Chương : Không cho phép động đến Ly Vương phi
Đây là điều khiến cho Tô Thường Tiếu khổ sở nhất.
Còn khó chịu hơn việc bị Vân Nhược Linh bôi nhọ.
Nàng ta vốn tưởng răng Sở Diệp Hàn sẽ giống như trước vậy, sẽ chạy đến bảo vệ nàng ta trước tiên.
Không nghĩ tới, hôm nay hắn không có làm thế.
Ngược lại hắn muốn bảo vệ Vân Nhược Linh.
“Bổn vương chưa bao giờ bảo vệ nàng ta, Bổn vương nói rồi, chúng ta đi đến trước mặt Hoàng thượng, để cho Hoàng thượng giải quyết việc này, Bổn vương tin tưởng, Hoàng thượng nhất định sẽ xử trí công bằng” Giọng điệu của Sở Diệp Hàn đột nhiên lạnh lại.
m thanh của hắn không có chút nhiệt độ nào, ánh mắt nhìn Tô Thường Tiếu cũng lãnh khốc vô tình, cái nhìn đó khiến thân thể của Tô Thường Tiếu cũng co rút lại.
Nàng ta không nghĩ tới, hắn lại có thể nhìn nàng ta bằng ánh mắt nhìn địch nhân.
Trước kia chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế.
Vân Nhược Linh vừa xuất hiện, hắn liền thay đổi rồi.
Xem ra, nàng ta thật sự phải nghĩ biện pháp chỉnh chết Vân Nhược Linh, không thể để nàng bá chiếm cái vị trí Ly vương phi này, chiếm đoạt nam nhân của nàng ta.
Vân Nhược Linh nhìn Sở Diệp Hàn một cái, nói: “Vương gia, ngài không cần gọi, bọn họ không có can đảm đi đến trước mặt Hoàng thượng đối chất. Còn nữa, Tấn vương phi, ta dám lấy tính mạng của mình ra thề, ta căn bản không đẩy ngươi xuống hồ, là ngươi tự mình kéo tay ta, lấy tay ta đẩy ngươi, là chính ngươi nhảy xuống hồ, ngươi đừng có đem trách nhiệm đổ lên đầu ta”
“Ngươi ăn nói vớ vẩn, bây giờ là giữa mùa đông, nước hồ lạnh cóng như vậy, thế nhân đều biết ta luôn luôn sợ lạnh, ta làm sao sẽ tự mình nhảy xuống, ta có bệnh chắc?” Tô Thường Tiếu gắn giọng, nổi giận nói.
Nói tới đây, nàng ta lại khó chịu mà khóc to, trên mặt vương đầy nước mắt, nhìn điềm đạm đáng yêu, lại để lộ ra vẻ kiên cường vô tội, hết sức khiến người ta yêu thương.
Vân Nhược Linh cười nói: “Cái này ta cũng không biết, dù sao ta cũng cảm thấy kỳ quái, lại có người muốn nắm tay ta, ngụy tạo việc ta đẩy nàng ta xuống hồ, rồi tự mình nhảy vào.
trong hồ, cái này nói ra, đúng là không có ai nguyện ý tin tưởng”
“Ly Vương phi, ngươi im miệng cho Bổn vương, ngươi cái đồ lưu manh vô lại này, ngươi hại Thường Tiếu thành ra như vậy, còn dám nhanh mồm nhanh miệng, phụ thân ngươi chưa từng dạy ngươi cách làm người à?” Tấn vương gào thét về phía Vân Nhược Linh xong, chán ghét nhìn nàng một cái, xoay người an ủi tiểu kiều thê trong ngực: “Thường Tiếu, đừng sợ, Bổn vương sẽ bảo vệ nàng, nàng đừng so đo với loại nữ nhân xấu xí này, mặc dù thân thể nàng ta đã khác, nhưng tâm thì vẫn xấu xí giống như trước kia vậy”
Thấy Tấn vương vậy mà lại nói mình như vậy, Vân Nhược Linh đột nhiên tiến lên một bước, kéo hắn ta: “Tấn vương, mời ngươi nói rõ lời vừa rồi, cái gì gọi là lưu manh vô lại? Ta là Ly vương phi được Ly vương cưới hỏi đàng hoàng, là Ly vương phi do Hoàng thượng khâm định, ở trong miệng ngươi lại biến thành lưu manh vô lại, có phải ngươi xem thường Ly vương, khinh thường Hoàng thượng đúng không?”
Thấy Vân Nhược Linh lại dám kéo tay áo của mình, Tấn vương giận đến giơ tay muốn đánh nàng.
Ngay tại lúc này, một bộ huyền y nhanh chóng di chuyển đến trước mặt hắn ta, Sở Diệp Hàn bước đến ngăn ở trước mặt Vân Nhược Linh, lạnh lùng giơ tay, chặn lại một chưởng này của Tấn vương.
Hắn vừa chặn, liền dùng sức hung hãn đẩy về phía trước, khiến Tấn vương lui thẳng đến phía cây mai ở kia.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cả người Tấn vương nặng nề đụng vào cây, chấn động hoàn toàn khiến cho tuyết trắng và hoa mai trên cây lã chã rơi xuống, cũng khiến cho Tô Thường Tiếu trong ngực hắn ta rơi xuống đất.
Tấn vương bị chấn động đến khóe miệng hộc máu, sắc mặt tái nhợt, cái cây kia cũng suýt chút nữa đã bị đánh nứt.
Hắn ta tức giận trợn mắt nhìn Sở Diệp Hàn, trong mắt là lửa giận không thể át chế: “Sở Diệp Hàn, ngươi làm cái gì?
Ngươi lại dám đánh Bổn vương?”
“Con mắt nào của ngươi thấy Bổn vương đánh ngươi?
Ngươi muốn động đến Ly vương phi, trước tiên phải bước qua được cửa ải của Bổn vương” Sở Diệp Hàn lạnh nhạt, bình thản nhướn mày, lên tiếng.
Vừa rồi hắn mới chỉ dùng chưa đến một phần công lực.