Chương : Muốn lấy nàng làm thê tử
Hắn ta còn luôn coi thường Vân Nhược Linh, luôn muốn ức hiếp nàng, không phải là lấy mạng che mặt của nàng, khiến nàng xấu xí trước bàng dân thiên hạ, thì là giật tóc của nàng, véo tai của nàng.
Tóm lại, hắn ta ỷ phụ thân của mình là Nhất Đảng Trung Dũng Công đương triều, ông ta là người theo hầu được Hoàng thượng sủng ái nhất, không có việc ác gì không làm cả, vô cùng tàn ác.
Đó chính là ác bá, Nhị thế chủ, tương đương với loại người thích bạo lực học đường.
Hễ nhìn thấy hắn ta, thì Vân Nhược Linh nhớ tới tủi nhục.
trước đây, hận hắn ta vô cùng.
Tô Thất Thiếu đi gần đến Vân Nhược Linh, càng nhìn nàng càng cảm thấy nàng đẹp nhưng hoa như nguyệt, giống như hằng nga trên trời, hắn ta nhất thời hoa cả mắt, khuôn mặt hắn ta tràn ngập vẻ ái mộ nhìn Vân Nhược Linh, ngay cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
“Xin chào, tại hạ Tô Khanh Trần, là Thế tử Trung Dũng Công Phủ, xin hỏi cô nương là phi tần của… trong cung phải không?” Tô Thất Thiếu đứng gần Vân Nhược Linh, ngơ ngác nhìn nàng, giống như một kẻ sỉ tình trước vẻ đẹp kiều diễ Tuyệt sắc mỹ nhân mà có thể đi lại trong cung, chắc chắn là phi tần của Hoàng thượng rồi.
Nghĩ đến chuyện nàng đã gả cho người khác, trong lòng hắn ta lập tức thất vọng khôn nguôi.
Vân Nhược Linh đảo mắt nhìn hắn ta một cách lạnh nhạt, lẽ nào thằng cha này chưa nhận ra sao, nàng chính nữ nhân xấu xí trước đây mà hắn ta coi thường?
“Ta không phải là Phi tần” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của tiên tử. Tô Thất Thiếu không hề tức giận, mà lại cảm thấy nàng có khí chất khác người, thanh cao thuần khiết.
Hắn ta chính là thích mỹ nhân mang vẻ đẹp lạnh lùng như thế.
“Vậy ngươi là cung nữ trong cung?” Tô Thất Thiếu nói.
Nếu ngươi là cung nữ, hắn ta có thể cầu xin Hoàng thượng cưới nàng về, làm phu nhân chính phái của Thế tử.
Từ đó Phu thê hòa hợp, tương thân tương ái, vậy thì quá tốt rồi.
“Không phải” Vân Nhược Linh trả lời lạnh nhạt đáp.
“Vậy ngươi là phi tần hoặc Vương phi của người nào?
Ngươi là ai đưa vào cung, ngươi tên là gì?” Tô Thất Thiếu phe phẩy chiếc quạt gấp trên tay, nói đùa cợt.
Vân Nhược Linh khinh thường nhìn hắn ta một cái.
Mùa đông phe phẩy quạt gì chứ.
Dạng người ra vẻ ta đây.
Có điều, tướng mạo người này đúng là vô cùng nổi bật, đây là một tiểu lang quân mặt ngọc.
“Xin lỗi, không thể tiết lộ được” Vân Nhược Linh nói xong, quay người nhanh chóng đi luôn.
Tuy là nàng rất muốn tìm cái tên công tử bột này để trả thù, nhưng cũng biết người của Tô gia không dễ động đến, đặc biệt hắn ta là thế tử, Trưởng tử của Trung Công Dũng Tô Minh.
Không ngờ rằng Tô Thất Thiếu lại kéo lấy nàng, vẻ mặt tràn ngập vẻ gấp gáp: “Ngươi đừng đi, nói thực với ngươi, bổn thế tử…bổn thế tử cảm thấy ngươi rất đẹp, tại hạ đối với ngươi…
vừa gặp đã yêu, nếu ngươi còn chưa hôn phối, tại hạ có thể lấy ngươi làm thê tử được không?”
Cái gì?
Vân Nhược Linh bị lời này của Tô Thất Thiếu làm cho kinh ngạc.
Hắn ta cư nhiên lại nói rằng vừa gặp đã yêu với nàng, muốn lấy nàng làm thê tử?
Nếu hẳn ta mà biết nàng là Vân Nhược Linh luôn bị hắn ta chê bai, e rằng hẳn ta sẽ thổ huyết mà chết?
Hừ, nàng càng không muốn hắn ta biết, nàng muốn hắn ta phải khó chịu chết đi mới thôi.
“Xin lỗi, ta và ngươi không quen biết, xin ngươi cách ta xa một chút” Vân Nhược Linh không trả lời vào chủ để chính sự.
thực mình đã gả đi, nàng cố ý đùa cợt Tô Thất Thiếu.
Trước đây chẳng phải Tô Thất Thiếu thích trêu đùa nàng như vậy sao?
Hiện tại nàng cũng trêu đùa hắn ta một chút khiến hắn ta nếm trải cảm giác bị người khác trêu đùa trong lòng bàn tay.
“Cô nương, xin hỏi trước đây bổn thế tử từng trêu đùa gì ngươi sao? Ngươi vì sao mà lạnh nhạt với bổn thế tử như vậy?” Tuy là Tô Thất Thiếu thích mỹ nhân lạnh lùng.
Nhưng không phải là hắn ta sẽ thích một mỹ nhân luôn đối xử lạnh lùng với hắn ta.
“Ta và người không thân không quen, ta không biết ngươi, ngươi cũng không biết ta, sao lại nói là trêu đùa gì chứ?” Vân Nhược Linh nhíu mày nói.
“Vậy sao ngươi lạnh nhạt với ta? Ta đã từng nói, ta đối với ngươi thì có cảm giác vừa gặp đã yêu, muốn lấy ngươi làm thê tử, xin ngươi hãy cho ta một cơ hội để tìm hiểu lẫn nhau” Tô Thất Thiếu nói một cách ngưỡng mộ.