Chương : Nghi ngờ
Tô Thường Tiếu không nghĩ tới, nàng ta đã phản bội Sở Diệp Hàn, vậy mà hắn vẫn quan tâm nàng ta như vậy.
Nàng ta nhất thời cảm động đến hai mắt rưng rưng, nàng ta lắc đầu, gương đầy đau khổ: “Nếu như thời gian có thể quay lại, vậy thì tốt biết bao, cho dù là phản bội phụ thân và gia tộc, ta cũng sẽ ở bên ngươi.”
Ngay tại lúc này, bên trong Thọ Khang cung truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Tô Thường Tiếu bị dọa sợ hết hồn, nàng ta vội vàng lau nước mắt, đi đến sau lưng Sở Diệp Hàn, hoảng hốt lo sợ đi khỏi.
Nhìn vào bóng lưng chạy mất dạng của Tô Thường Tiếu, trong mắt Sở Diệp Hàn lóe lên một tia thần sắc phức tạp.
Trong Thọ Khang cung.
Đã có thuốc bảo vệ, hơn nữa Vân Nhược Linh cũng đã truyền nước muối cho Thái hậu, ước chừng qua thời gian một nén nhang, Thái hậu thật sự tỉnh lại.
Vân Nhược Linh vừa nhìn thấy tay của Thái hậu động, hai mắt mở ra, nàng vội vàng đi đến: “Thái hậu, người tỉnh rồi?
Quá tốt rồi”
Thái hậu thấy Vân Nhược Linh xuất hiện, nhất thời giống như thấy cứu tinh, nắm chặt tay nàng: “Cháu dâu, rốt cuộc con cũng trở lại rồi! Con làm sao mà đi lâu như vậy cũng chưa trở lại, Ai gia rất nhớ mong con”
Vân Nhược Linh lập tức cầm tay bà ấy.
Nàng biết, lão nhân giống như hài tử vậy, đều sợ nhất là cô độc, thích bầu bạn cùng người thân.
Chẳng qua là không nghĩ tới, Thái hậu mới không gặp nàng có mấy ngày, lại lưu luyến nàng như vậy.
Có thể thấy Thái hậu rất tín nhiệm nàng.
“Thái hậu, bây giờ người có cảm thấy khá hơn chút nào không? Có còn cảm thấy nóng ruột, hoặc là dạ dày không thoải mái không?” Vân Nhược Linh ân cần hỏi.
Thái hậu lắc đầu một cái: “Không có, Ai gia cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, Ai gia uống chén thuốc Đông y do Vương thái y điều chế xong liền hộc máu hôn mê”
Mặc dù Thái hậu hôn mê nhưng mà vẫn nhớ rõ việc xảy ra trước khi hôn mê.
Vân Nhược Linh vội vàng nói: “Thái hậu, là do bọn họ quên cho người uống thuốc bảo vệ, người có nhớ là ai hầu hạ người uống thuốc không?”
“Là Vương thái y và Lý thái y, trước kia khi Ai gia bị bệnh cũng là bọn họ điều trị, hai người bọn họ luôn luôn trung thành, làm việc cẩn thận, con hỏi như vậy, chẳng lẽ là cảm thấy bọn họ có vấn đề gì sao?” Thái hậu sợ hãi nói.
“Không phải, chẳng qua là thuốc bảo hộ niêm mạc dạ dày ta để Tuyết ma ma chuẩn bị cho người không thấy đâu nữa, mới khiến người nóng ruột khó chịu, ta nghĩ, nhất định là có người đã trộm thuốc này rồi. Không chỉ có Vương thái y và Lý thái y, chỉ cần là người khi đó ra vào tẩm cung của người, đều có hiềm nghi.”
“Cái gì? Có người trộm thuốc của Ai gia? Lá gan của bọn chúng cũng quá lớn rồi!” Thái hậu nói xong liền đập một cái xuống giường.
Chỉ tiếc là hiện tại thân thể của bà ấy yếu ớt, khí thế kém một chút.
Nhưng cũng có thể thấy được, vị Thái hậu này là một thanh gươm quý không bao giờ cùn, một nhân vật lợi hại mạnh mẽ kiên cường.
“Đúng vậy, nếu như không phải vì thuốc bảo hộ kia bị trộm, người cũng sẽ không khó chịu, Vương thái y cũng sẽ không cho người uống thuốc Đông y ngày trước, dẫn đến người hộc máu hôn mê. Thái hậu, trước khi người uống thuốc, có những ai ra vào tẩm cung của người, người còn có ấn tượng gì không?” Vân Nhược Linh hỏi.
Thái hậu suy nghĩ một chút, thần sắc ngưng trọng nói: “Chỉ có mấy vị thái y, à không, trước khi các vị thái y đi đến, Tấn vương phi đã tới, nàng ta đến tìm Tuyết ma ma, muốn thỉnh giáo tài nấu nướng của Tuyết ma ma, muốn làm đồ ăn cho Ai gia: “Vậy nàng ta có đi vào trong không?” Vân Nhược Linh đột nhiên khẩn trương hỏi.
Nàng cảm thấy, trái tim của mình như đang treo lên.
“Nàng ta đến tìm Tuyết ma ma, đương nhiên phải đi vào thỉnh an Ai gia trước rồi” Thái hậu nói.
“Vậy nàng ta có dừng lại ở chỗ này?” Vân Nhược Linh hỏi.
“Có, nàng ta dừng lại một lúc lâu, nàng ta trước tiên đấm bóp thân thể cho Ai gia, lại lau chùi thân thể, sau khi lau chùi sạch sẽ mới đi ra ngoài.”