Tích...tích....tích.....
Một cơn đau nhức dữ dội truyền đến,kèm theo mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc lên mũi khiến Mộc Thanh Dao khó chịu.Mặc dù ngày nào cũng tiếp xúc với cái mùi này nhưng cô vẫn không thể nào quen được.Khẽ mở mắt, cô nhìn thấy là căn phòng màu trắng toát,trên cổ tay cô là sợi dây của túi truyền nước.Đang mãi mê suy nghĩ thì bỗng có tiếng mở của vang lên.
Là ai?
Cạch...
Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.Bước vào phòng là một người phụ nữ tầm tuổi,cả người toát ra một vẻ sang trọng,quý phái.Thấy Mộc Thanh Dao tỉnh lại,người phụ nữ không kiềm được vui mừng,chạy tới ôm chầm lấy cô.
"Dao Dao của mẹ,con làm mẹ sợ quá,mẹ cứ ngỡ sẽ mất con" Người phụ nữ vừa nói vừa khóc nức nở
Nghe người phụ nữ nói,cô bỗng thấy kì kì.Cái gì mà mẹ,cái gì mà con chứ.Ba mẹ cô mất rồi từ lúc cô còn rất nhỏ mà.Suy nghĩ hồi lâu,cuối cùng cô cũng quyết định là sẽ nói dối để tham khảo tình hình trước cái đã,còn chuyện khác để tính sau.Quyết định như vậy,cô đánh liều,nói:
"Mẹ à,con không sao mà,mẹ đừng khóc nữa.Mẹ mà cứ khóc như vậy,con gái mẹ sẽ đau lòng lắm đó nga~"
Nghe xong,bà ta không những không ngừng khóc,lại còn khóc to hơn
"Con bé này,con bị như vậy,ta làm sao không khóc được,đã vậy còn lo cho nguòi khác.Thằng khốn Hàn Phong đó thật là không biết nhìn người gì cả,đánh con chỉ vì con nhỏ Ái Ái gì đó,mẹ thật không cam lòng a"
Nghe xong,tai cô cứ ù ù.Cô không nghe nhầm đấy chứ,Hàn Phong và Ái Ái là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mới đọc mà.Vậy người phụ nữ trước mặt gọi mình là Dao Dao,đồng nghĩa với việc cô là nữ phụ não tàn đó,và người phụ nữ này là mẹ cô!
Thiên à,người đừng đùa con chứ!