Chương : Trầm phó tướng xảy ra chuyện
Sau hai ngày bôi thuốc thì mắt của Trưởng công chúa dần dần không ngứa, không đau, cũng không chảy mủ.
Mắt của nàng ta rõ ràng có chuyển biến tốt, nhìn thấy dấu hiệu hồi phục, nàng ta quả thực rất vui mừng.
Nhưng nàng ta cũng không cảm tạ Vân Nhược Linh, trước mặt Vân Nhược Linh cũng không tỏ vẻ cảm kích.
Nàng ta cho răng đây là Vân gia nợ nàng ta, Vân Nhược.
Linh chỉ là đang thay phụ thân chuộc tội, cho nên nàng ta tiếp tục thoải mái coi thường Vân Nhược Linh, còn quang minh chính đại sử dụng thuốc mỡ của nàng.
Vân Nhược Linh không phải người nhỏ mọn, nàng chẳng buồn cùng Trưởng công chúa so đo.
Nàng chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Thái hậu để sớm được về phủ.
Mấy ngày sau, bệnh tình của Thái hậu tiếp tục chuyển biến tốt đẹp, thậm chí không cần mặt nạ thở oxy vẫn có thể tự hô hấp.
Vân Nhược Linh giúp bà ấy rút kim truyền, quyết định chỉ chuẩn bị thuốc là được.
Hành Nguyên Đế và Hoàng Hậu nhìn thấy Thái hậu thật sự cải tử hoàn sinh, bệnh tình chuyển biến tốt, quả thực không thể tin được.
Nhất là Hành Nguyên đế, mỗi ngày ông ta đều muốn tới thăm viếng Thái hậu, xem tình hình của Thái hậu.
Ông ta phát hiện khí sắc Thái hậu đã khá hơn nhiều, mỗi ngày có thể ăn một chút cháo cá, cháo thịt, tình trạng tốt hơn nhiều so với trước đó.
Ông ta biết bệnh tình của Thái hậu ổn định lại, đại công thần chính là Ly Vương phi.
Ông ta không ngờ tới Ly Vương phi không chút danh tiếng, vậy mà thật sự có tài năng, có thể chữa khỏi bệnh mà một đám thái y đều bó tay.
Thật sự là nhờ có nàng đưa Thái hậu từ Quỷ Môn quan trở về.
Đồng thời ông ta cũng nghĩ, nếu như lúc trước không đem Vân Nhược Linh gả cho Sở Diệp Hàn, mà gả cho nhi tử của mình thì thật tốt.
Như vậy, người lợi hại như thế đã trở thành người nhà mình.
Vân Nhược Linh phát hiện, cho dù Hành Nguyên đế rất hiếu thuận với Thái hậu, dường như Thái hậu nói cái gì, ông ta liền nghe theo, bộ dạng đầy khúm núm.
Thế nhưng, thái độ của Thái hậu đối Hành Nguyên đế lại rất lạnh lùng.
Bà ấy thậm chí không thèm để ý đến ông ta, chẳng bao giờ tươi cười, luôn bày ra sắc mặt khó coi trước mặt ông ta, còn thường xuyên bảo Tuyết ma ma đuổi Hành Nguyên đế ra ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ Hoàng đế bị dùng chổi đuổi ra khỏi Thọ Khang cung, Vân Nhược Linh tưởng rằng Hoàng đế sẽ nổi giận, tức tối. Không ngờ, ông ta không chỉ có không hề tức giận, ngược lại còn một bên chạy một bên cười nói: “Chỉ cần mẫu thân thân thể an khang, ăn được ngủ được, nhỉ tử liền yên lòng”
Vân Nhược Linh tặc lưỡi.
Thật sự là không thể tin được, một Hoàng đế đầy dã tâm, thủ đoạn tàn độc trước mặt Thái Hậu lại như một hài tử.
Bị người của Thái hậu cầm cây chổi đuổi đi, thế mà không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ.
Bệnh tình của Thái hậu vừa chuyển biến tốt, cánh tay của Trầm phó tướng lại muốn nàng khám cho.
Tin tức là Mạch Liên phái người truyền đến.
Nghe nói Trầm phó tướng sau khi năm mười ngày, cảm thấy cánh tay của mình khỏe khoản hơn không ít, nằm mãi trên giường không chịu nổi liền xuống giường vận động một chút.
Kết quả Mạch Liên không cho ông ta xuống giường.
Ông ta là người lỗ mãng, lại không chịu nổi nhàm chán, mỗi ngày để ông ta phải chịu cảnh không có chút tôn nghiêm nằm trên giường, bị người hầu hạ những chuyện tế nhị kia, ông †a cảm giác mình như phế nhân.
Cho nên, ông ta không muốn tiếp tục nằm, kiên quyết muốn xuống giường tự mình đi ngoài, còn muốn luyện kiếm.
Mạch Liên không lay chuyển được ông ta, trơ mắt nhìn ông ta xuống giường, cũng trơ mắt nhìn cánh tay của ông ta chảy ra máu tươi, lập tức phái người tiến cung thông báo với Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh từ chỗ Sở Diệp Hàn nghe được tin tức này, tức giận đến mặt trắng bệch, nàng đập bàn nói: “Tốt lắm Trầm phó tướng, ta thật sự là tức chết rồi. Trước đó ta phí công phí sức, giúp ông ta nối tay suốt đêm, vậy mà ông ta bởi vì tùy hứng, khiến cho công sức cực khổ của ta đổ sông đổ bể trong gang tấc, thật sự là tức chết ta rồi”