"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Thái Bình công chúa run rẩy "Ta... Ta nói cho ngươi biết, ta là đại nương của ngươi, là trưởng bối của ngươi, nếu ngươi muốn giết ta, chắc chắn là ác danh của ngươi sẽ truyền muôn đời, ngươi ngươi không được giết ta!"
"Đại nương sao?" Long Phi Thanh nhếc môi cười lạnh "Người nhà của ta chỉ có hai, một là ông nội, người thứ hai là người mẹ đã qua đời của ta. Ngươi là cái gì mà dám tự xưng là đại nương của ta? Hồi đó ngươi hại chết mẹ ta, bây giờ ta muốn trả thù, nợ - máu - phải - trả - bằng - máu!"
Đôi mắt của hắn vừa run lên thì tay đã vung kiếm lên, kiếm quang xẹt nhanh qua chân trời, rồi cánh tay của Thái Bình công chúa bị đứt khỏi người, máu tươi cũng theo vết đứt mà chảy ra.
"A!" Một tiếng hét vang lên làm cho người ta sởn hết cả người, làm cho tuyết đọng trên cây cũng rơi xuống, mà những ai nghe phải tiếng này đều nhịn không được mà run lên một cái (Nhã Nhi: bái phục!!!)
Mà ngay lúc này một viên dược màu đen bị bắn vào miệng Thái Bình công chúa, khi vào liền tan ra nhanh chóng, đi vào trong người ả.
Đau đớn quá độ làm cho Thái Bình công chúa gần như ngất đi, khuôn mặt ả tái nhợt, phẫn hận nhìn Long Phi Thanh: "Ngươi... ngươi cho ta uống thứ gì vậy?"
"Phệ Tâm đan, viên đan này sẽ làm ngươi bị đau đớn như dao cứa vào tim trong bảy ngày bảy đêm, trong những ngày này, ngươi sẽ phải sống không bằng chết, qua bảy ngày rồi - ngươi mớ phải chết!" Long Phi Thanh lạnh nhạt nói giống như nói một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nói rồi lại chậm rãi nhìn Long Thiên Tường.
Trong lòng có chút sợ hãi, Long Thiên Tường nuốt nước miếng, ôm theo một tia hi vọng nho nhỏ cuối cùng hỏi "Thanh nhi, cha biết sai rồi, con có thể tha thứ cho ta được không...? Dù thế nào thì con cũng là đứa con tự hào nhất của cha, sao cha có thể ... không thương con được chứ?"
"Ha ha..." Long Phi Thanh châm chọc cười "Nếu ta không có thực lực như bây giờ, lại không được chủ tử giúp đỡ thì bây giờ ngươi còn xin lỗi ta sao?"
Long Thiên Tường lui về sau hai bước, hối hận tràn đầy mặt hắn, nếu hắn có thể biết được thực lực của Phi Thanh sớm hơn thì sao ahn lại không bảo vệ hắn? Nói cho cùng thì đây là lỗi của Long Phi Thanh, mình là cha hắn mà hắn lại giấu mình, nếu sớm nói thực lực của hắn cho mình thì hắn sẽ không làm những chuyện sai lầm rồi. (Nhã Nhi: chưa gặp ai vô sỉ hơn cha này, có cha nào mà nói con mình như vậy không chứ ?!!!)
"Thanh Nhi..." Long Thần Lạc đặt tay lên vài Long Phi Thanh, nhẹ lắc đầu, nhẹ thán một tiếng rồi nhìn Long Thiên Tường "Long Thiên Tường, vị trí gia chủ này ta thu lại, sau này, ngươi sẽ không còn là người của Long gia nữa, tự sắp xếp cho ổn đi."
Long Thiên TUONG&@ run lên, nắm chặt tay lại, bị đuổi khỏi Long gia cùng với chuyện bị giết thì còn tốt nhiều rồi.
Long Thiên Tường im lặng nhìn gia tộc quen thuộc này lần cuối, rồi xoay người chầm chậm rời đi, ngay lúc chân hắn sắp bước ra khỏi cửa thì bỗng nhiên Long Phi Thanh lên tiếng : "Khoan đã!"
Long Thiên Tường dừng chân lại, xoay người mong chờ nhìn Long Phi Thanh, nhưng mà hắn thấy không phải là bàn tay giữ lại của Long Phi Thanh mà là một viên đan dược trong tay hắn...
"Đây là đan dược làm mất hết tu vi của ngươi, ngươi muốn tự dùng hay để ta giúp? Ta không biết thế nào là nhẹ nhàng nên nếu muốn ta giúp thì ta sẽ dùng phương pháp giống với khi giúp Thái Bình công chúa."
Long Thiên Tường hoảng sợ, không dám tin nhìn hắn "Long Phi Thanh, ta là cha của con, sao lại đối với ta như vậy? Nếu không có Long gia và thực lực thì sao ta có thể sống sót?"
Long Phi Thanh lạnh nhạt liếc hắn một cái rồi vô tình nói "Ta đã cho ngươi một cơ hội mà không giết ngươi, chỉ cần một lời nói nhục nhã chủ tử của ngươi lúc nãy thì ngươi chết trăm lần cũng không đủ, còn chuyện sau này ngươi ra sao thì đâu phải là chuyện của ta? Ta đã nhân nhượng lắm rồi."
Long Thiên Tường mở miệng nhưng nhìn gương mặt lãnh tuyệt của Long Phi Thanh thì không biết nên nói gì.
Rồi hắn lại khẩn cầu nhìn Long Thần Lạc giống như muốn nhờ hắn khuyên Long Phi Thanh giúp. Nhưng tiếc là Long Thần Lạc lại thoáng nhìn hắn rồi quay đầu chỗ khác giống như hắn nhìn Long Phi Thanh lúc trước.
Long Thiên Tường cảm thấy lòng mình trở nên lạnh lẽo, sợ hãi nhìn viên đan lóng lánh kia, run rẩy lấy viên đan bỏ vào miệng một cách chậm rãi, liền lúc này hắn thấy công lực của mình từ từ bị bay hết đi...
Hắn lảo đảo ra khỏi Long gia, nhìn bóng dáng của hắn lại thê lương như vậy, nhưng mà đều là do hắn tự làm tự chịu nên chẳng trách ai được.
"Sau này, Thái Bình công chúa sẽ không còn, mà Long Thiên Tường thì trở thành một phế nhân..." Long Phi Thanh thở dài một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, trong đôi mắt dã thú ây khó hiện một chút ôn nhu "Mẹ, cuối cùng thì con đã báo thù được cho ngài rồi, ngài đã có thể an nghỉ rồi."
Long Phi Thanh cúi người nhặt thanh kiếm lên rồi cột vào sau lưng, xoay người đi về phía Dạ Nhược Ly, dừng cách nàng một chút rồi kiên định nhìn nàng: " Chủ tử, chuyện của ta đã giải quyết hết rồi, sau này tất cả những gì của ta, kể cả tâm của ta, cũng chỉ thuộc về một mình chủ tử thôi."
Lúc trước hắn theo chủ tử là vì trả thù nhưng giờ đã trả thù xong rồi thì hắn không còn gì để luyến tiếc nữa.
"hôm nay ngươi làm không tệ, không có làm ta thất bại" Dạ Nhược Ly vuốt cằm, cười hài lòng "Nhưng ngươi định nói chuyện này với hoàng tộc như thế nào đây?"
Long Phi Thanh nhìn Huyền Ảnh nửa chết nửa sống nằm trên tuyết, cười lạnh một tiếng "Ta sẽ không de hắn sống trở về, nếu hoàng tộc nhúng tay thì sẽ phải trả giá thật đắt, nếu Đệ Nhất của hoàng tộc đã chết thì sẽ đem lại cho họ một đả kích không nhỏ, làm cho Thiên Vũ quốc trở thành nước yếu nhất, đây là trừng phạt tốt nhất đối với hoàng đế kia."
Dạ Nhược Ly vỗ vai Long Phi Thanh, cười nhẹ nhàng làm cho dung nhan vốn tuyệt mỹ của nàng càng trở nên tinh xảo "Ngươi muốn làm gì thì làm, có chuyện gì xảy ra thì ta cũng sẽ bảo vệ cho ngươi."
Long Phi Thanh cảm động, ngay lúc Huyền Giả đại hội diễn ra mà chủ tử còn cho hắn tự do làm những gì mình thích, tấm lòng của nàng sao hắn không nhận được chứ? Tuy chủ tử vừa nghiêm vừa lạnh nhạt nhưng hắn biết, dưới bề ngoài lạnh nhạt đó là một trái tim ấm nóng.
Long Thần Lạc nhìn Dạ Nhược Ly rồi nhìn Long Phi Thanh, thở dài một hơi, một thoáng vui mừng hiện lên khuôn mặt già nua ấy: "Thanh nhi, con có một chủ tử tốt..."
Đã vậy rồi thì hắn an tâm...
Lúc này, ở luyện đan thất
"Sư phụ, sư phụ!"
Huyền Thiên đang nghiên cứu dược liệu trong tay, nhíu mày suy nghỉ, vừa nghe tiếng gọi bên ngoài đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn, nhất thời liền chửi ầm lên "Tiểu tử thúi, không thấy sư phụ của ngươi là ta đang vội sao? Có chuyện gì quan trọng sao?"
Một bóng dáng màu xanh từ ngoài chạy nhanh vào, thanh niên kia thở dốc, ngẩng đầu nói "Sư phụ, có chuyện gấp a, con vừa định đến Long gia để thảo luận với sư tổ về luyện đan thuật thì Long gia có chuyện lớn xảy ra, ta dò hỏi thì biết..."
Rồi thanh niên này kể hết mọi chuyện với Huyền Thiên mà hắn nghe được từ một gia nhân.
"Cái gì?" Huyền Thiên tức giận đập bàn, lửa giận nổi lên trong mắt, một hồi lâu sau mới dần dập bớt, "Phế vật Hoàng Phủ kia dám làm chuyện này, hừ, tự làm tự chịu, mất một cao thủ rồi thì sau này còn dám gây chuyện gì, nhưng ta không ngờ thực lực của sư phụ lại cao thâm như vậy, lực lượng của Huyền Ảnh ta biết nhưng hắn lại không thể thương tổn nàng chút nào, haha, ngươi tiến cung một chuyến, cảnh cáo tên củi mục kia, nếu dám trêu vào sư phụ của ta lần nữa, ta sẽ để hắn hối hận."