ tốt, che lớp lụa mỏng, chỉ thấy ngoài lụa mỏng là một đôi mắt đẹp, tay vươn ra có thể thấy da thịt mềm mại trắng như, nhìn qua đã biết ngay là đại mỹ nhân. Tề Sính Đình xuất thân danh môn, lại là dòng chính nữ, khí chất không thua Lạc Phi Dĩnh chút nào, mặc dù không đẹp bằng nàng ta, lại tỏa ra hơi thở lạnh nhạt tao nhã.

Hai người đều là thiên kim tiểu thư, ngồi đối như vậy, từ mặt ngoài nhìn vào thì vô cùng hòa hợp.

"Tề tiểu thư, sau này sẽ phải gọi ngươi là Tề phi rồi, bằng thân phận địa vị và tài mạo của ngươi, làm trắc phi quả nhiên là uất ức." Lạc Phi Dĩnh rất là tiếc nuối.

Tề Sính Đình trước đây đối với Lạc Phi Dĩnh không quen thân gì, có thể vì nàng ta làm Lạc Vân Hi vào ngục, cho nên ấn tượng tốt của nàng đối với Lạc Phi Dĩnh không còn, nhưng mỗi tiếng nói cử động của nàng đều đại diện cho đông cung, nên tất nhiên không thể tùy ý cự tuyệt yêu cầu của Lạc Phi Dĩnh.

"Lạc tiểu thư chê cười, Sính Đình chẳng qua chỉ là nữ tử bình thường, không theo kịp phong thái giống tiên nữ như Lạc tiểu thư." Lúc Tề Sính Đình nói chuyện khóe mắt hơi dao động mà không mất ý cười, khiến người nghe rất thoải mái.

"Gọi Lạc tiểu thư, có xa lạ quá không?" Lạc Phi Dĩnh nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng ấy, rất thân thiết vỗ về, "Ngươi ra đời tháng mấy?"

"Tháng mười hai." Tề Sính Đình chần chừ một lúc đáp.

"Ta là tám tháng, vậy ta lớn hơn ngươi bốn tháng, ngươi kêu ta một tiếng tỷ tỷ được chứ?" Mắt Lạc Phi Dĩnh đầy chân thành.

Tề Sính Đình không một tiếng động rút tay lại: "Lạc tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân Thiên Dạ, ta không dám trèo cao." Giọng nói đúng mực.

Lạc Phi Dĩnh trách móc: "Sao lại xa cách với ta như vậy, ta ngưỡng mộ tài danh của ngươi đã lâu, muốn kết bạn với ngươi."

Tề Sính Đình cười không nói.

Lạc Phi Dĩnh cố gắng bình tinh lại, bưng cho nàng ấy trà và bánh ngọt, rất nhiệt tình, Tề Sính Đình thấy thế, không dễ chịu lại xa cách, ngược lại cũng khách khí trò chuyện cùng Lạc Phi Dĩnh.

Chuyện liên quan đến việc Tề Sính Đình được Lạc Vân Hi cứu nàng ta cũng nghe nói, chỉ là không để trong lòng, nhưng nàng không có khả năng để Tề Sính Đình và Lạc Vân Hi quá gần gũi.

"Ai, nhà ta gần đây thật nhiều chuyện phiền lòng." Lạc Phi Dĩnh than một tiếng.

"Hả? Không biết quý phủ xảy ra chuyện gì?" Tề Sính Đình liền hỏi."

"Tứ muội muội ta vẫn đối xử tốt với Tam muội muội, tối hôm qua Tam muội muội lại nói chuyện thị phi trước mặt phụ thân, khiến Tứ muội bị oan, phụ thân dưới cơn nóng giận đã định hôn sự cho Tứ muội, là nhi tử què chân của Trương viên ngoại gia ở phía bắc thành." Lạc Phi Dĩnh nói rồi thở dài càng nặng, "Trái tim Tam muội muội thật sự tàn nhẫn, cứ không để ý đến hạnh phúc của Tứ muội muội như vậy... "

Tề Sính Đình cau mày nghe, đã biết đến nàng ta lại giả từ bi.

Lạc Phi Dĩnh mạnh mẽ vỗ trán: "Ai da ta quên, Tam muội muội Lạc Vân Hi của ta dường như đã cứu Tề muội muội, coi như ta chưa nói gì, chỉ là ta có chút phiền lòng, nhất thời oán trách thôi."

Tề Sính Đình cười lạnh, bất chợt đứng lên, giọng nói rất không tốt: "Lạc tiểu thư, ta thật sự là không làm nổi muội muội của ngươi, Lạc Vân Hi là tỷ muội tốt của ta, ta tin tưởng nàng, mặc kệ nàng làm chuyện gì, đều sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của ta và nàng. Loại diễn trò châm ngòi ly gián này, không cần diễn trước mặt ta!"

Từ trước đến giờ Tề Sính Đình đều dịu dàng hiền thục lại nói ra lời bén nhọn thế này, Lạc Phi Dĩnh không ứng phó kịp, mất hết mặt mũi, gò má đỏ sậm lên.

"Ngươi hiểu lầm... "

"Hy vọng là ta hiểu lầm, thế nhưng mong Lạc tiểu thư sau này không nên ở trước mặt ta nói xấu Hi nhi, bằng không, đừng trách ta trở mặt không quen biết!" Tề Sính Đình nói ra lời hung ác, nàng hận nhất loại tiểu nhân này.

Lạc Phi Dĩnh chịu đựng tức giận, bất chợt từ trên ghế đá đứng lên, giọng nói vang lên: "Tề tiểu thư, ngươi sỉ nhục nhân cách của ta, ta cũng không phải muốn châm ngòi ly gián, mời ngươi nhận lỗi với ta!"

Tề Sính Đình nhíu mày, lạnh giọng nói: "Ngươi dám nói ngươi không muốn gây hiểu lầm, ngươi biết rõ ràng quan hệ của ta và Hi nhi tốt, còn nói lời như vậy, chẳng phải gây hiểu lầm thì là gì, chính là Lạc đại tiểu thư ngươi ngu dốt!"

Lạc Phi Dĩnh cắn môi, nước mắt rì rào rơi xuống: "Ngươi nói ta ngốc! Đúng, ta là thật ngốc, không thông minh như ngươi, Tề tiểu thư nổi danh bên ngoài, ngay cả thái hậu cũng khen nữ công của ngươi, ta kia so được chứ? Về sau, ta sẽ đi cầu xin thái hậu, không cần vào cung tự rước lấy nhục nữa, nhưng xin ngươi cũng chừa chút khẩu đức, không cần tùy tiện liền nhục mạ người khác."

Tề Sính Đình không biết nói gì, tốc độ Lạc Phi Dĩnh biến sắc thật là nhanh, vậy mà ngay cả một lời nói nặng đều không chịu nổi, lại khóc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio