Một tuần lễ sau kỳ thi, các vết thương ngoài da của Lâm Thiên Vũ dần khép miệng lại. Do sau kì thi khoảng mười ngày thì học viện sẽ tổ chức một đợt tham quan bảo tàng lịch sử, đây gần như là một tục lệ và đã có từ lúc mở cửa học viện, tất cả học viên năm hai đều bắt buộc phải tham gia nên Lâm Thiên Vũ bây giờ chưa về nghỉ hè cùng gia đình được.
Sau bữa ăn tối, Đỗ Tiểu Niệm ngồi trong phòng khách cầm điện thoại lên mạng, tra chút thông tin về cái bảo tàng mà cậu và anh sắp đi:
“Được xây dựng vào năm ở thành phố X, bảo tàng lịch sử Nam Việt là nơi trưng bày tranh ảnh, hiện vật, vũ khí và bộ giáp lớn nhất trên hành tinh này. Vậy tính đến năm , bảo tàng này đã tồn tại được năm! Trời đất, vậy chính cái bảo tàng này là một món đồ cổ rồi!”
Lâm Thiên Vũ híp mắt, nghịch nghịch sợi dây trên máy trợ thính của cậu, nói:
“Đúng vậy, ngoài việc là một cái nhà cổ ra, nó còn là một chứng nhân lịch sử. Trong suốt năm, hành tinh này trả qua rất nhiều cuộc chiến, nhiều khu di tích bị phá hủy, duy chỉ có nó là còn tồn tại.”
Lâm Thiên Vũ đứng lên, vò đầu Đỗ Tiểu Niệm:
“Ngủ sớm đi, ngày mai bốn giờ sáng thức dậy đấy.”
Mắt thấy anh sắp bước vào nhà tắm, Đỗ Tiểu Niệm lên tiếng gọi anh lại, hỏi cái điều mà mình thắc mắc trong buổi thi cuối:
“Ngày hôm đó, sao anh lại chém con Robot đó nát bấy vậy?”
Lâm Thiên Vũ quay mặt nhìn cậu, đáp bằng một giọng nói không mang theo cảm xúc:
“Do thích thế thôi, dù sao cũng là trận cuối, muốn làm thứ gì đó nổi bật để giáo viên ghi nhớ.”
Câu trả lời nghe ổn đấy, nhưng Đỗ Tiểu Niệm lại thấy có gì đó không đúng, hành động của anh không đơn thuần là muốn gây sự chú ý đâu. Ngay khoảnh khắc Lâm Thiên Vũ đạp nát mảnh sắt vụn dưới chân, cậu thấy chân anh còn nghiến, như mảnh sắt đó là thứ anh vô cùng căm thù vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là máy Lâm Thiên Vũ, anh đang sạc pin nên phải đi lại bàn để rút ra. Mắt thấy dòng chữ hiển hiện, anh không chút biểu cảm đem điện thoại vào phòng tắm.
Đỗ Tiểu Niệm không biết người gọi đến là ai, chỉ nghe loáng thoáng vài câu truyền ra từ phía nhà tắm.
“Con bị thương…”
“Dạ…”
“Ngày mốt con sẽ về…”
“Chuyện Cát Tiên đợi khi về đã…”
“Sao? Cậu ấy không học ở Lập Tuyết nữa, vậy…”
Toàn những câu không đầu không đuôi, Đỗ Tiểu Niệm nghe xong chẳng hiểu gì hết. Nhưng nghe ngữ điệu và cách nói chuyện, chắc người ở đầu bên kia là người nhà của Lâm Thiên Vũ, là ba hay mẹ?
Đỗ Tiểu Niệm tắt điện thoại để lên ngực, nằm xuống sofa nhìn thẳng lên trần nhà. Quen nhau hơn một năm, cậu vẫn chưa biết rốt cuộc thân phận Lâm Thiên Vũ là như thế nào, cả người nhà và gia thế của anh nữa.
Người nhà thì Đỗ Tiểu Niệm chỉ nghe Lâm Thiên Vũ kể vài lần, còn gia thế thì hẳn là một nhà vô cùng giàu có đi, thân phận… chắc là một thiếu gia công tử thích bạo lực?
Đang chìm trong suy nghĩ, tiếng Lâm Thiên Vũ trong nhà tắm không truyền ra nữa, hẳn đã cúp máy rồi. Đỗ Tiểu Niệm vẫn nhìn trần nhà, lim dim híp lại mắt.
…
Ngày hôm sau, lúc mặt trời còn chưa lên, Đỗ Tiểu Niệm đã bị Lâm Thiên Vũ lôi dậy. Cậu dụi mắt rồi lết xuống giường vệ sinh cá nhân, thay đồng phục chuẩn bị đến học viện. Trên bàn phía ngoài phòng khách có hai chiếc ba lô Đỗ Tiểu Niệm đã chuẩn bị sẵn, do chuyến đi tham quan này chỉ có một ngày nên cậu chẳng chuẩn bị gì nhiều, đa số là điện thoại, laptop và rất nhiều sạc dự phòng, thêm dây sạc máy trợ thính nữa. Cậu quơ tay, đem ba lô của mình bỏ vào không gian.
Lâm Thiên Vũ cùng Đỗ Tiểu Niệm đi đến học viện là đã gần : sáng, cổng học viện mở lớn, bên trong có một chiếc xe bốn tầng rất to đang đậu. Khi chuẩn bị vào xe, hai người được giáo viên đứng gần đó phát một chiếc vòng định vị tránh lạc đường, cậu cầm lấy đeo ngay vào tay phải.
Lúc leo lên xe thì ghế trống đã bị chiếm gần hết, không còn ghế đôi, hai người phải đi lên tầng ba, vòng qua vòng lại mới thấy còn một ghế bên tay phải. Đỗ Tiểu Niệm thích ngồi gần cửa sổ nên nhanh nhảu vài trước, Lâm Thiên Vũ im lặng ngồi xuống cạnh bên.
Tầm mười phút sau, khi tất cả học viên và giáo viên đã ở trên xe, tài xế mới rồ ra, bay ra khỏi học viện.
Tiếng động cơ xe đều đều làm Đỗ Tiểu Niệm dần buồn ngủ, cậu tháo máy trợ thính ra, cởi luôn áo vest, đắp lên người như một chiếc mền nhỏ, nghiêng đầu mà ngủ. Lâm Thiên Vũ chưa thấy buồn ngủ, anh ngồi chú tâm bấm điện thoại. Chút chút, Lâm Thiên Vũ lại nhìn Đỗ Tiểu Niệm một cái, thấy áo vest bị lệch thì giúp cậu sửa lại, còn chỉnh lại đầu cậu cho không bị đau cổ.
Tám giờ, chuyến xe dừng lại ở thành phố C cho học viên xuống nghỉ ngơi ăn sáng, hơn một trăm người kéo vào siêu thị, ăn uống náo loạn gần một tiếng đồng hồ mới đi.
Mười giờ hai mươi phút sáng, trời sắp chuyển sang trưa, cái xe bốn tầng này mới đến thành phố X, dừng lại trước cổng vào khu bảo tàng lịch sử.
Nhìn qua kính xe, Đỗ Tiểu Niệm thấy cổng này là một chiếc cổng sắt bình thường được sơn màu đỏ, được tạo thành bởi rất nhiều thanh sắt cao cao dựng đứng, phía trên mỗi thanh sắt là một mũi nhọn như mũi giáo, nhìn thì nguy hiểm nhưng không biết có làm ăn gì được không, vì chúng khá cũ.
Đỗ Tiểu Niệm cùng rất nhiều học viên khác xuống xe, thứ nhìn thấy đầu tiên là một hàng cây xanh, tỏa bóng râm mát rượi. Hàng cây cùng với đá và cây cỏ bên dưới tạo thành một con đường, dẫn đến một căn nhà rất lớn. Đỗ Tiểu Niệm tập trung lại theo tiếng gọi của giáo viên, bước gần đến khu bảo tàng.
Bảo tàng có ba tầng, tường được sơn màu trắng sữa, nóc đặc biệt làm bằng ngói đỏ. Ở Nam Việt hiện tại, đã lâu không nhìn thấy ai ngói đỏ cho nhà của mình. Đỗ Tiểu Niệm ngẩn ngơ nghĩ rồi nắm tay Lâm Thiên Vũ, bước qua cánh cửa gỗ.
Thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là một bộ giáp rất lớn được đặt nghênh ngang ở trung tâm, sứt mẻ lỗ chỗ, bề mặt sần sùi, màu mè loang lổ. Lâm Thiên Vũ nhìn bộ giáp rồi xoay đầu chọc ghẹo Đỗ Tiểu Niệm:
“Anh cứ nghĩ bộ giáp em chế là xấu nhất cho đến khi thấy cái này.”
Đỗ Tiểu Niệm giật giật khóe miệng, đúng là bộ giáp cậu làm so với mấy bộ khác thì không đẹp bằng, nhưng nhìn tổng thể không xấu, nó chỉ đơn giản là không có kiểu dáng thôi!
Cậu liếc mắt nhìn anh:
“Xấu mà vẫn nườm nượp người mua, chẳng phải anh vẫn giữ cây súng lúc trước em chế cho à? Không xài mấy nhưng vài bữa lại đem nó ra lau!”
Lâm Thiên Vũ nhanh nhạy chuyển sang chủ đề khác:
“Đoán xem bộ giáp này của ai?”
Đỗ Tiểu Niệm không cần nhìn dòng chữ ở dưới bộ giáp cũng đã đoán ra là của ai, cậu đọc vanh vách:
“Nguyễn Thị Ly, nữ tướng đầu tiên của Nam Việt, người đã đánh bại sự cai trị của dân tộc Sa La suốt năm, đuổi họ về hành tinh Lập Tuyết.”
Sau lần này, Nam Việt tiếp tục bị tộc Sa La cai trị thêm hai lần nữa, vì quá khứ không mấy tốt đẹp nên Nam Việt và Sa La ghét nhau cay đắng. Khoảng năm hòa bình gần đây mới dần đỡ hơn, Nam Việt và Sa La hiện tại là đối tác làm ăn khá tốt, dù đôi khi vẫn hay đá xéo nhau chuyện quá khứ.
Đỗ Tiểu Niệm xoa cằm, bổ sung thêm thông tin về chuyên môn của mình:
“Bộ giáp của bà ấy là bộ giáp đầu tiên được chế tạo trên thế giới, với kỹ năng vô cùng thô sơ đã đặt nền móng phát triển cho nhà chế tạo sau này.”
Lâm Thiên Vũ vừa nói vừa bước đi:
“Rồi ngọn nguồn của bộ giáp là như thế nào?”
Anh hỏi đùa hay không biết thiệt vậy hả? Kiến thức này rõ ràng là được học ở cấp rồi! Nhưng mà sao cậu cảm thấy như đang bị thầy cô bắt trả bài vậy. Cậu chẹp miệng, trả lời:
“Lịch sử phần này hơi mơ hồ, có phần giống dã sử hơn ấy. Hình như từ khi tìm thấy hành tinh Lục Lam, trên đây không chỉ có mỗi người Nam Việt mà có hơn tộc người khác nhau nữa. Nam Việt dành trăm năm đầu đánh đuổi họ ra khỏi lãnh thổ, xua bay ra khỏi hành tinh. Sau khi đưa được họ đi thì số người Nam Việt chỉ còn lại triệu người, do vừa dùng toàn lực đánh thắng tộc người nên khi đó chúng ta khá yếu ớt. Người hàng xóm Sa La ở hành tinh Lập Tuyết thừa nước đục thả câu, cho lực lượng quân đội bay sang chiếm đóng Lục Lam, Nam Việt không có sức đánh trả, nhục nhã làm nô lệ cho Sa La suốt năm.”
“Đến khoảng năm từ -, ở một ngôi làng dưới chân núi có bảy đứa trẻ nói là uống được nước của thần linh, ngủ một giấc tỉnh dậy liền có thể điều khiển đồ vật, nhưng sau mỗi lần làm vậy chúng đều ngủ mê mang, đứa phát sốt đến run rẩy, đứa nóng hầm hập mê mang và nói sảng. Người lớn trong làng thiếu kiến thức nghĩ rằng đây là thứ tà ma quỷ thật, còn nói người mấy đứa trẻ nhìn thấy không phải là thần linh, mà là yêu ma hóa người. Bảy đứa này đã tiếp xúc với yêu ma, trên người dính hơi thở của chúng, sẽ đem đến làng điềm xui xẻo và dẫn đến tai ương. Người trong làng sợ hãi nên vào một đêm sáng trăng, cho bảy đứa trẻ uống thuốc ngủ rồi cột vào thuyền, thả trôi sông.”
“Khi trôi đến sông Thất Thu, bảy đứa may mắn được một người đàn ông đang câu cá vớt lên, nghe chúng kể sự tình, ông bèn đem chúng về, nuôi nấng và nghiên cứu năng lực của chúng. Người đàn ông đó là Võ Tinh Thần, chồng của nữ tướng Nguyễn Thị Ly người em đã kể ở trên, ông đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu lực tinh thần, cái tên lực tinh thần xuất phát từ tên của ông.”
Đỗ Tiểu Niệm chân bước nhẹ bước lên từng bậc cầu thang, giọng nói bình bình nhưng mang theo cảm xúc từng lời truyền vào lỗ tai Lâm Thiên Vũ. Tai anh nghe, mắt anh chăm chăm nhìn vào gương mặt Đỗ Tiểu Niệm khi nói, trong mắt vô tình hiện lên vẻ si mê.
Đây là người yêu của anh đấy, thông minh tràn đầy kiến thức, còn xinh đẹp động lòng người, từ cái mở môi, cái chớp mắt lúc này như muốn hớp hồn anh. Bây giờ anh mới phát hiện, người yêu mình trừ trên giường ra thì cuốn hút nhất là lúc chăm chú nói về chuyên môn của em ấy.
Lâm Thiên Vũ vô tình nở nụ cười lộ răng hiếm thấy:
“Từ một loại năng lực hiếm lạ, ông ấy đã tìm ra 'đường dẫn' mà kết hợp chúng với đá và kim loại, tạo nên bộ giáp đầu tiên cho vợ ổng, để vợ tạo nên chiến thắng lừng lẫy.”
Đỗ Tiểu Niệm đã đi hết bậc cầu thang, nghĩ đến chuyện tiếp theo mà không khỏi thở dài:
“Vợ ông cũng rất giỏi, tìm ra chế độ tập luyện hợp lý để có thể thích nghi với bộ giáp, là thứ mà anh gọi là căn bản khi mới làm chiến sĩ đó. Tiếc là giờ nó đã không còn đầy đủ, do trải qua thêm rất nhiều cuộc chiến tranh, chúng đã bị thất truyền, cả 'đường dẫn' vô cùng quan trọng của năng lực cũng bị mất.”
Đoàn Kim Loan không biết từ đâu lú đầu ra giữa hai người, nhí nhảnh nói với Đỗ Tiểu Niệm:
“Cậu tin 'đường dẫn' có thật hả?”
Đỗ Tiểu Niệm suýt bị Đoàn Kim Loan hù rớt trái tim ra ngoài, cậu ổn định giọng lại giọng nói, đáp:
“Tuy nhiều người nói không nhưng mấy bằng chứng gần đây đều nói có, tuy còn rất mơ hồ thì tui vẫn tin nó tồn tại. Thử nghĩ nếu nó được tìm ra, bộ giáp hiện tại sẽ thay đổi ra sao, không chừng còn tạo nên một cuộc cách mạng đấy!”
Nói đến câu cuối, hai mắt Đỗ Tiểu Niệm sáng rỡ, minh chứng cho thấy cậu tin vào chuyện này đến nhường nào. Đoàn Kim Loan nhìn biểu cảm kiên định của cậu, dường như bị làm cho xúc động, cô vỗ vai cậu, hô tô:.
“Vậy là tốt, vững vàng một niềm tin!”
Biểu cảm Đoàn Kim Loan như được thứ gì đó soi sáng, ưỡn ngực chân bước đi về phía trước, thần thái vô cùng tự tin.
Đỗ Tiểu Niệm nhìn mà không nhịn nổi, thầm hi hi hai tiếng, cậu nâng giọng, hỏi:
“Bé Na hôm nay không đi cùng cậu à?”
Đoàn Kim Loan quay mặt ra sau trả lời:
“Dạo này nó ốm rồi, uể oải suốt, mai về tôi dắt nó đi thú y.”
Nói rồi Đoàn Kim Loan xoay đầu, lia mắt thấy Tràm Liên trong đám đông, cô nhanh nhảu chạy lại phóng thẳng lên lưng Tràm Liên, nũng nịu đòi cõng.
Bảo tàng tầng hai cũng giống như tầng một, Đỗ Tiểu Niệm vừa đi vừa thuyết minh cho Lâm Thiên Vũ, anh ậm ừ vài tiếng và đôi khi thêm chút ý kiến của mình, thảo luận khá sôi nổi. Đi gần hết lầu hai, Lâm Thiên Vũ muốn đi vệ sinh nên chạy xuống lầu một, Đỗ Tiểu Niệm bị bỏ lại thì giở giọng mắng yêu:
“Lúc ở siêu thị uống nước cho nhiều vô!”
Cậu nói rồi ung dung ngắm nhìn cả chục hiện vật ở tầng hai, cuối đường ở tầng hai có một cầu thang xoắn ốc dẫn lên lầu ba. Cậu nhớ là giáo viên có nói tầng ba vừa mới xây, trên không bày biện gì nên không được đi lên, lỡ làm hỏng sơn tường hay gạch lát lại mệt. Nghe lời cảnh báo đó, Đỗ Tiểu Niệm xoay lưng muốn đi xuống lầu một thì hai vai bị một lực kéo lại, bên tai phát lên giọng nói nho nhỏ của Phùng Lưu Khánh:
“Đi lên đó không?”
Thả nhẹ cái FB của tui ở đây nhá :vv