Thiên Tài Cuồng Phi

quyển 5 chương 71: một năm, đột phá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: susublue

Gió lớn nổi lên, Kim bào bay trong gió.

Hứa không hề quan tâm đến vẻ kinh ngạc của mọi người, nam tử chỉ nhấc chân hướng về phía trước một bước bóng dáng đã xuất hiện trước mặt Dạ Nhược Ly.

Tóc đen bay trong gió khẽ phớt qua khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, lúc đối mặt với Dạ Nhược Ly, sắc mặt hắn không còn thong thả, môi mỏng hé mở, ngay cả giọng nói âm lãnh cũng có chút kích động.

"Rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi."

"Ngươi tìm ta?" Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, trong mắt xuất hiện vẻ khó hiểu, "Ngươi tìm ta làm gì?"

Đôi mắt khí phách nhìn Dạ Nhược Ly, khóe môi Kim thần nhếch lên, nói: "Phong Thần ở đâu? Ta biết ở Phong Vực chỉ có mình ngươi mới biết Phong Thần đang ở đâu."

"Cái gì?"

Dạ Nhược Ly chưa trả lời thì Thiên Sát đã kinh sợ kêu lên: " Không phải Phong Thần đã chết rồi sao? Hơn nữa còn bị nữ nhân này hại chết, Kim thần, vì sao ngươi lại nói nàng chưa chết?"

Giống như không nghe thấy lời Thiên Sát nói, Kim thần chỉ cười nhạt nhìn Dạ Nhược Ly chăm chú.

"Sao ngươi biết ? Cả Trung Châu đều đồn Phong Thần chết trong tay ta." Dạ Nhược Ly cũng không phủ nhận, mà chỉ hỏi ngược lại, nhưng tâm trạng Kim thần lại trở nên tốt hơn.

Nếu hắn tin lời đôi cẩu nam nữ kia như những người khác thì đúng là xấu hổ với năng lực cường hãn của bản thân mình.

"Người hiểu biết ngươi nhất vĩnh viễn không phải ai khác mà là kẻ địch truyền kiếp của ngươi." Kim thần nói đến đây thì lại nhìn Dạ Nhược Ly, nhẹ nhàng mỉm cười, "Ta và Phong Thần đối đầu nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu rõ tính tình và cách làm việc của nàng được? Tuy rằng ngay từ đầu ta cũng không hoài nghi Thiên Phượng, nhưng trong lúc gặp nguy hiểm, Thiên Phượng lấy siêu thần khí của Phong Thần ra thì ta đã bắt đầu nghi ngờ tất cả lời nàng ta nói."

"Cái gì?" Thiên Sát đột nhiên kinh sợ, hăng hái bước đến trước mặt Kim thần, giống như không dám tin, nói: "Kim thần, ngươi có ý gì?"

"Thiên Sát, chẳng lẽ ta nói rõ ràng như vậy mà ngươi vẫn không hiểu sao? Ngươi tin rằng Phong Thần sẽ dễ dàng bị người ta ám toán như vậy sao? Với thực lực của nàng, cho dù là ta cũng không có cách nào đánh bại trực diện được."

Người cuồng ngạo như hắn mà giờ phút này vẫn không thể không thừa nhận, thực lực của Phong Thần không hề kém hắn, nếu không vài năm nay hắn sẽ không đánh nhau với nàng lâu như vậy, dienxdafnlleqsuydoon cũng sẽ không bị hấp dẫn trong lúc chiến đấu, thế cho nên mới sinh ra loại tình cảm không nên có.

Kim thần than thở tiếp tục nói: "Mà người có khả năng ám toán nàng chỉ có người nàng tin tưởng nhất..."

Thân thể Thiên Sát cứng đờ, cả người đều sửng sốt.

Ngay cả Kim thần là kẻ địch trước kia của Phong Thần cũng nói vậy, mà những năm gần đây khi Phong Thần mất tích, Kim thần vì tìm nàng mà đi khắp cả Phong Vực và Thần Chi đại lục, ngay cả cấm địa cũng đi vào đó một mình, mọi điều hắn làm mọi người đều nhìn thấy.

Vì vậy nên sao có thể hoài nghi lời nói của hắn được?

Hơn nữa sau khi Thiên Sát nhìn đám trưởng lão Lưu Phong tông thì lại không còn tin tưởng được bao nhiêu nữa...

Lúc này vẻ mặt của những trưởng lão còn lại của Lưu Phong Tông đầy hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, hận người vừa rồi chết dưới tay Kim thần không phải là mình, như thế sẽ không cần phải đối mặt với những chuyện trước mắt nữa.

Dù sao đối với việc làm của Thiên Phượng, bọn họ là thân tín của nàng nên biết rất rõ ràng.

"Ngươi đã biết tất cả mọi điều bọn họ làm vì sao không vạch trần, ngược lại còn giúp Lưu Phong Tông đủ thứ chuyện?"

Dạ Nhược Ly nhíu mày, hỏi điều mà mọi người cũng nghi ngờ.

"Ta chỉ bảo vệ Lưu Phong Tông thôi, không phải là Thiên Phượng, năm đó Phong Thần chịu đủ đau khổ cay đắng để lập nên Lưu Phong Tông, sao ta có thể ngồi nhìn nó bị diệt vong? Cho nên chỉ có lúc Lưu Phong Tông rơi vào nguy cơ diệt môn thì ta mới ra tay, ngươi có từng nghe nói qua ta cứu những thuộc hạ gặp nạn của Thiên Phượng chưa? Còn vì sao ta không vạch trần Thiên Phượng..."

Hắn dừng lại một chút, đột nhiên Kim thần cất tiếng cười to: "Ha ha, vì sao ta phải vạch trần nàng ta? Đây không phải là chuyện của Phong Thần sao? Với tính cách của nàng thì nhất định sẽ không cho phép ta nhúng tay vào việc của Lưu Phong Tông, mà ta tin tưởng nàng nhất định còn sống, cho nên ta đang chờ nàng trở về tự mình báo thù."

Dạ Nhược Ly cúi đầu, nhẹ vuốt Huyền Linh nhẫn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui mừng.

Phong Thần, nếu người biết có một nam nhân yêu người sâu đậm, hiểu rõ người như thế thì chắc cũng sẽ động lòng, đáng tiếc bây giờ người vẫn đang hôn mê, vốn không nghe được cuộc nói chuyện này.

Thiên Sát nắm chặt tay, lui về phía sau hai bước, khuôn mặt anh tuấn thoáng tái nhợt.

Thì ra những năm gần đây hắn vẫn chẳng hay biết gì cả, hắn thân là bạn chí cốt mà lại không hiểu nàng bằng Kim thần... Buồn cười nhất là hắn còn cho rằng người hiểu rõ Phong Thần nhất chính là mình.

Hắn đã từng thua Duẫn Lạc Kỳ, lần này lại thua bởi Kim thần...

"Như vậy bây giờ ta có thể gặp Phong Thần được chưa?"

Lúc nghe thấy Kim thần nói câu này thì sắc mặt Thiên Sát căng thẳng, bàn tay đặt ở đùi cũng âm thầm nắm chặt, sát khí trong mắt đã sớm biến mất, thay vào đó là vẻ kích động.

Bất kể như thế nào thì tin tức Phong Thần còn sống vẫn là điều vui mừng kinh ngạc đối với hắn.

Đồng thời người của Tuyết Dạ môn cũng khẩn trương, nếu như Phong Thần còn khoẻ mạnh thì lúc trở về sẽ có thể cho môn chủ một câu trả lời thỏa đáng, chắc hẳn môn chủ sẽ khen ngợi bọn họ một phen.

Mà lúc này người Bạch gia đều trợn tròn mắt, tin tức này quả thật nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Lúc nãy là ba đại Tông môn hùng hổ giết người, sau đó Kim thần trong truyền thuyết cũng hiện thân, rồi lại còn nói với bọn họ là Phong Thần, tuyệt đại cường giả năm xưa vẫn còn sống?

Chuyện này... Chuyện này thật quá chấn động mà, nếu truyền ra ngoài thì Phong Vực sẽ gánh chịu một trận cuồng phong mạnh mẽ.

Nhìn sắc mặt đầy mong đợi của mọi người, Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong đầu niệm chú, trong phút chốc một luồng sáng xanh phát ra từ ngực nàng, rơi xuống trên mặt đất lạnh lẽo.

Trong phút chốc ánh mắt mọi người đều tập trung về phía trước người Dạ Nhược Ly.

Bọn họ chỉ thấy một nữ tử tuyệt mỹ đang nằm ngang trước mặt nàng, dung mạo nữ tử sáng sủa xinh đẹp như tiên nữ trên chín tầng mây, làn váy dài màu xanh làm nổi bật dáng người, dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ khuôn mặt nữ tử tái nhợt hẳn đi.

Lúc này thân thể nàng trong veo, giống như trong lúc lơ đãng có thể bị gió thôi bay.

"Phong Thần!" Kim thần nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, "Sao lại như vậy? Sao Phong Thần lại biến thành hình dạng này? Đáng chết, là do tiện nhân Thiên Phượng sao?"

"Ầm!"

Nhất thời, một luồng khí thế cường hãn bộc phát từ người Kim thần, hắn quay đầu lại nhìn về phía trưởng lão của Lưu Phong Tông, bàn tay to vung lên, trưởng lão của Lưu Phong Tông liền bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

"Kim... Kim thần đại nhân..."

Ông ta gian nan nuốt nước bọt, nở một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.

"Đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, chuyện này là do Tông chủ làm, không liên quan đến ta, Đại nhân tha cho ta —— a!"

Tiếng cầu xin tha thứ còn chưa nói xong thì một âm thanh làm người ta sởn tóc gáy đột nhiên vang vọng khắp chân trời!

"Bây giờ ta rất khó chịu, khó chịu thì cần phải đánh người, mà ngươi lại là thuộc hạ của Thiên Phượng, nên tất nhiên ngươi sẽ trở thành nơi để ta trút giận!"

Kim thần cười lạnh một tiếng, nhấc chân hung hăng đá vào ngực lão ta.

Trong phút chốc, ông ta bị đá bay ra ngoài, hung hăng đập vào vách tường, hắn che ngực té ngã xuống mặt đất, miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Nhưng như vậy còn chưa kết thúc, kế tiếp mới là cơn ác mộng hắn phải đối mặt...

Mọi người đều giật mình, nhìn lão già bị đày đọa không ra hình người trong tay Kim thần, ánh mắt đều không hề có chút đồng tình, đây đều là do bọn họ tự làm tự chịu, chẳng trách được ai.

"Phụt!"

Xử lý lão ta xong, Kim thần nhổ nước bọt, rồi đi đến bên cạnh Dạ Nhược Ly dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

"Rốt cục Phong Thần xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị thương thành như thế?"

Dạ Nhược Ly hơi rũ mắt xuống, chăm chú nhìn Phong Thần trên mặt đất, nói: "Khoảng thời gian trước, ba tên trưởng lão của Lưu Phong Tông phát hiện tung tích của nàng, với thực lực vốn có của bọn họ thì không thể đả thương nàng, nhưng trong tay bọn họ có ngọn lửa khắc chế linh hồn, ngọn lửa này khiến linh hồn nàng bị trọng thương, hơn nữa vì bảo vệ ta nên nàng bất chấp gia tăng thực lực mà không tiếc để linh hồn bị thiêu đốt, bây giờ linh hồn nàng cực kỳ yếu ớt nên mới rơi vào trạng thái hôn mê."

Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, trong lòng Dạ Nhược Ly lại nhịn không được cảm thấy đau xót, đôi mắt đen nhánh xuất hiện sát ý nồng đậm.

Lưu Phong Tông, lúc trước các ngươi làm sư phụ bị thương, Dạ Nhược Ly ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp ngàn lần vạn lần!

Kim thần ngồi xổm người xuống, thâm tình vuốt ve Phong Thần, trong đôi mắt đầy khí phách thoáng đau lòng: "Phong Thần, nếu ta sớm tìm được ngươi thì sao ngươi lại bị thương được."

Thấy Kim thần như vậy, Dạ Nhược Ly chậm rãi nói: "Thật ra cũng không phải không có cách cứu nàng."

"Cái gì?"

Nghe thấy điều này mọi người đều kinh sợ, linh hồn Phong Thần bị thương đến mức này, sao có thể cứu chữa được nữa?

"Không sai, ta vẫn đang tìm kiếm dược liệu, bây giờ chỉ còn lại một loại cuối cùng, nếu có thể thu thập được thì liền có thể trị liệu vết thương linh hồn cho nàng."

"Cái gì?" Kim thần đột nhiên đứng lên, bàn tay to đè chặt lạ bờ vai Dạ Nhược Ly, sắc mặt thoáng kích động, "Vậy đó là dược liệu gì? Nói không chừng ta có cách lấy được."

Nhìn bàn tay ở vai mình, Dạ Nhược Ly nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì.

"Bách Diệp Quả, cũng là loại dược liệu khó tìm nhất."

" Bách Diệp Quả?" Kim thần nín thở, giống như không tin nên hỏi lại lần nữa, "Ngươi chắc không?"

"Thế nào? Ngươi biết Bách Diệp Quả ở đâu sao?"

Lần này đến phiên Dạ Nhược Ly kích động, nếu như có thể lấy được Bách Diệp Quả thì có thể chữa khỏi thương tích cho linh hồn Phong Thần, hơn nữa còn có thể giúp nàng khôi phục một tần thực lực.

"Không sai, ta biết tin tức của Bách Diệp Quả, nhưng mà..."

Nói đến đây, Kim thần chợt im lặng, rồi trong mắt thoáng xuất hiện vẻ kiên định: "Cho ta thời gian một năm, trong vòng một năm ta nhất định sẽ mang Bách Diệp Quả trở về."

Nói xong hắn nhìn Phong Thần thật sâu rồi thả người nhảy vọt lên, chớp mắt liền biến mất trước mắt mọi người.

Dạ Nhược Ly chăm chú nhìn hướng hắn rời đi, nàng cảm thấy việc này không hề đơn giản...

"Một năm sao? Trong một năm này ta liền bế quan tu luyện vậy, hi vọng đến lúc sư phụ sống lại thì thực lực của ta có thể tăng thêm được một tầng nữa."

Thời gian trôi qua như nước, năm tháng như thoi đưa.

Đối với người tu luyện mà nói, một năm chỉ là cái chớp mắt.

Trong một năm này, biến cố ở Bạch gia được người ta nhanh chóng truyền khắp Phong Vực, dieenxdàn~lêquysdoon mà gian tình của Thiên Phượng và Duẫn Lạc Kỳ cũng bị đào bới ra, bởi vậy hai người này đã trở thành đối tượng chế giễu và khinh thường của mọi người.

Nhưng mà lại không có thế lực nào ra tay với Lưu Phong Tông, bởi vì bọn họ đang chờ ngày Phong Thần cường thế trở về...

"Ầm!"

Lúc này ở hậu viện Bạch gia đột nhiên bộc phát một luồng khí thế mạnh mẽ, khí thế này cực kỳ hung mãnh, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ lại có người tới Bạch gia quấy nhiễu hay sao?

"Không đúng, hình như có người đột phá, hình như đột phá ở mức cao hơn cả Thần Hoàng nữa."

Bạch Linh khẽ nhíu mày, đều là Thần Hoàng cường giả, đương nhiên hắn có thể cảm nhận được trạng thái đột phá.

"Cái gì? Đột phá? Ở Bạch gia cũng chỉ có Vô Danh đại sư là Thần Hoàng trung cấp, chẳng lẽ hắn đột phá thành công."

"Không, khí thế này phát ra từ chỗ của Nhược Ly đại sư..."

"Ha ha, sao có thể? Tuy rằng Nhược Ly đại sư là Thần Hoàng trung cấp nhưng cũng không thể đột phá đến cao cấp nhanh như vậy được đúng không? Nếu không thì không phải nàng quá biến thái rồi sao?"

"Đi đi, chúng ta đi xem thử sẽ biết."

Bạch Linh than thở chắp tay sau lưng, cất bước đi ra ngoài cửa.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng chung quy vẫn đi theo sau...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio