Chương : Vì sao lại bỏ ta
Sau đó, hắn đưa tay vỗ vai Nam Cung Nguyệt, quay người đi về hướng Tinh Thần Các của mình, mặc kệ Nam Cung Nguyệt đang trợn mắt kinh ngạc.
Nàng ta không dám tin, nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Diệp Hàn, hai hàm răng nghiến vào nhau vang lên tiếng kèn kẹt.
“Vì sao? Vì sao chàng lại làm thế với ta, vì sao lại bỏ ta?” Hốc mắt Nam Cung Nguyệt ửng hồng, hung dữ nói.
Đàm Nhi thấy thế, vội an ủi chủ tử: “Phu nhân, người đừng buồn, có lẽ Vương gia là thật sự có quân vụ, ngài ấy bận rộn như thế, người nên hiểu cho ngài ấy”
“Ta không biết, ta cũng không tin. Vì sao mỗi lần vừa đến thời khắc mấu chốt, chàng lại muốn bỏ rơi ta mà rời đi? Vì sao chàng lại quá đáng như thế…” Nói đến đây, Nam Cung Nguyệt đã không nhịn được mà khóc nức lên.
Nàng ta trong gió rét đợi hắn lâu như vậy, chỉ vì muốn ở bên hắn, kết quả hắn lại bỏ nàng ta đi.
“Phu nhân bớt giận, nô tỳ tin Vương gia thật sự có việc, ngài ấy vẫn yêu người. Người nhìn xem, cách ngài ấy đối người và đối Vương phi nương nương quả thực là khác biệt. Ngài ấy yêu chiều người như vậy, người nhẫn nhịn một chút, Vương gia sẽ trở lại thăm người thôi” Đàm Nhi nói.
“Đã rất nhiều lần rồi, ta không biết rốt cuộc ta phải nhịn đến khi nào, ta gả vào Vương phủ gần một tháng rồi, chàng còn chưa chạm vào ta.
Chuyện này nếu truyền đi, mặt mũi của ta biết giấu vào đâu?” Nam Cung Nguyệt điên cuồng kêu lên.
Đàm Nhi sợ bị người khác nghe được, vội vàng nói: “Phu nhân, tai vách mạch rừng, phu nhân nên cẩn thận. Chúng ta đi về trước đi, Vương gia xử lý xong quân vụ sẽ đến thăm người.”
Nam Cung Nguyệt đột nhiên lạnh lùng nheo mắt lại, trong lòng lắc một cái: “Vừa rồi rõ ràng không có người bẩm báo quân vụ với Vương gia. Liệu có phải Vương gia nghe được Vương phi nói muốn cùng tiểu nha hoàn đi ngủ, vì vậy chàng muốn đi tìm Vương phi nên mới bỏ ta đi không?
“Không thể nào! Có lẽ là Vương gia đột nhiên nhớ ra có quân vụ?
Vương gia chán ghét Vương phi như vậy, làm sao lại bỏ người rồi đi tìm nàng chứ?” Sắc mặt Đàm Nhi trắng bệch.
“Vương gia làm việc luôn luôn cẩn thận, quân vụ trọng yếu như vậy, chàng làm sao có thể quên? Ngoại trừ nguyên nhân này, còn có nguyên nhân khác sao? Vừa rồi Vương gia đi cùng với ta, nghe thấy lời Vương phi nên mới muốn rời đi. Được lắm Vân Nhược Linh, ngoài mặt giả bộ mây trôi nước chảy, không thèm để ý Vương gia, thế mà dùng kế câu dẫn Vương gia qua đó, ta thật sự xem thường ả rồi” Sắc mặt Nam Cung Nguyệt dữ tợn.
Cuối cùng lần này nàng ta cũng biết được, Vương gia chắc chắn là bị Vương phi dùng kế lừa lừa đi.
Nữ nhân này thật âm hiểm xảo trá.
Rõ ràng là rất muốn cùng nàng ta tranh sủng mà còn tỏ vẻ cao quý?
Đàm Nhi vội nói: “Phu nhân, người đừng nóng giận, dù Vương gia đi tìm Vương phi thì đó cũng là bởi vì Vương phi phạm lỗi nên ngài ấy mới đi. Ngài ấy đi tới Phi Nguyệt Các chỉ là vì Vương phi gây phiền phức, là vì xử trí nàng ta. Chuyện này với phu nhân mà nói là chuyện tốt, chỉ cần có thể để Vương gia xử trí Vương phi, phu nhân sẽ có thể kê cao gối ngủ ngon”
“Không, trong lòng ta có dự cảm, ta cảm thấy Vương gia sẽ không xử trí Vương phi. Ngược lại, bởi vì Vương phi cứu được Mạch Lan, Trầm phó tướng và Thái hậu, Vương gia bắt đầu chú ý ả, nhìn ả bằng con mắt khác, Vương gia đã thích ả. Tiếp tục như vậy, ta còn có thể sống yên ổn trong Vương phủ này sao?” Nam Cung Nguyệt cắn răng nói.
“Phu nhân, người đừng lo lắng, bây giờ người là chủ mẫu của Vương phủ, quyền lực kiểm soát mọi chuyện trong phủ đều trong tay người, người còn sợ một Vương phi hữu danh vô thực sao? Về sau chúng ta từ từ quan sát, xem Vương phi có muốn nhúng tay vào chuyện của người không, bắt được điểm yếu của nàng ta, để Vương gia xử trí” Đàm Nhi nói.
Nam Cung Nguyệt cũng nói đầy căm hận: “Ngươi nói đúng, bản phu nhân hiện tại vẫn là chủ mẫu của Vương phủ, tất cả mọi thứ của Vương phủ từ khế ước, khế đất, tiền bạc, cửa hàng, thậm chí văn tự bán mình từ trên xuống dưới của gia nô, tất cả đều trong tay ta. Chỉ cần ta vẫn quản lý chuyện trong nhà, ả ta sẽ không có cách nào tranh giành với ta”